Chương 2796: Thần y ở bên cạnh tôi
Đại Gia
23/06/2021
"Thần y đúng là thần ý, không ngờ lại thật sự có thần y chân chính ở bên cạnh tôi, anh thật sự quá lợi hại rồi!"
Anh ta rất kích động thò vào trong ngực lấy ra một đống tiền, dúi thẳng vào tay Trần Bình.
Trần Bình đứng ngây ngốc cả người, không ngờ đối phương lại nhiệt tình như thế này, chuyện này khiến anh cảm thấy hơi e ngại.
"Không cần phải khách sáo, thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chút tiền này anh cứ giữ lấy đi, đơn giản tôi chỉ vào đây xem náo nhiệt thôi."
Nói xong lời này, Trần Bình âm thầm trả lại tiền cho đối phương, ngay sau đó quay người đi.
Nhưng lúc này, lại nhìn thấy ở ngoài cửa có người đàn ông hung hăng dữ tợn đứng chặn đường Trần Bình, không cho Trần Bình tiếp tục rời đi nữa.
"Anh thế này là có ý gì ý gì?" Trần Bình thấy biểu cảm của tên nhóc này cũng trở nên khó coi, rõ ràng người đến không hề có thiện chí, đương nhiên anh cũng không cần phải nói nhiều.
Còn người đàn ông muốn đưa tiền cho Trần Bình Trần Bình, cũng trợn mắt ngây người ra đứng bên cạnh, vẻ mặt anh ta cũng rất khó coi.
Bởi vì anh ta biết rất rõ người trước mặt.
"Vị đại ca này, trước đây giữa chúng ta có xung đột gì sao, anh không cần phải chặn đường anh ấy." Tên nhóc lúc nãy đau bụng mạnh mẽ nói, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ.
Anh ta cảm thấy mình rất có lỗi với Trần Bình, có vẻ như mình đã khiến cho Trần Bình bị người khác theo dõi.
"Người anh em thật ngại quá, lát nữa anh cứ chạy thẳng ra, đừng ở đây dây dưa, tên kia muốn xử anh!”
Sau khi thì thầm xong, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất xoay người chạy, không muốn tiếp tục đứng đợi ở đó nữa.
Trước lúc rời đi anh ta còn không quên dúi hết tiền vào tay, coi như là tiền lương trả cho Trần Bình đã khám bệnh.
Nhìn thấy đối phương nhanh chóng bỏ đi, Trần Bình cũng ngây ngốc người ra, tình huống gì thế này tên kia cũng không nói cho
rõ.
"Tên nhóc thối, tôi biết anh không ngừng gây chuyện với chúng tôi, tôi nói cho anh biết cho dù thế nào đi nữa cũng không thể ở đây cướp chuyện làm ăn buôn bán của chúng tôi, hiểu không?!" | Anh ta lên tiếng cực kỳ không thoải mái, hơn nữa còn mắng Trần Bình mấy câu, cảm thấy Trần Bình đã cướp hết chuyện làm ăn đây, còn kiếm tiền lẽ ra là của bọn họ.
Trần Bình nhìn tiêu chuẩn của bọn trị bệnh, bước vào kiểu gì cũng phải trên trăm viên linh thạch, thật ra có chút khoa trương.
Mặc dù trên tay mình cũng có không ít linh thạch, nhưng đối với yêu cầu của đối phương còn kém rất xa.
"Mau đưa hết số tiền kia cho tôi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, hơn nữa anh còn phải đền bù tổn thất tinh thần cho chúng tôi mới được, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để cho rời khỏi đây!"
Người đàn ông cao lớn thô kệch không ngừng làm nhục Trần Bình, nhìn dáng vẻ như đã chuẩn bị làm thịt Trần Bình đến nơi rồi.
"Nếu như tôi từ chối thì sao?"
Trần Bình tò mò nói, anh nở một nụ cười xán lạn, dáng vẻ này dường như có ý không hề sợ đối phương chút nào cả.
Sau khi nghe thấy Trần Bình nói như vậy, người đàn ông kia lập tức nổi giận, ném thẳng cái thứ nặng nề trong tay xuống đất, trông có vẻ nhưng định xử lý Trần Bình một trận.
Mọi người xung quanh lạp tức lộ ra vẻ mặt kinh sợ, bọn họ cũng không dám nói gì nhiều.
Rõ ràng mọi người ở đó đều biết đối phương là người của phòng khám này, cho nên căn bản không định nhúng tay vào.
"Nhưng chúng ta thi đấu không có lẽ cũng không có ý nghĩa gì, chỉ bằng hai người chúng ta đánh cược gì đó đi?"
Thanh niên kia đắc ý nói, hơn nữa còn lấy cái thẻ có họ trên treo lên trên người. Thông qua cái thẻ này, Trần Bình cũng biết được tên họ của người này là Bạch Nam Thiên. Bạch Nam Thiên cho người lấy ra hai cái bàn, sau đó chủ động tìm vào người bệnh chia thành hai phần.
"Chúng ta thi xem ai trị bệnh cứu người nhanh hơn, người bệnh lần này hoàn toàn ngẫu nhiên, hơn nữa số lượng cũng bằng nhau, có thể nói khá công bằng, thế nào? Có dám không."
Nói đến đây, Bạch Nam Thiên cũng có chút khiêu khích nhìn Trần Bình.
Trần Bình thấy ánh mắt này của cậu ta, nhịn không được mà khẽ cười, anh không hề quan tâm đến thanh niên này.
Không lâu sau một đám người bệnh đã xếp thành một hàng dài, mọi người đều có chút nghi ngờ nhìn Trần Bình, cho nên ít nhiều gì cũng không dám Trần Bình cho lắm.
