Chương 261: 65 nghìn tỷ, cút!
Đại Gia
18/03/2021
Mạnh Nguyên Long lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Thằng nhãi ngông cuồng, cậu biết người đứng phía sau nhà họ Ninh là ai không?”
Nhà họ Ninh.
Đó là đại gia tộc đứng đầu khu Giang | Nam rộng lớn! Chỉ tính tài sản đã có gần 250 nghìn tý! Còn gia chủ nhà họ Ninh Ninh Khánh Lâm, lại quen biết rất nhiều quan chức cấp cao của Giang Nam, địa vị quan hệ, người thường khó có thể so bì nổi.
Hơn thế nữa, phía sau nhà họ Ninh còn được một đại gia tộc có thế lực to lớn ủng hộ.
| Đại gia tộc như vậy, trong mắt Mạnh Nguyên Long, chính là một sự tồn tại không thể nào với tới được! Quá mạnh.
“Bất kể người đứng phía sau nhà họ Ninh là ai, tôi đều xóa sổ họ.”
Trần Bình bình thản nói, “Đừng quên là, hội Huynh Đệ của ông trong tay tôi, đã bị sụp đổ trong chớp mắt.”
Nghe thấy lời này, Mạnh Nguyên Long rùng mình! Đúng vậy! | Hội Huynh Đệ trong tay người đàn ông trẻ tuổi này, đã bị tan rã trong chớp mắt.
Vì thế, đôi mắt Mạnh Nguyên Long trợn tròn, rất phẫn nộ lườm Trần Bình gào lên: “Cậu là ai, rốt cuộc cậu là ai?”
| Ông ta đã lăn lộn hơn 20 năm, khó khăn lắm mới gây dựng được sự nghiệp to lớn như ngày hôm nay, nhưng giờ đây, lại bị một tên tiểu bối vô danh làm sụp đổ tan tành trong chớp mắt! Thậm chí, đến cả một chút cơ hội để đáp trả cũng không có.
Nhìn nhân viên vũ trang đầy ắp khắp đại viện, Mạnh Nguyên Long bắt đầu nể sợ từ tận đáy lòng.
Người như vậy, tuyệt đối không phải là tên vô danh tiểu tốt.
| Thế nhưng, Trần Bình chỉ lạnh lùng cười một tiếng, rồi đưa người ra khỏi đại viện nhà họ Mạnh.
Trước cửa, hai chiếc Maybach màu đen, phía sau có mười mấy chiếc xe công vụ màu đen theo sát, đi thẳng tới trang viên hào hoa của nhà họ Ninh ở khu Giang Nam rộng lớn! Trêи xe, Trịnh Thái nói: “Cậu Trần, cậu thật sự muốn khai chiến với nhà họ Ninh?”
“Tại sao lại không?”
.
Trần Bình phản vấn, nhận ra tâm trạng thấp thoáng chút lo âu của Trịnh Thái hiện giờ.
Suy cho cùng đã bị kìm hãm trong vũng bùn Thượng Giang, nên Trịnh Thái thiếu đi dã tâm và khí phách xưng bá thiên ha “Cậu Trần, có lẽ cậu chưa hiểu về thế lực của nhà họ Ninh ở khu Giang Nam rộng lớn này.
Khu Giang Nam lớn hơn Thượng Giang rất nhiều, to hơn gấp hơn 2 lần, nơi này là đất phong của hào môn thế tập, trước đây đã từng xuất hiện quý tộc và tướng soái, mãi cho đến bây giờ, nhà họ Ninh vẫn là đại gia tộc có tiếng nói nhất ở đây, cũng là hào môn duy nhất được kế thừa mấy đời.
Có thể nói, hai thế lực trắng đen của nơi này, toàn bộ đều là người của nhà họ Ninh, là một sự tồn tại không thể tách rời.
Nói cách khác, nhà họ Ninh chính là sự tồn tại của bậc vua chúa ở khu Giang Nam rộng lớn, nhà họ Ninh không chỉ có Ninh Khánh Lâm, còn có cụ Ninh, đó là nhân vật có công trạng đã đứng lên chiến trường.”
(Thế tập: cha truyền con nối) “Ở đây, không ai dám động tới nhà họ Ninh, nếu chúng ta khai chiến với nhà họ Ninh, cũng chính là khai chiến với cả khu Giang Nam rộng lớn.
