Chương 2765: Nhất trí một lòng
Đại Gia
23/06/2021
Lúc Lăng Vân Tiêu tìm tới cửa, trong lòng Trác Thiên Uy vô cùng nghi ngờ, không rõ vì sao thống lĩnh nhỏ này lại đột nhiên tìm tới cửa.
Mặc dù ông ta hiểu rõ gần đây Lăng Vân Tiêu cũng không tính là nhân vật được Hoàng đế trọng dụng, nhưng dạng người ngay thẳng thế này, cuối cùng vẫn có chút phân lượng.
Nhìn thấy Lăng Vân Tiêu tự mình đến cửa, Trác Thiên Uy luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên. "Không biết thống lĩnh lần này tới có chuyện gì, chẳng lẽ Hoàng đế lại có hành động gì mới sao?"
Trác Thiên Uy có chút nghiêm túc lên tiếng hỏi, ông ta biết gần đây Hoàng để có một suy nghĩ, có thể nói là tính tình thay đổi lớn.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, Lăng Vân Tiêu không nhịn được cười lên, lấy trong ngực ra một tấm lệnh bài.
Nhìn thấy lệnh bài này, Trác Thiên Uy lập tức lộ vẻ kinh ngạc. "Hả! Vậy mà.." Ông ta nhận lấy tấm lệnh bài, rót nguyên khí vào trong đó, bóng lưng Trần Bình lập tức hiện lên.
Sau khi xác nhận độ thật giả của tấm lệnh bài, trên mặt Trác Thiên Uy lộ vẻ hưng phấn, không ngờ Trần Bình lại nhanh chóng sắp xếp người gặp mặt mình như vậy.
"Xin chào, tôi tên là Trác Thiên Uy, thật vui khi có thể cùng cậu hoàn thành kế hoạch lớn tiếp theo".
Trác Thiên Uy không nhịn được mỉm cười tự giới thiệu mình, trong lòng ông ta hiểu rõ, trong khoảng thời gian tiếp theo, bọn họ sẽ là chiến hữu kề vai sát cánh.
Nghe Trác Thiên Uy nói xong, Lăng Vân Tiêu cung không nhịn được lộ ra nét mặt tươi cười.
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, biết ông là một nhân vật lợi hại, có điều thời vận chưa đủ, người giống như chúng ta không chiếm được trọng dụng mà thôi".
"Bây giờ gian thần làm càn, chúng ta phải lật đổ hết cả, ít nhất có thể cho nhân dân vô tội có được cuộc sống sinh hoạt hòa bình.
Thật ra Lăng Vân Tiêu cũng là một thanh niên cực kỳ có lý tưởng, mặc dù anh ta rất trẻ trung, nhưng đối với chuyện này vẫn có quyết đoán của mình.
Trác Thiên Uy không ngờ đối phương lại nói ra mấy câu như vậy, trong lòng không nhịn được cảm thán một câu.
Quả nhiên là người lão đại nhà mình coi trọng, thực lực nhất định không tệ, với cả tư tưởng giác ngộ cũng tuyệt đối cao siêu.
Trong đoàn đội của ông thiếu hụt những người thế này, cho nên Trác Thiên Uy quyết định, cho dù thế nào cũng nhất định phải phát triển người trẻ tuổi này một chút.
"Bây giờ mọi người chúng ta đều có chung kẻ địch, đó chính là Lâm Phi Dương"
"Bây giờ Lâm Phi Dương đã cực kỳ bành trướng, làm ảnh hưởng đến triều chính, cho nên trước mắt chúng ta phải xử lý anh ta trước."
| Trác Thiên Uy nghe Lăng Vân Tiêu nói xong thì gật đầu, thật ra ông ta cũng có ý này, ban đầu ông ta nói với Trần Bình những điều kia, ít nhiều cũng liên quan đến điểm này.
"Xem ra chúng ta là người cùng đường, cách nhìn đại khái giống nhau" Hai người nhanh chóng vui sướng bàn luận, trong lòng ai cũng có cách nghĩ của riêng mình, cho dù ít hay nhiều. Mà lúc này, đám người Trần Bình đang dọn dẹp Loan Xuyên Sa.
Cái tên này sớm đã phải trả cái giá vốn có, mấy người Trần Bình không phải người thích giết chóc, cho nên cũng không làm gì, chỉ ném lao vào trong một căn phòng, để lão tự dưỡng thương.
| Bây giờ tâm trạng của Loạn Xuyên Sa không được khá lắm, vốn lão tưởng mình phải chết rồi, không ngờ mấy người Trần Bình lại giữ lại cho lão một cái mạng.
