Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng
Chương 39: Thừa nhận vợ chồng?
Hồng Phi Nhan
08/05/2014
Tử Hàm và Huyền Dực nắm tay trở về, Huyền Dực có chút không tha đưa Tử Hàm đi vào tiểu lâu Tử Hàm ở, tay hơi hơi buông lỏng, Tử Hàm rút tay ra.
“Ta mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi.” Tử Hàm không có ý định mời Huyền Dực vào, hơn nữa cho thấy rất rõ mình muốn ở một mình một lúc, Huyền Dực sao lại là người không có ánh mắt, lập tức cười nói: "Được, bữa tối ta bảo người đưa vào trong phòng cho ngươi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”
Tử Hàm gật đầu, xoay người đẩy cửa ra rồi đi vào, Huyền Dực vẫn còn đứng ở chỗ đó, sau khi Tử Hàm đóng cửa nhìn Huyền Dực một cái, cuối cùng đóng cửa chặt lại.
Mệt! Tử Hàm uể oải ngã xuống trên giường, nhắm mắt lại, mặt Triển Vân qua lại xuất hiện trong đầu nàng, mặt Huyền Dực cũng thóang hiện qua lại, Tử Hàm phiền lòng nóng nảy, dùng sức lắc đầu, nhỏ tiếng nói: "Đi ngủ, không cần nghĩ không cần nghĩ!”
Thật sâu thở dài, nhắm mắt dưỡng thần, một hồi liền ngủ, bữa tối đưa đến cũng không ăn, vẫn ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai.
Ánh nắng ban mai chợt lên, gà gáy nhiều tiếng, chim tước trên cành cây cũng dậy thật sớm líu ríu kêu vui mừng, đây hình như là hình dung sáng sớm, Tử Hàm còn buồn ngủ, vươn tay dụi dụi mắt nhìn, tỉnh lại.
Mà lúc này cũng truyền tới tiếng gõ cửa “Cốc cốc”, Tử Hàm ngồi dậy, lười biếng nói: "Tiến vào."
Giọng hạ xuống, cửa két một tiếng mở ra, một nha hoàn bưng nước rửa mặt dẫn đầu đi đến.
Vì sao nói là dẫn đầu, bởi vì phía sau còn theo năm nha hoàn, theo sát vào.
Rời giường cũng phải phô trương lớn như vậy sao, nói vậy lại là Huyền Dực giở trò gì, Tử Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
“Phu nhân, mời tắm rửa thay quần áo.” Thanh âm nha hoàn dẫn đầu kia trong vắt rất dễ nghe.
“Đừng gọi ta phu nhân, gọi ta Đồng cô nương.”
“Dạ! Đồng cô nương” mấy nha hoàn cũng hợp tác, lập tức sửa miệng, chắc là Huyền Dực bảo, phải nói gì nghe nấy.
Nha hoàn kia buông chậu nước, liền rửa mặt cho Tử Hàm, sau khi rửa mặt sạch, mới cười nói: "Mời Đồng cô nương thử quần áo có vừa người hay không.” Nha hoàn nói xong cười tủm tỉm từ trong tay nha hoàn thứ nhất đang cầm khay theo sau nàng cầm lấy một vật trang sức giải thích nói: "Đây là tướng quân chuẩn bị cho ngài, dùng để phối hợp quần áo, chuỗi vòng cổ này là đá Kê Huyết thượng hạng, sắc thái rực rỡ biến hóa đa dạng, đồ án hoa văn mặt trên đều là thiên nhiên.”
Tử Hàm nhìn tỉ mỉ, quả nhiên mỗi một viên châu được mài thành từ đá Kê Huyết đều có đồ án khác nhau, màu sắc trong suốt mát lạnh, cũng là thượng hạng chi phẩm.
Nha hoàn kia đưa lên bộ y phục đầu tiên, lại nói tiếp: "Trên bộ y phục này thêu đồ án hoa lan lộng lẫy, may bằng vật liệu màu trắng là chính, hoa lan màu lam và tím, ngài mặc nhất định đẹp.”