Cậu Trần, cậu có chắc không?”
Trịnh Thái nói một hơi, khuôn mặt chỉ toàn vẻ lo âu.
Tuy anh ta biết thân phận của Trần Bình không đơn giản, thực lực cũng không hề tầm thường, thế nhưng giằng xé với con hổ dũng mãnh như nhà họ Ninh, chắc chắn sẽ bị phản công, thậm chí còn có thể thất bại thảm hại.
Trần Bình trầm mặc trong phút chốc, trong lòng lo lắng.
Anh hoàn toàn không bận tâm tới nhà họ Ninh là ai, điều anh quan tâm là sức ảnh hưởng của việc này với khu Giang Nam, anh cũng lo lắng bên chú hai, không biết có thể cầm chân được Vân Tịnh không.
| Sau giây lát, Trần Bình nói: “Liên hệ với Ninh Khánh Lâm.”
Rất nhanh sau đó, Trịnh Thái đã gọi vào số Ninh Khánh Lâm.
Đoàn xe cũng dùng trêи một chỗ nào đó của trục đường chính ở khu Giang Nam rộng lớn, nhất thời liền dẫn tới một vụ ùn tắc lớn.
| Điện thoại đã được bắt máy, đầu dây bên kia vang tới một giọng nói trịnh trọng, vô cùng thiếu kiên nhẫn hỏi: “Ai vậy?”
“Trần Bình.”
Trần Bình bình tĩnh đáp.
“Trần Bình? Cậu gọi nhầm rồi sao, tôi không quen biết cậu!”
| Ninh Khánh Lâm nghiêm giọng nói, đồng thời lúc nói chuyện, trước mặt ông ta, có một người phụ nữ thân hình bốc lửa, đôi chân dài ngọc ngà thẳng tắp, chính là nữ trợ lý thân cận luôn bên cạnh Vân Tịnh, Vân Vy.
Cô ta là vệ sĩ cảm tử mà nhà họ Vân đã nuôi dưỡng, là nữ trợ lý thân cận bên cạnh Vân Tịnh.
Có thể nói cô ta là rô-bốt của nhà họ Vân, là trợ thủ đắc lực của Vân Tịnh.
Lúc này, cô ta xuất hiện trong trang viên nhà họ Ninh, đã đại diện cho Vân Tịnh đích thân tới, và đại diện cho ý chí của nhà họ Vân.
| Trần Bình lạnh lùng cười một tiếng, đã bước xuống xe, đến chiếc xe chở Ninh Chính Hào bị trói, nói: “Ninh Khánh Lâm, chắc ông là một người thông minh, sản nghiệp nhà họ Ninh to lớn như vậy tôi không thể nào đến tay không được, nếu nhà họ Ninh của ông là đại diện của khu Giang Nam rộng lớn, thì tôi chỉ thương lượng với ông, con trai ông đã phạm sai lầm, chuyện này ông giải quyết thế nào?”
| Đầu dây bên kia, Ninh Khánh Lâm trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới chầm chậm lên tiếng: “Cậu thanh niên, tuy tôi không biết cậu là ai, hay là ai chống lưng cho cậu, thế nhưng tôi khuyên cậu, hãy thả con trai tôi ra, rời khỏi khu Giang Nam, nếu không thì, cậu sẽ hối hận đấy!”
Ninh Khánh Lâm không phải là người dễ dàng chịu thua, ông ta có thể phát triển nhà họ Ninh như hiện giờ, đương nhiên là có khí phách và sức mạnh của riêng mình.
“Đây là câu trả lời của ông sao?”
Trần Bình nghiêm giọng nói, đồng thời kéo mạnh Ninh Chính Hào từ trong xe ra, liền đá lăn xuống đất, căm hận giẫm lên hai cánh tay rướm máu của hắn ta, “Nói vài câu với bố anh đi.”
“AĐau đau đau!”
Ninh Chính Hào yếu đuối kêu thảm thương, “Bố, bố cứu con, con không muốn chết! Anh ta là ác quỷ! Anh ta sẽ giết con đấy!”