Dù sao, Bạch Nam Thiên cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, cũng là người rất có tiếng ở đây, trị bệnh cứu người là số một.
Anh ta rất kích động thò vào trong ngực lấy ra một đống tiền, dúi thẳng vào tay Trần Bình.
Trần Bình đứng ngây ngốc cả người, không ngờ đối phương lại nhiệt tình như thế này, chuyện này khiến anh cảm thấy hơi e ngại.
"Không cần phải khách sáo, thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chút tiền này anh cứ giữ lấy đi, đơn giản tôi chỉ vào đây xem náo nhiệt thôi."
Nói xong lời này, Trần Bình âm thầm trả lại tiền cho đối phương, ngay sau đó quay người đi.
Nhưng lúc này, lại nhìn thấy ở ngoài cửa có người đàn ông hung hăng dữ tợn đứng chặn đường Trần Bình, không cho Trần Bình tiếp tục rời đi nữa.
"Anh thế này là có ý gì ý gì?" Trần Bình thấy biểu cảm của tên nhóc này cũng trở nên khó coi, rõ ràng người đến không hề có thiện chí, đương nhiên anh cũng không cần phải nói nhiều.
Còn người đàn ông muốn đưa tiền cho Trần Bình Trần Bình, cũng trợn mắt ngây người ra đứng bên cạnh, vẻ mặt anh ta cũng rất khó coi.
Bởi vì anh ta biết rất rõ người trước mặt.
"Vị đại ca này, trước đây giữa chúng ta có xung đột gì sao, anh không cần phải chặn đường anh ấy." Tên nhóc lúc nãy đau bụng mạnh mẽ nói, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ.
Anh ta cảm thấy mình rất có lỗi với Trần Bình, có vẻ như mình đã khiến cho Trần Bình bị người khác theo dõi.
"Người anh em thật ngại quá, lát nữa anh cứ chạy thẳng ra, đừng ở đây dây dưa, tên kia muốn xử anh!”
Sau khi thì thầm xong, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất xoay người chạy, không muốn tiếp tục đứng đợi ở đó nữa.
Trước lúc rời đi anh ta còn không quên dúi hết tiền vào tay, coi như là tiền lương trả cho Trần Bình đã khám bệnh.
Nhìn thấy đối phương nhanh chóng bỏ đi, Trần Bình cũng ngây ngốc người ra, tình huống gì thế này tên kia cũng không nói cho
rõ.
"Tên nhóc thối, tôi biết anh không ngừng gây chuyện với chúng tôi, tôi nói cho anh biết cho dù thế nào đi nữa cũng không thể ở đây cướp chuyện làm ăn buôn bán của chúng tôi, hiểu không?!" | Anh ta lên tiếng cực kỳ không thoải mái, hơn nữa còn mắng Trần Bình mấy câu, cảm thấy Trần Bình đã cướp hết chuyện làm ăn đây, còn kiếm tiền lẽ ra là của bọn họ.
Trần Bình nhìn tiêu chuẩn của bọn trị bệnh, bước vào kiểu gì cũng phải trên trăm viên linh thạch, thật ra có chút khoa trương.
Mặc dù trên tay mình cũng có không ít linh thạch, nhưng đối với yêu cầu của đối phương còn kém rất xa.
"Mau đưa hết số tiền kia cho tôi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, hơn nữa anh còn phải đền bù tổn thất tinh thần cho chúng tôi mới được, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để cho rời khỏi đây!"
Người đàn ông cao lớn thô kệch không ngừng làm nhục Trần Bình, nhìn dáng vẻ như đã chuẩn bị làm thịt Trần Bình đến nơi rồi.
"Nếu như tôi từ chối thì sao?"
Trần Bình tò mò nói, anh nở một nụ cười xán lạn, dáng vẻ này dường như có ý không hề sợ đối phương chút nào cả.
Sau khi nghe thấy Trần Bình nói như vậy, người đàn ông kia lập tức nổi giận, ném thẳng cái thứ nặng nề trong tay xuống đất, trông có vẻ nhưng định xử lý Trần Bình một trận.
Mọi người xung quanh lạp tức lộ ra vẻ mặt kinh sợ, bọn họ cũng không dám nói gì nhiều.
Rõ ràng mọi người ở đó đều biết đối phương là người của phòng khám này, cho nên căn bản không định nhúng tay vào.
"Nhưng chúng ta thi đấu không có lẽ cũng không có ý nghĩa gì, chỉ bằng hai người chúng ta đánh cược gì đó đi?"
Thanh niên kia đắc ý nói, hơn nữa còn lấy cái thẻ có họ trên treo lên trên người. Thông qua cái thẻ này, Trần Bình cũng biết được tên họ của người này là Bạch Nam Thiên. Bạch Nam Thiên cho người lấy ra hai cái bàn, sau đó chủ động tìm vào người bệnh chia thành hai phần.
"Chúng ta thi xem ai trị bệnh cứu người nhanh hơn, người bệnh lần này hoàn toàn ngẫu nhiên, hơn nữa số lượng cũng bằng nhau, có thể nói khá công bằng, thế nào? Có dám không."
Nói đến đây, Bạch Nam Thiên cũng có chút khiêu khích nhìn Trần Bình.
Trần Bình thấy ánh mắt này của cậu ta, nhịn không được mà khẽ cười, anh không hề quan tâm đến thanh niên này.
Không lâu sau một đám người bệnh đã xếp thành một hàng dài, mọi người đều có chút nghi ngờ nhìn Trần Bình, cho nên ít nhiều gì cũng không dám Trần Bình cho lắm.
Dù sao, Bạch Nam Thiên cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, cũng là người rất có tiếng ở đây, trị bệnh cứu người là số một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.