Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 14: Nói một câu, ngừng triển lãm

Đại Gia

10/03/2021

Trần Bình do dự một lúc mới nói: “Tạm thời không gặp, để sau rồi tính.”

Sở An An ở đầu bên kia điện thoại trả lời: “Vâng thưa ngài Trần.”

Cúp điện thoại, Trần Bình ngồi trêи ghế ở hành lang ngủ cả một đêm.

Sáng hôm sau, Giang Uyển lạnh lùng nói với anh: “Buổi chiều tôi sẽ đón Mễ Lạp về, anh có về với tôi không?”

Trần Bình gật đầu cười khổ nói: “Tôi sẽ cúi đầu với bố.”

Nghe thấy lời của anh, trong lòng Giang Uyển rất kϊƈɦ động nhưng trêи mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng như trước, gật đầu cũng không nói gì nữa.

Buổi chiều, Trần Bình và Giang Uyển đón Mễ Lạp đến nhà bố vợ, vừa vào cửa liền cảm nhận được bầu không khí lạnh lùng trong phòng.

“Bố, con về rồi.”

Giang Uyển cố ra vẻ bình tĩnh nói.

Không người nào tiếp đón, Giang Quốc Dân ngồi trêи sofa đeo kính lão đọc báo, còn mẹ vợ Dương Quế Lan bận rộn trong phòng bếp.

Trần Bình đặt Mễ Lạp xuống, con bé trốn sau chân bố, túm chặt ống quần Trần Bình.

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngây thơ nhìn Trần Bình, nhỏ giọng nói: “Bố ơi, có phải ông bà ngoại không thích con đúng không?”

Trần Bình ngồi xổm xuống, yêu thương vuốt cái đầu nhỏ của Mễ Lạp, lắc đầu dịu dàng cười nói: “Không phải, con mau vào chào hỏi ông bà ngoại đi!”

Bé con Mễ Lạp với đôi mắt lấp lánh đen như ngọc thạch cẩn thận lại sợ hãi nhìn Giang Quốc Dân mấy cái rồi mới chạy chậm tới, giòn giã chào: “Ông ngoại, Mễ Lạp tới rồi!”

Lúc này, Giang Quốc Dân mới bỏ báo xuống, đứng thẳng rời khỏi sofa đi vào thư phòng, cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Sầm! Cửa thư phòng đóng lại.

Nặng nề nện vào trái tim Trần Bình và Giang Uyển.

Giang Uyển nhìn Mễ Lạp miệng mếu máo chục khóc, vội vàng chạy qua đem cô bé ôm vào lòng rồi đi về phòng của mình.

Trần Bình hơi nhíu mày, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Thái độ bố vợ đối với con gái anh cũng quá lạnh lùng rồi.

Nhưng khi anh đi vào phòng bếp giúp đỡ lại bị mẹ vợ lạnh nhạt.

“Trần Bình, tôi chẳng có lúc nào cần cậu cả, muốn không nổi! Cậu ấy vẫn là đến từ chỗ nào về lại chỗ ấy, nhà chúng tôi không chào đón cậu.”

Dương Quế Lan coi thường nói, cũng không để cho Trần Bình chút thể diện.

“Mẹ, con xin lỗi!”

Trần Bình cúi đầu nói, anh hiểu rõ mục đích đến đây hôm nay, anh cũng không muốn khiến Giang Uyển khó xử.

Vì vậy, anh quyết định thỏa hiệp.

“Ôi trời ơi, tôi nhận không được lời xin lỗi này.”

Dương Quế Lan trào phúng nói, mặt mày khinh thường, dáng vẻ chua ngoa.

Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

Dương Quế Lan lườm Trần Bình một cái, đẩy mạnh anh ra, mặt vui vẻ chạy đến cửa, giọng nói văng vẳng quanh nhà: “Đến đây, đến đây, Cao Dương phải không?”

Cửa được đẩy ra.

Cao Dương mặc vest điển trai, hai tay trái phải đều xách theo quà, nói: “Cháu chào cô!”

“Ôi, mau vào trong nhanh lên!”

Dương Quế Lan nói cực kỳ vui vẻ, vội vã đón lấy đống quà trong tay Cao Dương: “Đến là được rồi còn mang theo quà làm gì, cháu khách sáo quá!”

“Cháu lần đầu tiên đến làm khác nên như vậy, cháu thay mặt bố mẹ gửi lời hỏi thăm cô chú.”



Cao Dương phóng khoáng nói.

Dương Quế Lan vừa quay người lại liền thấy Trần Bình ngồi trêи sofa trong phòng khách, tâm trạng lập tức trở nên không tốt, mắng câu: “Không nhìn thấy khách đến à, mau rót trà ra! Không có mắt nhìn gì cả!”