Huych! Đầu dây bên kia, Ninh Khánh Lâm bỗng đứng bật dậy từ dưới sô-pha, khuôn mặt xám xịt, trầm giọng gào lên: “Cậu thanh niên, tôi khuyên cậu đừng quá đáng quá! Nơi này là địa phận của nhà họ Ninh tôi, là khu Giang Nam! Cậu dám động vào con trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu sống sót rời khỏi đâu!”
“Ha ha!”
Trần Bình nghiêm giọng cười nói: “Xem ra ông vẫn chưa hiểu tôi lắm, người như tôi ghét nhất là bị người khác uy hϊế͙p͙!”
Nói xong, Trần Bình liền rút con dao găm giữa eo Trịnh Thái ra! Phụt! Con dao găm liền hung hãn đâm thẳng lên đầu vai của Ninh Chính Hào, xoẹt một tiếng, đã đâm gãy xương bả vai của hắn ta! Sau đó, Trần Bình liên kết nối cuộc gọi video, quay cho Ninh Khánh Lâm xem cảnh này.
“A! Bố, cứu con với! Bố!”
Ninh Khánh Lâm đứng trong đại sảnh của trang viên rộng lớn, nhìn khắp người con trai mình toàn là máu trong video, nghe từng tiếng kêu thảm thương ấy, vô cùng tức giận, phẫn nộ gào lên: “Dừng tay! Cậu muốn thế nào?”
| Lúc hỏi câu này, Vân Vy vẫn luôn đứng im lặng bên đó, nghiêm giọng nói: “Ninh Khánh Lâm, đừng quên mệnh lệnh bà chủ Vân đã dặn dò ông!”
| Cả người Ninh Khánh Lâm đang đứng bên bờ vực nổi cơn thịnh nộ, thế nhưng nghe thấy 3 chữ bà chủ Vân, ông ta bắt buộc phải nuốt ngược lại cơn giận, nhìn video, trầm giọng nói: “Tôi cho cậu hơn 3 nghìn tỷ, cậu hãy thả con trai tôi ra, đưa theo người của cậu rời khỏi khu Giang Nam, mấy đời nhà họ Ninh tôi sẽ không đặt chân tới Thượng Giang nữa, những sản nghiệp thuộc về nhà họ Ninh ở Thượng Giang, đều sẽ cho cậu hết!”
Đây là điều kiện Ninh Khánh Lâm đưa ra, cũng là mệnh lệnh của bà chủ Vân.
Chia phần.
Những thứ đó ít nhất cũng đã trị giá hơn 30 nghìn tỷ rồi! Thế nhưng, vượt ngoài suy đoán của Ninh Khánh Lâm, Trần Bình bên đó lại nói: “Tôi cho ông 65 nghìn tỷ, tiền mặt! Nhà họ Ninh ông hãy cút ra khỏi khu Giang Nam, chỉ cần ông gật đầu, 65 nghìn tỷ, lập tức sẽ có người đưa tới cổng chính trang viên nhà họ Ninh của ông.”
Sắc mặt Ninh Khánh Lâm đầu dây bên kia bỗng thay đổi, khắp người run rẩy.
65 nghìn tỷ? Tên Trần Bình này rốt cuộc là người như thế nào, lại dám khoa trương như vậy! Nhà họ Ninh của ông ta đã cha truyền con nối mấy đời ở khu Giang Nam, đặc biệt là vào tay Ninh Khánh Lâm ông ta, nhà họ Ninh càng phất như diều gặp gió, đã giành được của cải và địa vị trước giờ chưa từng có! Thế nhưng, tất cả tài sản của nhà họ Ninh ông ta cộng lại, cũng tầm 250 nghìn tý! Nhưng người đàn ông trước mặt, vừa lên tiếng đã ra giá 65 nghìn tỷ! Ánh mắt Ninh Khánh Lâm nhìn sang Vân Vy, hỏi dò: “Cô Vân Vy, tên Trần Bình này rốt cuộc là người thế nào?”
| Vân Vy không tiết lộ thân phận của Trần Bình cho Ninh Khánh Lâm, chỉ truyền đạt lại ý của bà chủ Vân.