Tử Hàm nhìn thoáng qua, xác thực quần áo thực thanh lịch lại không mất hào phóng, nhìn ra được là làm từ tơ lụa thượng hạng, nàng đã nói nàng không thích hoa sơn chi huyên hoa thích, Huyên Hoa hoa lan, nói vậy huyền dực liền đi tú phường đẩy nhanh tốc độ làm ra vài bộ quần áo này, nam nhân này vì giành được nụ cười của Huyên Hoa, thật sự là dụng tâm, Tử Hàm có chút cảm động, là vì Huyên Hoa mà cảm động.
“Chuỗi hạt này là đá Khổng Tước Miêu Nhãn, cũng là ngọc đá thượng đẳng, y phục là một bồ màu vàng nhạt làm nền. . . .”
“Ngừng!” Tử Hàm hô to một tiếng, năm sáu bộ quần áo, mỗi một bộ vừa để lên, đã nhìn ra thợ khéo hoàn mỹ, đẹp không sao tả xiết.
Năm sáu loại đá ngọc thượng đẳng, ở dưới ánh nắng ban mai phát ra ánh sáng chói mắt, rực rỡ loá mắt, nàng xem ra khi Huyền Dực thu thập những trân bảo này là dụng tâm cỡ nào.
Hắn thật sự yêu Huyên Hoa, muốn đem tất cả tốt đẹp trên thế gian dâng tặng cho Huyên Hoa.
Được một nam nhân cực đoan như vậy yêu, là một loại hạnh phúc hay bất hạnh, Tử Hàm huy vẫy tay nói: "Để ở nơi đâu đi.”
“Tử Hàm, không thích những thứ đó sao?” Một đạo thanh âm truyền tới, tiếp theo là nam nhân ngũ quan như ngọc tuấn mỹ phi phàm đi vào, một khuôn mặt mê người cười, không hề âm hiểm.
Hắn giờ phút này hẳn là mới rời giường, thần thanh khí thích, má cũng càng trắng nõn.
Tử Hàm đau khổ cười nói: "Ta nghĩ Huyên Hoa sẽ vui vẻ.”
Huyền Dực vẫy tay ra hiệu nha hoàn đi xuống, mấy nha hoàn buông vật trong tay xuống , liền lui ra.
Tay Huyền Dực cầm lên một nắm tóc rối của Tử Hàm, đặt ở cái mũi nhẹ nhàng ngửi, tay thuận theo tóc mềm, cầm mặt Tử Hàm, lên tiếng nói: "Ngươi không phải Tử Hàm sao, cái này là tặng cho Tử Hàm, tặng cho nữ nhân đẹp nhất, yêu thương nhất trong lòng ta, ta chỉ muốn ngươi vui vẻ.” Bởi vì ngươi chính là Huyên Hoa.
“Cám ơn, quần áo cùng đá quý đều rất được.” Tử Hàm nhìn đôi mắt mê người của Huyền Dực, nhẹ nhàng vung rơi tay hắn.
trên khuôn mặt Huyền Dực có chút mất mát, lập tức vô vị cười, “Ta đã tiếp nhận ngươi tên Tử Hàm rồi, ngươi có phải cũng nên nhận chuyện thực ta là trượng phu ngươi hay không?”
“Ý tứ gì?” Tử Hàm nhíu mày ngóng nhìn Huyền Dực.
Huyền Dực cong môi cười, tới sát thân Tử Hàm, khàn khàn và mê hoặc nói: "Vợ chồng nên ngủ cùng nhau phải không? Tối nay ta muốn ngủ chung với ngươi.” Tay Huyền Dực chặt chẽ ôm lấy eo Tử Hàm, vùi đầu vào cổ Tử Hàm, thật sâu hô hấp một ngụm hương thơm thân thể của Tử Hàm, hô hấp nóng bỏng phun ra trên da Tử Hàm, ngứa ngứa, thanh âm ám muội nói: "Ta khát vọng thật, ngươi có biết không.”
Thân thể Tử Hàm mạnh mẽ cứng hạ xuống, hung hăng đẩy đầu Huyền Dực ra, tay hắn vẫn như cũ bá chiếm mảnh mai của nàng.
Tử Hàm tức giận hét lớn: "Huyền Dực, không nên ép ta được không, ta đã nói ta không phải Huyên Hoa, cũng không phải phu nhân của ngươi, sao có thể ngủ cùng nhau, ngươi thanh tỉnh chút được không.”
