Chương 2707: Rung động!
Đại Gia
23/06/2021
Khi luyện chế đan dược, anh đã phân tán dược lực và dung hợp đầy đủ vào trong mỗi viên đan dược, cho nên mỗi viên đều ẩn chứa dược lực vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ riêng chiêu này là bọn họ có thể học được.
| Trần Nãi Hoàng và Trần Bình áp dụng cùng một phương pháp luyện chế, cho nên mỗi viên đan dược của cậu đều rất hiệu quả.
| Mà Cổ Nhạc Nhạc không giống, trước đó vào thời điểm tranh tài, cậu ta đi theo hướng số lượng đạn dược, cũng không khống chế chất lượng của chúng, cho nên được lực của mỗi viên không tính là rất mạnh.
| Chuyện này đối với cậu ta gần như không có cách nào khống chế, cho nên cậu ta cũng không để ý, cho rằng tất cả mọi người đều như thế.
Mà hôm nay, cậu ta mới biết được, thì ra lại có người có thể lợi hại như vậy.
"Phương thức của những người luyện đan như các người cũng không khác bao nhiêu, dù sao đan dược nhiều, chất lượng cũng giảm, mà tôi thì khác, tôi không chỉ theo đuổi số lượng mà còn cả chất lượng. Đây chính là điểm khác nhau của chúng ta.".
| Trần Bình có chút đắc ý nói, anh đúng là cực kỳ kiêu ngạo. | Cổ Nhạc Nhạc cảm thấy tam quan của mình sụp đổ rồi, những thứ trước kia cậu nghiên cứu đều biến thành đồ chơi không có chút tác dụng nào rồi.
"Tôi thật không biết những gì tôi học về luyện đan đã bị ném đi nơi nào rồi!"
"Tôi tưởng là thực lực của tôi và Trần Nãi Hoàng có chênh lệch, nhưng không kém là bao, bây giờ xem ra sự chênh lệch giữa tôi và cậu ta quả thực rất lớn."
| Lúc này, Cổ Nhạc Nhạc như nhận phải đả kích nặng nề, tâm trạng của cậu đột nhiên rơi xuống đáy cốc.
| Cậu vốn cho là mình là con trời, nhưng bây giờ xem ra tất cả còn kém xa, cậu vẫn chỉ là một tên vô dụng mà thôi.
"Lão đại, tôi quyết định từ bỏ phương thức luyện đan trước kia, muốn theo anh học tập lại!"
| Cổ Nhạc Nhạc cũng học Sư Chấn Thiên cách xưng hô với Trần Bình.
| Cậu cảm thấy gọi như vậy sẽ thân thiết hơn một chút, sẽ không có cảm giác khoảng cách giữa hai người nữa.
Trần Bình có chút ngạc nhiên, không ngờ cậu ta là người trong giới lại biết mình biết ta như | vây.
-
Anh biểu hiện kỹ thuật luyện đan của mình cho Cổ Nhạc Nhạc nhìn chính vì Cổ Nhạc Nhạc biết được giữa cách luyện đan giữa hai người có chênh lệch cỡ nào.
| Loại chênh lệch là do thủ pháp tạo thành. | "Thiên phú của cậu không tệ, chỉ là do phương pháp luyện đan không thích hợp, cho nên cậu mới chậm chạp không có thành tựu."
Trần Bình nói cũng đúng sự thật, mặc dù có chút diệt tâm của người ta, nhưng Cổ Nhạc Nhạc nghe cũng rất chăm chú.
"Lại đại, hay là anh luyện cho tôi một thứ đồ có thể làm mất đi ký ức đi, để cho tôi rơi hết kiến. thức cũ ra, học tập lại lần nữa."
Cổ Nhạc Nhạc biết nếu không có ngoại lực
tác dụng thì không thể nào mất đi ký ức được.
Trần Bình thấy đối phương chủ động như vậy, nhịn không được cười, từ trong ngực lấy ra một viên đạn dược.
"Ăn nó, nhắm mắt lại."
Trần Bình vừa dứt lời, Cổ Nhạc Nhạc liền không nói hai lời, trực tiếp nuốt viên đan dược trong tay Trần Bình, ngay sau đó nhắm mắt đời Trần Bình.
Thấy hành động này của đối phương, Trần | Bình cũng có chút buồn cười.
Quả nhiên, cho dù đối phương có suy nghĩ chín chắn thế nào, thật ra cũng chỉ là một cậu nhóc đáng yêu mà thôi. - "Bây giờ tôi sẽ giúp cậu quên đi phương thức luyện đan cũ."
Trần Bình đặt tay lên đầu đối phương, điểm nhẹ một cái, kí ức của Cổ Nhạc Nhạc về phương diện này lập tức biến mất.
Đồng thời Trần Bình cũng biết được làm sao đối phương nhặt được thư tịch.