Giữ lấy nhà họ Ninh và khu Giang Nam, nếu cần thiết, sẽ hy sinh Ninh Chính Hào! Thế nhưng, sao có thể được? Ninh Chính Hào là con trai duy nhất của ông ta, là tương lai và hy vọng của nhà họ Ninh.
Giọng Vân Vy lạnh lùng: “Đừng hỏi thứ không nên hỏi.”
| Ninh Khánh Lâm nhíu mày, ông ta biết bây giờ mình đang ở thế tiến thoái lưỡng nan.
Năm đó, khi bị trói buộc vào chiếc xe ngựa nhà họ Vân này, Ninh Khánh Lâm đã biết mình sẽ có ngày như thế này.
“Cậu thanh niên, cậu đã quá ngạo mạn rồi đấy, tôi vẫn là câu nói đó, có oán hận thì nên giải quyết chứ không nên chuốc thêm vào, tuyệt tình quá sẽ không còn đường lui đâu, hơn 3 nghìn tỷ tiền mặt và tất cả sản nghiệp của nhà họ Ninh ở Thượng Giang toàn bộ đều thuộc về cậu, hãy thả con trai tôi ra.”
Ninh Khánh Lâm nói.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Trần Bình, đã gióng lên hồi chuông báo tử cho nhà họ Ninh ở khu Giang Nam: “Con trai ông, tuyệt đối không nên có ý xấu với vợ tôi, trêи đời này, không có bất cứ ai được phép dòm ngó tới vợ tôi! Hôm nay, Trần Bình tôi chỉ muốn nói lời này, bất kể người đứng phía sau nhà họ Ninh của ông là ai, bất luận nhà họ Ninh của ông đã từng có bao nhiêu công trạng, đã phạm sai lầm, thì phải gánh chịu trách nhiệm thích đáng! Trong nửa tiếng nếu nhà họ Ninh của ông, không rút lui ra khỏi khu Giang Nam, thì hãy chuẩn bị sẵn 23 chiếc quan tài, đợi nhặt xác đi!”
Cạch! Nói xong, Trần Bình liền ngắt máy.
Mưa đã ngừng, đầu phố, đèn neon ánh lên.
Đã có rất nhiều dân chúng dừng chân lại nơi này, bọn họ đều biết Ninh Chính Hào, bàn tán sôi nổi: “Đó không phải là cậu chủ nhà họ Ninh sao?”
| “Người đàn ông này là ai vậy, vậy mà lại đánh cậu chủ nhà họ Ninh ra nông nỗi này!”
“Cho dù cậu ta là ai, dám động vào cậu chủ nhà họ Ninh, cậu ta chỉ có một con đường chết! Nghe khấu âm này đã biết ngay là người từ nơi khác tới, không biết sống chết là gì!”
Khóe miệng Trần Bình nở nụ cười lạnh lùng, không bận tâm tới những người này, lên xe, tiến thẳng đến trang viên nhà họ Ninh.
Nửa tiếng sau, đoàn xe của Trần Bình, đã đỗ trước cổng chính của trang viên nhà họ Ninh.
Lúc này, trang viên nhà họ Ninh đã được bao bọc bởi tường đồng vách sắt, bên trong và bên ngoài đều là tay chân mà nhà họ Ninh nuôi, bảo vệ nghiêm ngặt cả khu trang viên! Trần Bình bước xuống xe, Ninh Khánh Lâm trong trang viên, khoảnh khắc nhìn thấy Trần Bình, trong lòng rất kinh ngạc! Cậu thanh niên trẻ trung như vậy, rốt cuộc là ai? Vậy mà đến cả bà chủ Vân cũng phải ra tay.
Cùng lúc đó, trêи các trục đường chính của Giang Nam, từng chiếc xe sang trọng đang phi nhanh, toàn bộ đều tiến thẳng tới trang viên nhà họ Ninh.
| Biển số của mỗi chiếc xe, đều đủ để | khiến cả khu Giang Nam chấn động! Toàn là quan chức cấp cao! Đều là nhân vật đứng ở vị trí cao! Còn có rất nhiều xe của ông trùm thế lực ngầm! Thậm chí, cũng có rất nhiều biển số xe nền trắng chữ đỏ! 5 phút trước, Ninh Khánh Lâm đã gọi một cuộc, khiến thế lực trắng đen của cả khu Giang Nam rộng lớn, toàn bộ đều dốc toàn lực! Khu Giang Nam, nhà họ Ninh, giông bão đã tới!