Thằng con rể vô tích sự này, nhìn Cao Dương người ta xem, đến nhà chơi còn biết mang quà tới.

Còn cậu ta thì đến hai tay không lại còn tha theo con nhóc kia nữa, đúng tức chết đi được! Trần Bình đưa mắt nhìn Cao Dương, đối phương đang vênh váo liếc nhìn anh, ánh mắt giống như đang nói với anh rằng đồ cặn bã, mẹ vợ mày đối xử với tao còn tốt hơn thằng con rể như mày.

Trần Bình cũng không so đo gì, anh đứng dậy đi pha một ly trà.

Giang Quốc Dân đã đi ra khỏi thư phòng, ngồi trêи sofa nhiệt tình nói chuyện với Cao Dương.

Trần Bình đứng nơi góc nhà, trầm mặc lắng nghe.

“Chú Giang, Giang Uyển đâu ạ, sao cháu không thấy cố ấy?”

Cao Dương nhìn quanh nhà một vòng, ánh mắt đảo liên tục như tên trộm Giang Quốc Dân kêu lên: “Uyển Nhi, nhà có khách đến!”

Cửa phòng ngủ mở ra, khó khăn lắm Giang Uyển mới dỗ được Mễ Lạp ngủ, ngay khi cô nhìn thấy Cao Dương, cô cũng hơi sững sờ.

“Sao anh lại đến đây?”

Giọng điệu Giang Uyển có chút lạnh nhạt.

“Sao cậu ấy không thể đến đây, chẳng lẽ chỉ có con được phép mang kẻ vô tích sự về nhà?”

Dương Quế Lan bước từ trong nhà bếp ra, trêи tay còn bê một đĩa hoa quả, hăng hăng trừng mắt lườm Trần Bình đang đứng trong góc nhà hút thuốc.

“Con xin lỗi!”

Trần Bình lập tức dập thuốc lá mở cửa sổ để xua mùi thuốc lá.

Giang Uyển lườm Trần Bình một cái, cô hận không thể lập tức lôi anh ra ngoài cho đỡ xấu hổ.

“Cao Dương à, dì biết hôm nay con đến nên sáng nay cố ý mua chỗ hoa quả này đấy, ngọt lắm!”

Dương Quế Lan lấy lòng đem dĩa hoa quả đẩy đến trước mặt Cao Dương.

“Con cảm ơn dì!”

Cao Dương lễ phép trả lời.

Nhìn một màn này trong lòng Trần Bình cảm thấy rất khó chịu.

Lúc Mễ Lạp tới đến hoa quả cũng không có.

Dù sao cũng là cháu gái của hai người, hai người thật sự quá thiên vị rồi! “Đúng rồi chú Giang, về buổi triển lãm của chú, hội trường đã bắt đầu bố tró, thiệp mời cháu cũng đã phát xong, đúng mười giờ sáng thứ sáu sẽ bắt đầu.”

Khi Cao Dương nói chuyện, hắn ta còn đắc ý liếc Trần Bình một cái, dáng vẻ vô cùng khoe khoang.

Một điêu cực kỳ rõ ràng chính là địa vị của hắn trong nhà họ Giang cao hơn rất nhiều so với tên con rể này.

“Tốt, tốt, tốt, cảm ơn cháu, Tiểu Cao.”

Trêи mặt Giang Quốc Dân cũng tràn ngập vẻ vui mừng mà tưởng tượng cảnh buổi triển lãm của mình vừa mới bắt đầu đã oanh động cả thành phố.

Mấy người bạn già của ông cũng đã bắt đầu tuyên truyền giúp ông.

Ở thành phố Thượng Giang, rất nhiều người có mặt đều biết bộ trưởng tiền nhiệm bộ quy hoạch tài nguyên đất đai Giang Quốc Dân sưu tập được một bức tranh thật của Đường Bá Hổ! Việc này ngay lập tức dẫn đến xôn xao không nhỏ.

Đương nhiên cũng để lại cho mọi người sự hồi hộp bởi chưa ai nói rõ đó là bức tranh nào của Đường Bá Hổ.

Chỉ có thể đợi đến ngày đó – buổi triển lãm kinh bạo toàn trường.

“Chú Giang, chú không phải khách sáo, đây là việc cháu nên làm.”

Cao Dương khiêm tốn nói: “Còn có, cháu cũng đã nói với người quản lý của bọn họ việc chú muốn hẹn gặp cậu Trần, họ nói có thể gặp mặt nhưng thời gian chưa xác định.



