Chương 2657: Lừa gạt thất bại
Đại Gia
23/06/2021
Phan Minh Tâm không hổ là một diễn viên chuyên nghiệp, ông ta có thể diễn kịch ngay lập tức, tỏ vẻ đúng là trong nhà mình có người bệnh.
Trần Nãi Hoàng đứng đó một cách im lặng, tựa như đang tự hỏi tính chân thật của những gì đối phương nói.
| "Nếu như ông thực sự muốn tìm người chữa bệnh thì có thể đi tới cửa hàng của chúng tôi mua thuốc, tùy tiện mua một viên đan dược trị liệu là có thể chữa khỏi."
| Cậu bé nói xong rồi lùi lại một bước, sau đó nhanh chóng đóng cửa sau lại.
Kỹ thuật diễn xuất của đám người này đúng là kém thật đấy, muốn lừa gạt cậu bé cũng vẫn còn có chút khó khăn.
Từ khi Trần Bình nói với Trần Nãi Hoàng rằng phải gìn giữ cảnh giác thì cậu bé luôn dùng một thái độ cảnh giác để đối đãi với bất kỳ người xa lạ nào.
Phan Minh Tâm cũng không ngờ rằng mình lại xui xẻo như thế, đối phương chẳng thèm cho mình chút mặt mũi nào.
Phan Minh Tâm nhìn thấy kế hoạch của mình đã thất bại thì chỉ muốn bắt thằng nhóc thúi trước mặt này đi một cách hung dữ mà thôi.
"Các người đi ra đi, đừng đứng sững ra đó nữa, tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp nhất định phải bắt thằng nhóc thúi kia ra ngoài cho tôi!" Phan Minh Tâm biết lần này đối phương đã có tâm lý đề phòng, mình lại muốn hành động tiếp thì cũng sẽ không còn đơn giản như thế nữa rồi.
Tỳ Hưu đi dạo một vòng quanh đây, anh ta cũng quyết định muốn đổi một phương pháp khác để đạt tới mục đích của mình.
Anh ta muốn dùng sức của một người để làm loạn ở thành Thiên Lăng là câu chuyện không thể nào.
Đã như thế thì mình chỉ có thể báo cáo chuyện này cho thành chủ của thành Hoa Duyệt, đợi đối phương tới tạo phiền phức.
Tỳ Hưu nghĩ tới đây thì nở một nụ cười xán lạn, anh ta đã tạo ra kế hoạch xong xuôi rồi, chỉ cần đi áp dụng là được.
"Cô chờ ở đây, tôi phải đi tới thành Hoa Duyệt một chuyến."
Tỳ Hưu dặn dò một câu.
Cổ Tiêu Thi ở bên cạnh gật đầu một cái rồi cũng chẳng dám nói thêm gì, cô ta chỉ có thể im lặng nhìn nụ cười trên mặt đối phương mà thôi.
Hai người đi chung một khoảng thời gian dài như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên Cổ Tiêu Thị thấy đối phương nở nụ cười xán lạn như thế này.
"Vâng."
Cổ Tiêu Thi chỉ là gật đầu rồi cũng không dám nói thêm gì. Trong khoảng thời gian qua cô ta đã thăm dò được tính tình của đối phương một cách rõ ràng rồi.
Chỉ cần mình phục tùng Tỳ Hưu thì anh ta đối xử với mình cũng không tệ lắm.
"Cô ở đây ngoan ngoãn cho tôi, không nên gây thêm phiền phức cho tôi, chờ tôi trở về là được."
| Tỳ Hưu dặn dò xong một câu rồi xuất phát ngay lập tức, anh ta đã không kịp chờ đợi muốn giải quyết chuyện này.
Cổ Tiêu Thị cảm nhận được khí tức của đối phương từ từ biến mất thì nở một nụ cười.
| "Đúng là một người đàn ông ngu xuẩn, anh | ta thật sự cho rằng mình sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi anh ta à?" Mặc dù đúng là Tỳ Hưu đối xử với mình không tệ nhưng Cổ Tiêu Thị cũng biết rằng vĩnh viên phục tùng một người đàn ông là chuyện rất ngu ngốc.
| Cổ Tiêu Thi chỉ là muốn dựa vào Tỳ Hưu để rời khỏi thành Nhật Nguyệt mà thôi, nếu như cô ta tự mình rời đi thì khó tránh khỏi việc gặp phải truy sát.
Cô Trên đường đi Tỳ Hưu cũng đã thay mình cản trở rất nhiều sát thủ do Hội Bảo Lâu ở Hoàng Thành sai tới, tác dụng cũng không nhỏ.
Bây giờ nguy cơ của mình đã được giải quyết, đương nhiên Cổ Tiêu Thị cũng có suy nghĩ muốn dứt bỏ đối phương.
| Người đàn ông này chỉ là một công cụ mà thôi, sự tồn tại của anh ta chẳng có ý nghĩa khác biệt nào cả, Cổ Tiêu Thị đã có một mục tiêu mới.