Nhà họ Ninh.
Đó là đại gia tộc đứng đầu khu Giang | Nam rộng lớn! Chỉ tính tài sản đã có gần 250 nghìn tý! Còn gia chủ nhà họ Ninh Ninh Khánh Lâm, lại quen biết rất nhiều quan chức cấp cao của Giang Nam, địa vị quan hệ, người thường khó có thể so bì nổi.
Hơn thế nữa, phía sau nhà họ Ninh còn được một đại gia tộc có thế lực to lớn ủng hộ.
| Đại gia tộc như vậy, trong mắt Mạnh Nguyên Long, chính là một sự tồn tại không thể nào với tới được! Quá mạnh.
“Bất kể người đứng phía sau nhà họ Ninh là ai, tôi đều xóa sổ họ.”
Trần Bình bình thản nói, “Đừng quên là, hội Huynh Đệ của ông trong tay tôi, đã bị sụp đổ trong chớp mắt.”
Nghe thấy lời này, Mạnh Nguyên Long rùng mình! Đúng vậy! | Hội Huynh Đệ trong tay người đàn ông trẻ tuổi này, đã bị tan rã trong chớp mắt.
Vì thế, đôi mắt Mạnh Nguyên Long trợn tròn, rất phẫn nộ lườm Trần Bình gào lên: “Cậu là ai, rốt cuộc cậu là ai?”
| Ông ta đã lăn lộn hơn 20 năm, khó khăn lắm mới gây dựng được sự nghiệp to lớn như ngày hôm nay, nhưng giờ đây, lại bị một tên tiểu bối vô danh làm sụp đổ tan tành trong chớp mắt! Thậm chí, đến cả một chút cơ hội để đáp trả cũng không có.
Nhìn nhân viên vũ trang đầy ắp khắp đại viện, Mạnh Nguyên Long bắt đầu nể sợ từ tận đáy lòng.
Người như vậy, tuyệt đối không phải là tên vô danh tiểu tốt.
| Thế nhưng, Trần Bình chỉ lạnh lùng cười một tiếng, rồi đưa người ra khỏi đại viện nhà họ Mạnh.
Trước cửa, hai chiếc Maybach màu đen, phía sau có mười mấy chiếc xe công vụ màu đen theo sát, đi thẳng tới trang viên hào hoa của nhà họ Ninh ở khu Giang Nam rộng lớn! Trêи xe, Trịnh Thái nói: “Cậu Trần, cậu thật sự muốn khai chiến với nhà họ Ninh?”
“Tại sao lại không?”
.
Trần Bình phản vấn, nhận ra tâm trạng thấp thoáng chút lo âu của Trịnh Thái hiện giờ.
Suy cho cùng đã bị kìm hãm trong vũng bùn Thượng Giang, nên Trịnh Thái thiếu đi dã tâm và khí phách xưng bá thiên ha “Cậu Trần, có lẽ cậu chưa hiểu về thế lực của nhà họ Ninh ở khu Giang Nam rộng lớn này.
Khu Giang Nam lớn hơn Thượng Giang rất nhiều, to hơn gấp hơn 2 lần, nơi này là đất phong của hào môn thế tập, trước đây đã từng xuất hiện quý tộc và tướng soái, mãi cho đến bây giờ, nhà họ Ninh vẫn là đại gia tộc có tiếng nói nhất ở đây, cũng là hào môn duy nhất được kế thừa mấy đời.
Có thể nói, hai thế lực trắng đen của nơi này, toàn bộ đều là người của nhà họ Ninh, là một sự tồn tại không thể tách rời.
Nói cách khác, nhà họ Ninh chính là sự tồn tại của bậc vua chúa ở khu Giang Nam rộng lớn, nhà họ Ninh không chỉ có Ninh Khánh Lâm, còn có cụ Ninh, đó là nhân vật có công trạng đã đứng lên chiến trường.”
(Thế tập: cha truyền con nối) “Ở đây, không ai dám động tới nhà họ Ninh, nếu chúng ta khai chiến với nhà họ Ninh, cũng chính là khai chiến với cả khu Giang Nam rộng lớn.