Chú cũng biết đấy, người như cậu Trần rất bận rộn.”

Mẹ kiếp! Đúng là không biết xấu hổ! Trần Bình khinh thường trong lòng, anh đã đồng ý gặp mặt bọn họ lúc nào? Hắn ta đang nói dối để lấy lòng họ đây mà, hơn nữa nói dối cũng rất có kỹ thuật.

Có thể gặp mặt nhưng thời gian chưa định.

Cao Dương rất biết cách lấy lòng Giang Quốc dân, mà đối với việc này Giang Quốc Dân càng nhìn càng thấy thoải mái, càng nhìn càng thêm yêu quý hắn.

“Trần Bình à, cậu nhìn Cao Dương xem, không có việc gì thì học hỏi người ta nhiều một chút, đừng có cả ngày chơi bời lêu lổng! Nếu như thật sự không thể được vậy để Cao Dương sắp xếp cho cậu công việc nào có thể diện một chút.”

Giang Quốc Dân mở miệng nói chuyện, đây có lẽ là lần đầu tiên ông suy nghĩ cho Trần Bình.

Đây là sự khởi đầu tốt.

Nhưng Trần Bình nghe vào trong tai lại cảm thấy không thoải mái.

Cái công ty kia của Cao Dương, tổng giá trị tài sản cùng lắm mới được mấy chục triệu, còn không bằng số dư lẻ một tháng của anh.

“Trần Bình, còn ngây người đứng đấy làm gì, còn không mau xin Cao Dương đi à!”

Dương Quế Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Trần Bình.

Cái đồ đần này, đã nói đến nước này rồi mà còn đứng ngây người ra đấy, thật đúng là không có tiền đồ.

Còn Cao Dương ngồi thẳng người dậy, hơi nheo mắt lại, đắc ý đợi Trần Bình cầu xin mình.

Thật thoải mái! Tuy rằng Giang Uyển không thích Cao Dương nhưng có cơ hội tốt như thế này cô cảm thấy cũng không tệ.

Vì vậy cô liêc mắt nhìn Trần Bình, miệng hơi mấp máy, ý tứ cực kỳ rõ ràng.

Nhưng mà.

“Không cần đâu, cảm ơn anh, công ty lớn quá tôi không quen.”

Trần Bình thản nhiên từ chối nói.

Lần này, sắc mặt Giang Quốc Dân và Dương Quế Lan trở nên cực kỳ xấu.

Giang Quốc Dân hừ lạnh một tiếng, còn Dương Quế Lan thì hùng hùng hổ hổ mắng mỏ Trần Bình: “Trần Bình, sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Cậu mau biến đi đi, nhà chúng tôi không chào đón cậu.”

Họ đây là muốn đuổi anh đi.

Trần Bình bị Dương Quế Lan đẩy ra khỏi cửa nhà.

Sầm! Cánh cửa bị đóng lại, Trần Bình lắc đầu cười khổ, tiếp đó anh cầm điện thoại gọi cho Sở An An: “Tôi không thích Cao Dương cho lắm!”

Đầu bên kia Sở An An đang trang trí phòng trưng bày, khi nhận được cuộc điện thoại này, cô ta lập tức trả lời: “Tôi đã hiểu thưa cậu Trần.”

Dứt lời, cô ta trực tiếp bảo mọi người dừng việc trong tay lại, tiếp đó gọi điện thoại cho Cao Dương.

Lúc này Cao Dương đang ở nhà họ Giang không ngừng khoác lác, đột nhiên nhận được điện thoại, vừa nhìn thấy là người quản lý của phòng trưng bày Quốc Hoa, hắn lập tức khoe khoang nói với Giang Quốc Dân: “Chú Giang chú xem này, đây là điện thoại của quản lý phòng trưng bày.”

“ALO..

quản lý Sở..

Có phải cậu Trần đồng ý gặp mặt tôi rồi không?”

Cao Dương cười vui vẻ, giọng nói cũng cực kỳ to.

“Tổng giám đốc Cao, tôi rất xin lỗi phải thông báo với anh rằng phòng trưng bày tạm thời không thể cho ngài mượn nữa.”

“Cái gì cơ?”

“Đây là ý của cậu Trần chúng tôi, bởi vì cậu ấy có chút không vui nên phòng trưng bày tạm thời không mở cửa.”

Sở An An lạnh lùng nói, ý tứ cũng cực kỳ rõ ràng.

Bốp! Cúp điện thoại, nụ cười trêи mặt Cao Dương nhanh chóng cứng đờ lại, cả khuôn mặt cũng trở nên xanh mét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Thừa Kế Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook