Chương 2835: Chạy trốn
Đại Gia
23/06/2021
Những người bị giam giữ ở trong đó, trong đầu chỉ cho là mình đột nhiên được thả ra.
Dù sao cửa của bọn họ cứ như vậy liên tiếp được mở ra, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn rất là có quy luật đấy.
Cảm nhận được có người tới cứu mình, có người trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, mà có người thì là nửa vui nửa buồn.
Bọn họ kỳ thật cũng vô cùng ưa thích loại sinh hoạt vô lo vô nghĩ này, nếu như mỗi ngày chỉ cần đứng ở nơi đó chấp nhận bị nhục nhã là bọn họ có thể được sống tốt, vậy đó tự nhiên là điều tốt nhất rồi.
Vì vậy lúc này đây hầu hết mọi người, cũng không phải đều muốn đi theo Trần Bình.
Chỉ có một số ít người đã không thể chịu được tất cả những điều này nữa, tuổi của bọn họ còn rất nhỏ, hơn nữa theo lý mà nói, họ nên có một tương lai tốt đẹp. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!
Thế nhưng lần này đã hoàn toàn đã bị chậm trễ.
Bọn họ làm sao mà không biết thân thể mình bị bệnh rất nghiêm trọng, nhưng mà vẫn đều muốn trốn đi như trước.
Trần Bình rất nhanh liền giải trừ hiệu quả ẩn hình trong đám người, tiện tay liền bắt một kẻ muốn thừa cơ chạy trốn.
"Người anh em này, không có việc gì thì chạy cái gì thế?" Trần Bình tò mò mở miệng hỏi một câu.
Đối phương nhìn giống như là người chưa từng gặp qua việc đời, trên mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
"Mày còn không biết sao? Mạch khoáng phía trước đã sụp đổ, phải tranh thủ thời gian mà chạy đi, nếu như tiếp theo mày còn không rời đi, vậy thì sẽ xong đời!"
"Mày đang nói cái gì vậy? Thật ra không phải mạch khoáng sụp xuống, mà là có một trận quyết chiến ở đó đấy!" Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao mỗi người nói đều không giống nhau!"
Tất cả mọi người đều cậu một cầu, ta một câu nói, tại giây phút điên cuồng như vậy, không ai có thể bình tĩnh được.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, bất kể nói thế nào, bản thân vẫn bị lộ ra đấy thôi, vì hiện tại đã bình an vô sự rồi.
"Đi thôi đi thôi, chúng ta nên nắm chặt thời gian rời khỏi nơi này!".
"Ừ, đúng vậy, thật sự là quá tốt rồi, chúng ta rốt cuộc cũng có thể rời đi!"
Tất cả mọi người chạy trốn rất nhanh, xem dáng vẻ này, tựa hồ là đã làm rất tốt, nhanh chóng chuẩn bị rời đi.
Nhất là những người đã bị giam giữ hàng chục, hàng trăm năm, bọn họ thậm chí cho là mình hoa mắt, còn tưởng rằng những người ở nơi này đều điên rồi, vậy mà không hiểu lại chạy ra ngoài.
"Nơi này ngược lại là có chút kỳ quái, kết giới này nhất định là do Thượng Cổ đại năng lưu lại đấy" Nói xong lời này, Trần Bình cũng có chút cẩn thận nhìn thoáng qua tình huống của bên này, không nghĩ tới chính mình lại gặp được nhiều đồ vật lợi hại như vậy.
Hơn nữa chỗ này đối với hắn rất xa lạ, luôn cảm giác cái chỗ này rất kỳ quái, tựa như là đi tới một nơi so với tưởng tượng của chính mình càng thêm phần lợi hại.
"Con thỏ, châm ngôn Đại Lục này rốt cuộc là gì vậy?" Trần Bình nhịn không được hỏi một câu, lần này anh đúng là có chút không rõ lắm tình huống nơi này rồi.
Cùng Trần Bình trao đổi một câu, con thỏ nhịn không được lộ ra dáng vẻ tươi cười. "Ha ha, thật không ngờ anh cũng có thời điểm muốn cầu cạnh tôi" Con thỏ dương dương đắc ý mở miệng. Cậu ta còn chưa kịp nói thêm cái gì, đã bị Trần Bình trực tiếp vỖ xuống đầu. "A.." Con thỏ rất lúng túng, xấu hổ bưng kín đầu, nhịn không được hét to lên một tiếng.
Mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một đám người chạy ra ngoài, thậm chí đều không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn đám người kia rất nhanh rời khỏi nơi đây, căn bản cũng không để bị khống chế chút nào.