Vào lúc Cổ Nhạc Nhạc nghèo túng, mua hai cái bánh bao.
Nhưng lại gặp được một ông lão cũng không
Chỉ riêng chiêu này là bọn họ có thể học được.
| Trần Nãi Hoàng và Trần Bình áp dụng cùng một phương pháp luyện chế, cho nên mỗi viên đan dược của cậu đều rất hiệu quả.
| Mà Cổ Nhạc Nhạc không giống, trước đó vào thời điểm tranh tài, cậu ta đi theo hướng số lượng đạn dược, cũng không khống chế chất lượng của chúng, cho nên được lực của mỗi viên không tính là rất mạnh.
| Chuyện này đối với cậu ta gần như không có cách nào khống chế, cho nên cậu ta cũng không để ý, cho rằng tất cả mọi người đều như thế.
Mà hôm nay, cậu ta mới biết được, thì ra lại có người có thể lợi hại như vậy.
"Phương thức của những người luyện đan như các người cũng không khác bao nhiêu, dù sao đan dược nhiều, chất lượng cũng giảm, mà tôi thì khác, tôi không chỉ theo đuổi số lượng mà còn cả chất lượng. Đây chính là điểm khác nhau của chúng ta.".
| Trần Bình có chút đắc ý nói, anh đúng là cực kỳ kiêu ngạo. | Cổ Nhạc Nhạc cảm thấy tam quan của mình sụp đổ rồi, những thứ trước kia cậu nghiên cứu đều biến thành đồ chơi không có chút tác dụng nào rồi.
"Tôi thật không biết những gì tôi học về luyện đan đã bị ném đi nơi nào rồi!"
"Tôi tưởng là thực lực của tôi và Trần Nãi Hoàng có chênh lệch, nhưng không kém là bao, bây giờ xem ra sự chênh lệch giữa tôi và cậu ta quả thực rất lớn."
| Lúc này, Cổ Nhạc Nhạc như nhận phải đả kích nặng nề, tâm trạng của cậu đột nhiên rơi xuống đáy cốc.
| Cậu vốn cho là mình là con trời, nhưng bây giờ xem ra tất cả còn kém xa, cậu vẫn chỉ là một tên vô dụng mà thôi.
"Lão đại, tôi quyết định từ bỏ phương thức luyện đan trước kia, muốn theo anh học tập lại!"
| Cổ Nhạc Nhạc cũng học Sư Chấn Thiên cách xưng hô với Trần Bình.
| Cậu cảm thấy gọi như vậy sẽ thân thiết hơn một chút, sẽ không có cảm giác khoảng cách giữa hai người nữa.
Trần Bình có chút ngạc nhiên, không ngờ cậu ta là người trong giới lại biết mình biết ta như | vây.
-
Anh biểu hiện kỹ thuật luyện đan của mình cho Cổ Nhạc Nhạc nhìn chính vì Cổ Nhạc Nhạc biết được giữa cách luyện đan giữa hai người có chênh lệch cỡ nào.
| Loại chênh lệch là do thủ pháp tạo thành. | "Thiên phú của cậu không tệ, chỉ là do phương pháp luyện đan không thích hợp, cho nên cậu mới chậm chạp không có thành tựu."
Trần Bình nói cũng đúng sự thật, mặc dù có chút diệt tâm của người ta, nhưng Cổ Nhạc Nhạc nghe cũng rất chăm chú.
"Lại đại, hay là anh luyện cho tôi một thứ đồ có thể làm mất đi ký ức đi, để cho tôi rơi hết kiến. thức cũ ra, học tập lại lần nữa."
Cổ Nhạc Nhạc biết nếu không có ngoại lực
tác dụng thì không thể nào mất đi ký ức được.
Trần Bình thấy đối phương chủ động như vậy, nhịn không được cười, từ trong ngực lấy ra một viên đạn dược.
"Ăn nó, nhắm mắt lại."
Trần Bình vừa dứt lời, Cổ Nhạc Nhạc liền không nói hai lời, trực tiếp nuốt viên đan dược trong tay Trần Bình, ngay sau đó nhắm mắt đời Trần Bình.
Thấy hành động này của đối phương, Trần | Bình cũng có chút buồn cười.
Quả nhiên, cho dù đối phương có suy nghĩ chín chắn thế nào, thật ra cũng chỉ là một cậu nhóc đáng yêu mà thôi. - "Bây giờ tôi sẽ giúp cậu quên đi phương thức luyện đan cũ."
Trần Bình đặt tay lên đầu đối phương, điểm nhẹ một cái, kí ức của Cổ Nhạc Nhạc về phương diện này lập tức biến mất.
Đồng thời Trần Bình cũng biết được làm sao đối phương nhặt được thư tịch.
Vào lúc Cổ Nhạc Nhạc nghèo túng, mua hai cái bánh bao.
Nhưng lại gặp được một ông lão cũng không
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.