Cậu Trần, cậu có chắc không?”
Trịnh Thái nói một hơi, khuôn mặt chỉ toàn vẻ lo âu.
Tuy anh ta biết thân phận của Trần Bình không đơn giản, thực lực cũng không hề tầm thường, thế nhưng giằng xé với con hổ dũng mãnh như nhà họ Ninh, chắc chắn sẽ bị phản công, thậm chí còn có thể thất bại thảm hại.
Trần Bình trầm mặc trong phút chốc, trong lòng lo lắng.
Anh hoàn toàn không bận tâm tới nhà họ Ninh là ai, điều anh quan tâm là sức ảnh hưởng của việc này với khu Giang Nam, anh cũng lo lắng bên chú hai, không biết có thể cầm chân được Vân Tịnh không.
| Sau giây lát, Trần Bình nói: “Liên hệ với Ninh Khánh Lâm.”
Rất nhanh sau đó, Trịnh Thái đã gọi vào số Ninh Khánh Lâm.
Đoàn xe cũng dùng trêи một chỗ nào đó của trục đường chính ở khu Giang Nam rộng lớn, nhất thời liền dẫn tới một vụ ùn tắc lớn.
| Điện thoại đã được bắt máy, đầu dây bên kia vang tới một giọng nói trịnh trọng, vô cùng thiếu kiên nhẫn hỏi: “Ai vậy?”
“Trần Bình.”
Trần Bình bình tĩnh đáp.
“Trần Bình? Cậu gọi nhầm rồi sao, tôi không quen biết cậu!”
| Ninh Khánh Lâm nghiêm giọng nói, đồng thời lúc nói chuyện, trước mặt ông ta, có một người phụ nữ thân hình bốc lửa, đôi chân dài ngọc ngà thẳng tắp, chính là nữ trợ lý thân cận luôn bên cạnh Vân Tịnh, Vân Vy.
Cô ta là vệ sĩ cảm tử mà nhà họ Vân đã nuôi dưỡng, là nữ trợ lý thân cận bên cạnh Vân Tịnh.
Có thể nói cô ta là rô-bốt của nhà họ Vân, là trợ thủ đắc lực của Vân Tịnh.
Lúc này, cô ta xuất hiện trong trang viên nhà họ Ninh, đã đại diện cho Vân Tịnh đích thân tới, và đại diện cho ý chí của nhà họ Vân.
| Trần Bình lạnh lùng cười một tiếng, đã bước xuống xe, đến chiếc xe chở Ninh Chính Hào bị trói, nói: “Ninh Khánh Lâm, chắc ông là một người thông minh, sản nghiệp nhà họ Ninh to lớn như vậy tôi không thể nào đến tay không được, nếu nhà họ Ninh của ông là đại diện của khu Giang Nam rộng lớn, thì tôi chỉ thương lượng với ông, con trai ông đã phạm sai lầm, chuyện này ông giải quyết thế nào?”
| Đầu dây bên kia, Ninh Khánh Lâm trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới chầm chậm lên tiếng: “Cậu thanh niên, tuy tôi không biết cậu là ai, hay là ai chống lưng cho cậu, thế nhưng tôi khuyên cậu, hãy thả con trai tôi ra, rời khỏi khu Giang Nam, nếu không thì, cậu sẽ hối hận đấy!”
Ninh Khánh Lâm không phải là người dễ dàng chịu thua, ông ta có thể phát triển nhà họ Ninh như hiện giờ, đương nhiên là có khí phách và sức mạnh của riêng mình.
“Đây là câu trả lời của ông sao?”
Trần Bình nghiêm giọng nói, đồng thời kéo mạnh Ninh Chính Hào từ trong xe ra, liền đá lăn xuống đất, căm hận giẫm lên hai cánh tay rướm máu của hắn ta, “Nói vài câu với bố anh đi.”
“AĐau đau đau!”
Ninh Chính Hào yếu đuối kêu thảm thương, “Bố, bố cứu con, con không muốn chết! Anh ta là ác quỷ! Anh ta sẽ giết con đấy!”