Trong mắt Huyền dực loáng qua một chút âm hiểm, mạnh mẽ buông Tử Hàm ra, “Ngươi thực làm bị thương lòng ta.”
Tử Hàm trấn định cảm xúc dễ bùng nổ của mình, kiên quyết nói: "Huyền Dực, bây giờ mặc kệ ta nói cái gì ngươi cũng không tin tưởng ta không phải Huyên Hoa, nhưng tối thiểu, ngươi phải tôn trọng lựa chọn của ta có phải không?”
Huyền Dực nhíu mày cười, tà mị nói: "Được, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, đề tài này chúng ta trước không nói đến.”
Tử Hàm nới lỏng một hơi, ngán ngẩm ngồi ở trước bàn trang điểm, sửa sang lại tóc của mình.
Huyền Dực lại đi tới, đoạt đi lược trong tay nàng, ngón tay thon dài như bạch ngọc kia, lại bắt đầu xuyên qua tóc đen của nàng, lại cảm thấy một trận miệng khô.
Ai, tình yêu của nam nhân này, giống cuồng phong bạo vũ, khiến người ngay cả cơ hội thông khí đều không có.
———
Trò chuyện kết thúc như vậy, còn may hai người đều duy trì hòa bình, cùng nhau dùng đồ ăn sáng, Huyền Dực liền đi vào quân doanh, thao luyện binh lính, đến khuya mới trở về.
Sau khi màn đêm xuống , nha hoàn đưa đến bữa tối, Tử Hàm ăn một ít, liền sớm lên giường nghỉ ngơi, để tránh Huyền Dực trở về muốn nói một ít lời khiến người phiền lòng, đã thấy nàng nghỉ ngơi, Huyền Dực sẽ không quấy nhiễu nàng.
Tử Hàm mặc áo lót màu trắng nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, tâm tình một trận hỗn độn.
Bất thình lình, bên tai nghe được trên nóc nhà truyền tới một trận thanh âm lộn xộn nhỏ, ý nghĩ đầu tiên của Tử Hàm đó là trên nóc nhà có người.
Tử Hàm đột nhiên ngồi dậy, cửa sổ cũng ầm một tiếng mở ra, một bóng đen thoáng tiến vào.
“Ta mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi.” Tử Hàm không có ý định mời Huyền Dực vào, hơn nữa cho thấy rất rõ mình muốn ở một mình một lúc, Huyền Dực sao lại là người không có ánh mắt, lập tức cười nói: "Được, bữa tối ta bảo người đưa vào trong phòng cho ngươi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”
Tử Hàm gật đầu, xoay người đẩy cửa ra rồi đi vào, Huyền Dực vẫn còn đứng ở chỗ đó, sau khi Tử Hàm đóng cửa nhìn Huyền Dực một cái, cuối cùng đóng cửa chặt lại.
Mệt! Tử Hàm uể oải ngã xuống trên giường, nhắm mắt lại, mặt Triển Vân qua lại xuất hiện trong đầu nàng, mặt Huyền Dực cũng thóang hiện qua lại, Tử Hàm phiền lòng nóng nảy, dùng sức lắc đầu, nhỏ tiếng nói: "Đi ngủ, không cần nghĩ không cần nghĩ!”
Thật sâu thở dài, nhắm mắt dưỡng thần, một hồi liền ngủ, bữa tối đưa đến cũng không ăn, vẫn ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai.
Ánh nắng ban mai chợt lên, gà gáy nhiều tiếng, chim tước trên cành cây cũng dậy thật sớm líu ríu kêu vui mừng, đây hình như là hình dung sáng sớm, Tử Hàm còn buồn ngủ, vươn tay dụi dụi mắt nhìn, tỉnh lại.
Mà lúc này cũng truyền tới tiếng gõ cửa “Cốc cốc”, Tử Hàm ngồi dậy, lười biếng nói: "Tiến vào."
Giọng hạ xuống, cửa két một tiếng mở ra, một nha hoàn bưng nước rửa mặt dẫn đầu đi đến.
Vì sao nói là dẫn đầu, bởi vì phía sau còn theo năm nha hoàn, theo sát vào.