Mặc dù trong lòng lão sợ hãi không thôi, nhưng lão cũng chẳng có nửa điểm cảm kích.
Trong mắt Loan Xuyên Sa, đám người Trần Bình chỉ lo rằng nếu giết mình đi thì sẽ sinh ra hậu quả không tốt, cho nên mới bỏ mặc mình tự dưỡng thương vào thời điểm mấu chốt.
Dù sao thì lão cũng là quốc bảo, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mấy người Trần Bình cũng sẽ không gánh chịu nổi trọng trách này.
Nhớ ghi nguồn Tamlinh247.com nếu bạn đang copy - hãy sống đừng hổ thẹn
"Chuyện tiếp theo của cậu tôi không quản, hi vọng cậu có thể mạnh khỏe!
Nói xong, ông ta trực tiếp quay người rời đi, khi Loan Xuyên Sa đắc tội với Trần Bình, ông ta cũng không có bất kỳ ý nghĩ muốn giúp đỡ gì.
Trong quá khứ, cho dù Loan Xuyên Sa làm gì, ông ta đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ thì khác, người cậu em này đắc tội là Trần Bình, là lão đại của mình.
Người đắc tội với Trần Bình trước giờ đều không có kết quả tốt, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Muốn trách thì chỉ có thể trách Loan Xuyên Sa không có mắt, không biết mình không nên đắc tội với loại người
này.
"Sư phụ, có phải bây giờ người cảm thấy cực kỳ khó chịu không, dù sao em của người."
Lão Loan nghe được những lời này thì bất đắc dĩ cười, ông ta cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào.
"Con người đều có số mạng, giống như ta có thể kịp thời gia nhập đội ngũ của lão đại, Loan Xuyên Sa chọn con đường kia thì nhất định nó phải tự gánh chịu hậu quả"
Nói xong, ông ta cũng không nói gì thêm nữa, trực tiếp dẫn đồ đệ đi nghiên cứu thảo luận chuyện điều chế đan dược, trải qua những ngày tiếp xúc này, ông ta cũng nhạy bén phát hiện ra sai sót của mình.
Dù nói thế nào, ông ta cũng là một người có tuổi, điều kiện nhất định không bằng người trẻ tuổi.
Cho nên trong lòng ông cũng hiểu, nếu mình không nắm bắt thời gian học tập thêm một vài thứ, rất có thể sẽ lập tức bị bại bởi sư đệ của mình.
Mặc dù ông ta hiểu rõ gần đây Lăng Vân Tiêu cũng không tính là nhân vật được Hoàng đế trọng dụng, nhưng dạng người ngay thẳng thế này, cuối cùng vẫn có chút phân lượng.
Nhìn thấy Lăng Vân Tiêu tự mình đến cửa, Trác Thiên Uy luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên. "Không biết thống lĩnh lần này tới có chuyện gì, chẳng lẽ Hoàng đế lại có hành động gì mới sao?"
Trác Thiên Uy có chút nghiêm túc lên tiếng hỏi, ông ta biết gần đây Hoàng để có một suy nghĩ, có thể nói là tính tình thay đổi lớn.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, Lăng Vân Tiêu không nhịn được cười lên, lấy trong ngực ra một tấm lệnh bài.
Nhìn thấy lệnh bài này, Trác Thiên Uy lập tức lộ vẻ kinh ngạc. "Hả! Vậy mà.." Ông ta nhận lấy tấm lệnh bài, rót nguyên khí vào trong đó, bóng lưng Trần Bình lập tức hiện lên.
Sau khi xác nhận độ thật giả của tấm lệnh bài, trên mặt Trác Thiên Uy lộ vẻ hưng phấn, không ngờ Trần Bình lại nhanh chóng sắp xếp người gặp mặt mình như vậy.
"Xin chào, tôi tên là Trác Thiên Uy, thật vui khi có thể cùng cậu hoàn thành kế hoạch lớn tiếp theo".
Trác Thiên Uy không nhịn được mỉm cười tự giới thiệu mình, trong lòng ông ta hiểu rõ, trong khoảng thời gian tiếp theo, bọn họ sẽ là chiến hữu kề vai sát cánh.
Nghe Trác Thiên Uy nói xong, Lăng Vân Tiêu cung không nhịn được lộ ra nét mặt tươi cười.
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, biết ông là một nhân vật lợi hại, có điều thời vận chưa đủ, người giống như chúng ta không chiếm được trọng dụng mà thôi".