- ------------------
Dù sao cửa của bọn họ cứ như vậy liên tiếp được mở ra, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn rất là có quy luật đấy.
Cảm nhận được có người tới cứu mình, có người trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, mà có người thì là nửa vui nửa buồn.
Bọn họ kỳ thật cũng vô cùng ưa thích loại sinh hoạt vô lo vô nghĩ này, nếu như mỗi ngày chỉ cần đứng ở nơi đó chấp nhận bị nhục nhã là bọn họ có thể được sống tốt, vậy đó tự nhiên là điều tốt nhất rồi.
Vì vậy lúc này đây hầu hết mọi người, cũng không phải đều muốn đi theo Trần Bình.
Chỉ có một số ít người đã không thể chịu được tất cả những điều này nữa, tuổi của bọn họ còn rất nhỏ, hơn nữa theo lý mà nói, họ nên có một tương lai tốt đẹp. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!
Thế nhưng lần này đã hoàn toàn đã bị chậm trễ.
Bọn họ làm sao mà không biết thân thể mình bị bệnh rất nghiêm trọng, nhưng mà vẫn đều muốn trốn đi như trước.
Trần Bình rất nhanh liền giải trừ hiệu quả ẩn hình trong đám người, tiện tay liền bắt một kẻ muốn thừa cơ chạy trốn.
"Người anh em này, không có việc gì thì chạy cái gì thế?" Trần Bình tò mò mở miệng hỏi một câu.
Đối phương nhìn giống như là người chưa từng gặp qua việc đời, trên mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
"Mày còn không biết sao? Mạch khoáng phía trước đã sụp đổ, phải tranh thủ thời gian mà chạy đi, nếu như tiếp theo mày còn không rời đi, vậy thì sẽ xong đời!"
"Mày đang nói cái gì vậy? Thật ra không phải mạch khoáng sụp xuống, mà là có một trận quyết chiến ở đó đấy!" Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao mỗi người nói đều không giống nhau!"
Tất cả mọi người đều cậu một cầu, ta một câu nói, tại giây phút điên cuồng như vậy, không ai có thể bình tĩnh được.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, bất kể nói thế nào, bản thân vẫn bị lộ ra đấy thôi, vì hiện tại đã bình an vô sự rồi.
"Đi thôi đi thôi, chúng ta nên nắm chặt thời gian rời khỏi nơi này!".
"Ừ, đúng vậy, thật sự là quá tốt rồi, chúng ta rốt cuộc cũng có thể rời đi!"
Tất cả mọi người chạy trốn rất nhanh, xem dáng vẻ này, tựa hồ là đã làm rất tốt, nhanh chóng chuẩn bị rời đi.
Nhất là những người đã bị giam giữ hàng chục, hàng trăm năm, bọn họ thậm chí cho là mình hoa mắt, còn tưởng rằng những người ở nơi này đều điên rồi, vậy mà không hiểu lại chạy ra ngoài.
"Nơi này ngược lại là có chút kỳ quái, kết giới này nhất định là do Thượng Cổ đại năng lưu lại đấy" Nói xong lời này, Trần Bình cũng có chút cẩn thận nhìn thoáng qua tình huống của bên này, không nghĩ tới chính mình lại gặp được nhiều đồ vật lợi hại như vậy.
Hơn nữa chỗ này đối với hắn rất xa lạ, luôn cảm giác cái chỗ này rất kỳ quái, tựa như là đi tới một nơi so với tưởng tượng của chính mình càng thêm phần lợi hại.
"Con thỏ, châm ngôn Đại Lục này rốt cuộc là gì vậy?" Trần Bình nhịn không được hỏi một câu, lần này anh đúng là có chút không rõ lắm tình huống nơi này rồi.
Cùng Trần Bình trao đổi một câu, con thỏ nhịn không được lộ ra dáng vẻ tươi cười. "Ha ha, thật không ngờ anh cũng có thời điểm muốn cầu cạnh tôi" Con thỏ dương dương đắc ý mở miệng. Cậu ta còn chưa kịp nói thêm cái gì, đã bị Trần Bình trực tiếp vỖ xuống đầu. "A.." Con thỏ rất lúng túng, xấu hổ bưng kín đầu, nhịn không được hét to lên một tiếng.
Mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một đám người chạy ra ngoài, thậm chí đều không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn đám người kia rất nhanh rời khỏi nơi đây, căn bản cũng không để bị khống chế chút nào.
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.