Rời giường cũng phải phô trương lớn như vậy sao, nói vậy lại là Huyền Dực giở trò gì, Tử Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
“Phu nhân, mời tắm rửa thay quần áo.” Thanh âm nha hoàn dẫn đầu kia trong vắt rất dễ nghe.
“Đừng gọi ta phu nhân, gọi ta Đồng cô nương.”
“Dạ! Đồng cô nương” mấy nha hoàn cũng hợp tác, lập tức sửa miệng, chắc là Huyền Dực bảo, phải nói gì nghe nấy.
Nha hoàn kia buông chậu nước, liền rửa mặt cho Tử Hàm, sau khi rửa mặt sạch, mới cười nói: "Mời Đồng cô nương thử quần áo có vừa người hay không.” Nha hoàn nói xong cười tủm tỉm từ trong tay nha hoàn thứ nhất đang cầm khay theo sau nàng cầm lấy một vật trang sức giải thích nói: "Đây là tướng quân chuẩn bị cho ngài, dùng để phối hợp quần áo, chuỗi vòng cổ này là đá Kê Huyết thượng hạng, sắc thái rực rỡ biến hóa đa dạng, đồ án hoa văn mặt trên đều là thiên nhiên.”
Tử Hàm nhìn tỉ mỉ, quả nhiên mỗi một viên châu được mài thành từ đá Kê Huyết đều có đồ án khác nhau, màu sắc trong suốt mát lạnh, cũng là thượng hạng chi phẩm.
Nha hoàn kia đưa lên bộ y phục đầu tiên, lại nói tiếp: "Trên bộ y phục này thêu đồ án hoa lan lộng lẫy, may bằng vật liệu màu trắng là chính, hoa lan màu lam và tím, ngài mặc nhất định đẹp.”
Tử Hàm nhìn thoáng qua, xác thực quần áo thực thanh lịch lại không mất hào phóng, nhìn ra được là làm từ tơ lụa thượng hạng, nàng đã nói nàng không thích hoa sơn chi huyên hoa thích, Huyên Hoa hoa lan, nói vậy huyền dực liền đi tú phường đẩy nhanh tốc độ làm ra vài bộ quần áo này, nam nhân này vì giành được nụ cười của Huyên Hoa, thật sự là dụng tâm, Tử Hàm có chút cảm động, là vì Huyên Hoa mà cảm động.
“Chuỗi hạt này là đá Khổng Tước Miêu Nhãn, cũng là ngọc đá thượng đẳng, y phục là một bồ màu vàng nhạt làm nền. . . .”
“Ngừng!” Tử Hàm hô to một tiếng, năm sáu bộ quần áo, mỗi một bộ vừa để lên, đã nhìn ra thợ khéo hoàn mỹ, đẹp không sao tả xiết.
Năm sáu loại đá ngọc thượng đẳng, ở dưới ánh nắng ban mai phát ra ánh sáng chói mắt, rực rỡ loá mắt, nàng xem ra khi Huyền Dực thu thập những trân bảo này là dụng tâm cỡ nào.
Hắn thật sự yêu Huyên Hoa, muốn đem tất cả tốt đẹp trên thế gian dâng tặng cho Huyên Hoa.
Được một nam nhân cực đoan như vậy yêu, là một loại hạnh phúc hay bất hạnh, Tử Hàm huy vẫy tay nói: "Để ở nơi đâu đi.”
“Tử Hàm, không thích những thứ đó sao?” Một đạo thanh âm truyền tới, tiếp theo là nam nhân ngũ quan như ngọc tuấn mỹ phi phàm đi vào, một khuôn mặt mê người cười, không hề âm hiểm.
Hắn giờ phút này hẳn là mới rời giường, thần thanh khí thích, má cũng càng trắng nõn.
Tử Hàm đau khổ cười nói: "Ta nghĩ Huyên Hoa sẽ vui vẻ.”
Huyền Dực vẫy tay ra hiệu nha hoàn đi xuống, mấy nha hoàn buông vật trong tay xuống , liền lui ra.