"Bây giờ gian thần làm càn, chúng ta phải lật đổ hết cả, ít nhất có thể cho nhân dân vô tội có được cuộc sống sinh hoạt hòa bình.
Thật ra Lăng Vân Tiêu cũng là một thanh niên cực kỳ có lý tưởng, mặc dù anh ta rất trẻ trung, nhưng đối với chuyện này vẫn có quyết đoán của mình.
Trác Thiên Uy không ngờ đối phương lại nói ra mấy câu như vậy, trong lòng không nhịn được cảm thán một câu.
Quả nhiên là người lão đại nhà mình coi trọng, thực lực nhất định không tệ, với cả tư tưởng giác ngộ cũng tuyệt đối cao siêu.
Trong đoàn đội của ông thiếu hụt những người thế này, cho nên Trác Thiên Uy quyết định, cho dù thế nào cũng nhất định phải phát triển người trẻ tuổi này một chút.
"Bây giờ mọi người chúng ta đều có chung kẻ địch, đó chính là Lâm Phi Dương"
"Bây giờ Lâm Phi Dương đã cực kỳ bành trướng, làm ảnh hưởng đến triều chính, cho nên trước mắt chúng ta phải xử lý anh ta trước."
| Trác Thiên Uy nghe Lăng Vân Tiêu nói xong thì gật đầu, thật ra ông ta cũng có ý này, ban đầu ông ta nói với Trần Bình những điều kia, ít nhiều cũng liên quan đến điểm này.
"Xem ra chúng ta là người cùng đường, cách nhìn đại khái giống nhau" Hai người nhanh chóng vui sướng bàn luận, trong lòng ai cũng có cách nghĩ của riêng mình, cho dù ít hay nhiều. Mà lúc này, đám người Trần Bình đang dọn dẹp Loan Xuyên Sa.
Cái tên này sớm đã phải trả cái giá vốn có, mấy người Trần Bình không phải người thích giết chóc, cho nên cũng không làm gì, chỉ ném lao vào trong một căn phòng, để lão tự dưỡng thương.
| Bây giờ tâm trạng của Loạn Xuyên Sa không được khá lắm, vốn lão tưởng mình phải chết rồi, không ngờ mấy người Trần Bình lại giữ lại cho lão một cái mạng.
Mặc dù trong lòng lão sợ hãi không thôi, nhưng lão cũng chẳng có nửa điểm cảm kích.
Trong mắt Loan Xuyên Sa, đám người Trần Bình chỉ lo rằng nếu giết mình đi thì sẽ sinh ra hậu quả không tốt, cho nên mới bỏ mặc mình tự dưỡng thương vào thời điểm mấu chốt.
Dù sao thì lão cũng là quốc bảo, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mấy người Trần Bình cũng sẽ không gánh chịu nổi trọng trách này.
Nhớ ghi nguồn Tamlinh247.com nếu bạn đang copy - hãy sống đừng hổ thẹn
"Chuyện tiếp theo của cậu tôi không quản, hi vọng cậu có thể mạnh khỏe!
Nói xong, ông ta trực tiếp quay người rời đi, khi Loan Xuyên Sa đắc tội với Trần Bình, ông ta cũng không có bất kỳ ý nghĩ muốn giúp đỡ gì.
Trong quá khứ, cho dù Loan Xuyên Sa làm gì, ông ta đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ thì khác, người cậu em này đắc tội là Trần Bình, là lão đại của mình.
Người đắc tội với Trần Bình trước giờ đều không có kết quả tốt, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Muốn trách thì chỉ có thể trách Loan Xuyên Sa không có mắt, không biết mình không nên đắc tội với loại người
này.
"Sư phụ, có phải bây giờ người cảm thấy cực kỳ khó chịu không, dù sao em của người."
Lão Loan nghe được những lời này thì bất đắc dĩ cười, ông ta cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào.
"Con người đều có số mạng, giống như ta có thể kịp thời gia nhập đội ngũ của lão đại, Loan Xuyên Sa chọn con đường kia thì nhất định nó phải tự gánh chịu hậu quả"
Nói xong, ông ta cũng không nói gì thêm nữa, trực tiếp dẫn đồ đệ đi nghiên cứu thảo luận chuyện điều chế đan dược, trải qua những ngày tiếp xúc này, ông ta cũng nhạy bén phát hiện ra sai sót của mình.
Dù nói thế nào, ông ta cũng là một người có tuổi, điều kiện nhất định không bằng người trẻ tuổi.
Cho nên trong lòng ông cũng hiểu, nếu mình không nắm bắt thời gian học tập thêm một vài thứ, rất có thể sẽ lập tức bị bại bởi sư đệ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.