Huych! Đầu dây bên kia, Ninh Khánh Lâm bỗng đứng bật dậy từ dưới sô-pha, khuôn mặt xám xịt, trầm giọng gào lên: “Cậu thanh niên, tôi khuyên cậu đừng quá đáng quá! Nơi này là địa phận của nhà họ Ninh tôi, là khu Giang Nam! Cậu dám động vào con trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu sống sót rời khỏi đâu!”
“Ha ha!”
Trần Bình nghiêm giọng cười nói: “Xem ra ông vẫn chưa hiểu tôi lắm, người như tôi ghét nhất là bị người khác uy hϊế͙p͙!”
Nói xong, Trần Bình liền rút con dao găm giữa eo Trịnh Thái ra! Phụt! Con dao găm liền hung hãn đâm thẳng lên đầu vai của Ninh Chính Hào, xoẹt một tiếng, đã đâm gãy xương bả vai của hắn ta! Sau đó, Trần Bình liên kết nối cuộc gọi video, quay cho Ninh Khánh Lâm xem cảnh này.
“A! Bố, cứu con với! Bố!”
Ninh Khánh Lâm đứng trong đại sảnh của trang viên rộng lớn, nhìn khắp người con trai mình toàn là máu trong video, nghe từng tiếng kêu thảm thương ấy, vô cùng tức giận, phẫn nộ gào lên: “Dừng tay! Cậu muốn thế nào?”
| Lúc hỏi câu này, Vân Vy vẫn luôn đứng im lặng bên đó, nghiêm giọng nói: “Ninh Khánh Lâm, đừng quên mệnh lệnh bà chủ Vân đã dặn dò ông!”
| Cả người Ninh Khánh Lâm đang đứng bên bờ vực nổi cơn thịnh nộ, thế nhưng nghe thấy 3 chữ bà chủ Vân, ông ta bắt buộc phải nuốt ngược lại cơn giận, nhìn video, trầm giọng nói: “Tôi cho cậu hơn 3 nghìn tỷ, cậu hãy thả con trai tôi ra, đưa theo người của cậu rời khỏi khu Giang Nam, mấy đời nhà họ Ninh tôi sẽ không đặt chân tới Thượng Giang nữa, những sản nghiệp thuộc về nhà họ Ninh ở Thượng Giang, đều sẽ cho cậu hết!”
Đây là điều kiện Ninh Khánh Lâm đưa ra, cũng là mệnh lệnh của bà chủ Vân.
Chia phần.
Những thứ đó ít nhất cũng đã trị giá hơn 30 nghìn tỷ rồi! Thế nhưng, vượt ngoài suy đoán của Ninh Khánh Lâm, Trần Bình bên đó lại nói: “Tôi cho ông 65 nghìn tỷ, tiền mặt! Nhà họ Ninh ông hãy cút ra khỏi khu Giang Nam, chỉ cần ông gật đầu, 65 nghìn tỷ, lập tức sẽ có người đưa tới cổng chính trang viên nhà họ Ninh của ông.”
Sắc mặt Ninh Khánh Lâm đầu dây bên kia bỗng thay đổi, khắp người run rẩy.
65 nghìn tỷ? Tên Trần Bình này rốt cuộc là người như thế nào, lại dám khoa trương như vậy! Nhà họ Ninh của ông ta đã cha truyền con nối mấy đời ở khu Giang Nam, đặc biệt là vào tay Ninh Khánh Lâm ông ta, nhà họ Ninh càng phất như diều gặp gió, đã giành được của cải và địa vị trước giờ chưa từng có! Thế nhưng, tất cả tài sản của nhà họ Ninh ông ta cộng lại, cũng tầm 250 nghìn tý! Nhưng người đàn ông trước mặt, vừa lên tiếng đã ra giá 65 nghìn tỷ! Ánh mắt Ninh Khánh Lâm nhìn sang Vân Vy, hỏi dò: “Cô Vân Vy, tên Trần Bình này rốt cuộc là người thế nào?”
| Vân Vy không tiết lộ thân phận của Trần Bình cho Ninh Khánh Lâm, chỉ truyền đạt lại ý của bà chủ Vân.
Giữ lấy nhà họ Ninh và khu Giang Nam, nếu cần thiết, sẽ hy sinh Ninh Chính Hào! Thế nhưng, sao có thể được? Ninh Chính Hào là con trai duy nhất của ông ta, là tương lai và hy vọng của nhà họ Ninh.