Tay Huyền Dực cầm lên một nắm tóc rối của Tử Hàm, đặt ở cái mũi nhẹ nhàng ngửi, tay thuận theo tóc mềm, cầm mặt Tử Hàm, lên tiếng nói: "Ngươi không phải Tử Hàm sao, cái này là tặng cho Tử Hàm, tặng cho nữ nhân đẹp nhất, yêu thương nhất trong lòng ta, ta chỉ muốn ngươi vui vẻ.” Bởi vì ngươi chính là Huyên Hoa.
“Cám ơn, quần áo cùng đá quý đều rất được.” Tử Hàm nhìn đôi mắt mê người của Huyền Dực, nhẹ nhàng vung rơi tay hắn.
trên khuôn mặt Huyền Dực có chút mất mát, lập tức vô vị cười, “Ta đã tiếp nhận ngươi tên Tử Hàm rồi, ngươi có phải cũng nên nhận chuyện thực ta là trượng phu ngươi hay không?”
“Ý tứ gì?” Tử Hàm nhíu mày ngóng nhìn Huyền Dực.
Huyền Dực cong môi cười, tới sát thân Tử Hàm, khàn khàn và mê hoặc nói: "Vợ chồng nên ngủ cùng nhau phải không? Tối nay ta muốn ngủ chung với ngươi.” Tay Huyền Dực chặt chẽ ôm lấy eo Tử Hàm, vùi đầu vào cổ Tử Hàm, thật sâu hô hấp một ngụm hương thơm thân thể của Tử Hàm, hô hấp nóng bỏng phun ra trên da Tử Hàm, ngứa ngứa, thanh âm ám muội nói: "Ta khát vọng thật, ngươi có biết không.”
Thân thể Tử Hàm mạnh mẽ cứng hạ xuống, hung hăng đẩy đầu Huyền Dực ra, tay hắn vẫn như cũ bá chiếm mảnh mai của nàng.
Tử Hàm tức giận hét lớn: "Huyền Dực, không nên ép ta được không, ta đã nói ta không phải Huyên Hoa, cũng không phải phu nhân của ngươi, sao có thể ngủ cùng nhau, ngươi thanh tỉnh chút được không.”
Trong mắt Huyền dực loáng qua một chút âm hiểm, mạnh mẽ buông Tử Hàm ra, “Ngươi thực làm bị thương lòng ta.”
Tử Hàm trấn định cảm xúc dễ bùng nổ của mình, kiên quyết nói: "Huyền Dực, bây giờ mặc kệ ta nói cái gì ngươi cũng không tin tưởng ta không phải Huyên Hoa, nhưng tối thiểu, ngươi phải tôn trọng lựa chọn của ta có phải không?”
Huyền Dực nhíu mày cười, tà mị nói: "Được, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, đề tài này chúng ta trước không nói đến.”
Tử Hàm nới lỏng một hơi, ngán ngẩm ngồi ở trước bàn trang điểm, sửa sang lại tóc của mình.
Huyền Dực lại đi tới, đoạt đi lược trong tay nàng, ngón tay thon dài như bạch ngọc kia, lại bắt đầu xuyên qua tóc đen của nàng, lại cảm thấy một trận miệng khô.
Ai, tình yêu của nam nhân này, giống cuồng phong bạo vũ, khiến người ngay cả cơ hội thông khí đều không có.
———
Trò chuyện kết thúc như vậy, còn may hai người đều duy trì hòa bình, cùng nhau dùng đồ ăn sáng, Huyền Dực liền đi vào quân doanh, thao luyện binh lính, đến khuya mới trở về.
Sau khi màn đêm xuống , nha hoàn đưa đến bữa tối, Tử Hàm ăn một ít, liền sớm lên giường nghỉ ngơi, để tránh Huyền Dực trở về muốn nói một ít lời khiến người phiền lòng, đã thấy nàng nghỉ ngơi, Huyền Dực sẽ không quấy nhiễu nàng.
Tử Hàm mặc áo lót màu trắng nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, tâm tình một trận hỗn độn.
Bất thình lình, bên tai nghe được trên nóc nhà truyền tới một trận thanh âm lộn xộn nhỏ, ý nghĩ đầu tiên của Tử Hàm đó là trên nóc nhà có người.
Tử Hàm đột nhiên ngồi dậy, cửa sổ cũng ầm một tiếng mở ra, một bóng đen thoáng tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.