Lúc cô ta mới vào thành thì đã nghe được rất nhiều tin tức.
Trần Nãi Hoàng đứng đó một cách im lặng, tựa như đang tự hỏi tính chân thật của những gì đối phương nói.
| "Nếu như ông thực sự muốn tìm người chữa bệnh thì có thể đi tới cửa hàng của chúng tôi mua thuốc, tùy tiện mua một viên đan dược trị liệu là có thể chữa khỏi."
| Cậu bé nói xong rồi lùi lại một bước, sau đó nhanh chóng đóng cửa sau lại.
Kỹ thuật diễn xuất của đám người này đúng là kém thật đấy, muốn lừa gạt cậu bé cũng vẫn còn có chút khó khăn.
Từ khi Trần Bình nói với Trần Nãi Hoàng rằng phải gìn giữ cảnh giác thì cậu bé luôn dùng một thái độ cảnh giác để đối đãi với bất kỳ người xa lạ nào.
Phan Minh Tâm cũng không ngờ rằng mình lại xui xẻo như thế, đối phương chẳng thèm cho mình chút mặt mũi nào.
Phan Minh Tâm nhìn thấy kế hoạch của mình đã thất bại thì chỉ muốn bắt thằng nhóc thúi trước mặt này đi một cách hung dữ mà thôi.
"Các người đi ra đi, đừng đứng sững ra đó nữa, tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp nhất định phải bắt thằng nhóc thúi kia ra ngoài cho tôi!" Phan Minh Tâm biết lần này đối phương đã có tâm lý đề phòng, mình lại muốn hành động tiếp thì cũng sẽ không còn đơn giản như thế nữa rồi.
Tỳ Hưu đi dạo một vòng quanh đây, anh ta cũng quyết định muốn đổi một phương pháp khác để đạt tới mục đích của mình.
Anh ta muốn dùng sức của một người để làm loạn ở thành Thiên Lăng là câu chuyện không thể nào.
Đã như thế thì mình chỉ có thể báo cáo chuyện này cho thành chủ của thành Hoa Duyệt, đợi đối phương tới tạo phiền phức.
Tỳ Hưu nghĩ tới đây thì nở một nụ cười xán lạn, anh ta đã tạo ra kế hoạch xong xuôi rồi, chỉ cần đi áp dụng là được.
"Cô chờ ở đây, tôi phải đi tới thành Hoa Duyệt một chuyến."
Tỳ Hưu dặn dò một câu.
Cổ Tiêu Thi ở bên cạnh gật đầu một cái rồi cũng chẳng dám nói thêm gì, cô ta chỉ có thể im lặng nhìn nụ cười trên mặt đối phương mà thôi.
Hai người đi chung một khoảng thời gian dài như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên Cổ Tiêu Thị thấy đối phương nở nụ cười xán lạn như thế này.
"Vâng."
Cổ Tiêu Thi chỉ là gật đầu rồi cũng không dám nói thêm gì. Trong khoảng thời gian qua cô ta đã thăm dò được tính tình của đối phương một cách rõ ràng rồi.
Chỉ cần mình phục tùng Tỳ Hưu thì anh ta đối xử với mình cũng không tệ lắm.
"Cô ở đây ngoan ngoãn cho tôi, không nên gây thêm phiền phức cho tôi, chờ tôi trở về là được."
| Tỳ Hưu dặn dò xong một câu rồi xuất phát ngay lập tức, anh ta đã không kịp chờ đợi muốn giải quyết chuyện này.
Cổ Tiêu Thị cảm nhận được khí tức của đối phương từ từ biến mất thì nở một nụ cười.
| "Đúng là một người đàn ông ngu xuẩn, anh | ta thật sự cho rằng mình sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi anh ta à?" Mặc dù đúng là Tỳ Hưu đối xử với mình không tệ nhưng Cổ Tiêu Thị cũng biết rằng vĩnh viên phục tùng một người đàn ông là chuyện rất ngu ngốc.
| Cổ Tiêu Thi chỉ là muốn dựa vào Tỳ Hưu để rời khỏi thành Nhật Nguyệt mà thôi, nếu như cô ta tự mình rời đi thì khó tránh khỏi việc gặp phải truy sát.
Cô Trên đường đi Tỳ Hưu cũng đã thay mình cản trở rất nhiều sát thủ do Hội Bảo Lâu ở Hoàng Thành sai tới, tác dụng cũng không nhỏ.
Bây giờ nguy cơ của mình đã được giải quyết, đương nhiên Cổ Tiêu Thị cũng có suy nghĩ muốn dứt bỏ đối phương.
| Người đàn ông này chỉ là một công cụ mà thôi, sự tồn tại của anh ta chẳng có ý nghĩa khác biệt nào cả, Cổ Tiêu Thị đã có một mục tiêu mới.
Lúc cô ta mới vào thành thì đã nghe được rất nhiều tin tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.