Giọng Vân Vy lạnh lùng: “Đừng hỏi thứ không nên hỏi.”
| Ninh Khánh Lâm nhíu mày, ông ta biết bây giờ mình đang ở thế tiến thoái lưỡng nan.
Năm đó, khi bị trói buộc vào chiếc xe ngựa nhà họ Vân này, Ninh Khánh Lâm đã biết mình sẽ có ngày như thế này.
“Cậu thanh niên, cậu đã quá ngạo mạn rồi đấy, tôi vẫn là câu nói đó, có oán hận thì nên giải quyết chứ không nên chuốc thêm vào, tuyệt tình quá sẽ không còn đường lui đâu, hơn 3 nghìn tỷ tiền mặt và tất cả sản nghiệp của nhà họ Ninh ở Thượng Giang toàn bộ đều thuộc về cậu, hãy thả con trai tôi ra.”
Ninh Khánh Lâm nói.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Trần Bình, đã gióng lên hồi chuông báo tử cho nhà họ Ninh ở khu Giang Nam: “Con trai ông, tuyệt đối không nên có ý xấu với vợ tôi, trêи đời này, không có bất cứ ai được phép dòm ngó tới vợ tôi! Hôm nay, Trần Bình tôi chỉ muốn nói lời này, bất kể người đứng phía sau nhà họ Ninh của ông là ai, bất luận nhà họ Ninh của ông đã từng có bao nhiêu công trạng, đã phạm sai lầm, thì phải gánh chịu trách nhiệm thích đáng! Trong nửa tiếng nếu nhà họ Ninh của ông, không rút lui ra khỏi khu Giang Nam, thì hãy chuẩn bị sẵn 23 chiếc quan tài, đợi nhặt xác đi!”
Cạch! Nói xong, Trần Bình liền ngắt máy.
Mưa đã ngừng, đầu phố, đèn neon ánh lên.
Đã có rất nhiều dân chúng dừng chân lại nơi này, bọn họ đều biết Ninh Chính Hào, bàn tán sôi nổi: “Đó không phải là cậu chủ nhà họ Ninh sao?”
| “Người đàn ông này là ai vậy, vậy mà lại đánh cậu chủ nhà họ Ninh ra nông nỗi này!”
“Cho dù cậu ta là ai, dám động vào cậu chủ nhà họ Ninh, cậu ta chỉ có một con đường chết! Nghe khấu âm này đã biết ngay là người từ nơi khác tới, không biết sống chết là gì!”
Khóe miệng Trần Bình nở nụ cười lạnh lùng, không bận tâm tới những người này, lên xe, tiến thẳng đến trang viên nhà họ Ninh.
Nửa tiếng sau, đoàn xe của Trần Bình, đã đỗ trước cổng chính của trang viên nhà họ Ninh.
Lúc này, trang viên nhà họ Ninh đã được bao bọc bởi tường đồng vách sắt, bên trong và bên ngoài đều là tay chân mà nhà họ Ninh nuôi, bảo vệ nghiêm ngặt cả khu trang viên! Trần Bình bước xuống xe, Ninh Khánh Lâm trong trang viên, khoảnh khắc nhìn thấy Trần Bình, trong lòng rất kinh ngạc! Cậu thanh niên trẻ trung như vậy, rốt cuộc là ai? Vậy mà đến cả bà chủ Vân cũng phải ra tay.
Cùng lúc đó, trêи các trục đường chính của Giang Nam, từng chiếc xe sang trọng đang phi nhanh, toàn bộ đều tiến thẳng tới trang viên nhà họ Ninh.
| Biển số của mỗi chiếc xe, đều đủ để | khiến cả khu Giang Nam chấn động! Toàn là quan chức cấp cao! Đều là nhân vật đứng ở vị trí cao! Còn có rất nhiều xe của ông trùm thế lực ngầm! Thậm chí, cũng có rất nhiều biển số xe nền trắng chữ đỏ! 5 phút trước, Ninh Khánh Lâm đã gọi một cuộc, khiến thế lực trắng đen của cả khu Giang Nam rộng lớn, toàn bộ đều dốc toàn lực! Khu Giang Nam, nhà họ Ninh, giông bão đã tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.