Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 41: Vậy mà lại là anh ta!

Đại Gia

10/03/2021

Một nhóm người đầu chen chúc ngó sang, chỉ muốn phóng tầm mắt sang nhìn rốt cuộc là đại gia nào.

Một trăm chiếc xe mô tô BMW đấy! Cũng phải gần 100 tỷ đồng! “Bước ra rồi!”

Trong đám người bỗng vang lên một tiếng hét.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nhóm người bước ra từ cửa hàng BMW bên cạnh.

Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, bọn họ biết, đó là giám đốc Quách của cửa hàng độc quyền xe mô tô BMW.

Hình như ông ta đang đứng cạnh một người trẻ tuổi, thái độ vô cùng cung kính, không ngừng gật đầu khom lưng, tiễn đối phương ra khỏi cửa hàng, đồng thời đã có một chiếc xe chuyên dụng BMW x8 đợi sẵn.

Đây chính là đãi ngộ của những khách hàng lớn, được đưa đón bằng xe chuyên dụng.

Đến khi người đó lên xe rời khỏi, đám người đang đứng ở cửa Harley nóng lòng quan sát đều không nhìn thấy khuôn mặt chính diện của đại gia ấy.

Chủ yếu là đám người bên đó tụ tập quá đông, nên không nhìn rõ.

“Không nhìn thấy, rốt cuộc là ai vậy, lắm tiền như vậy, sao không đến cửa hàng chúng ta mua chứ!”

Có người bắt đầu than vãn.

Quả thực, một trăm chiếc xe mô tô BMW, chỉ trích phần trăm lợi nhuận đã lên tới hơn 3 tỷ đồng! Đây quả thực là tặng tiền cho người khác.

“Bỗng nhiên tôi nhớ lại, không phải là người vừa rồi bị đuổi ra khỏi cửa hàng chúng ta sao? Không phải anh ta muốn mua một trăm chiếc Harley ư?”

Có người đột nhiên cao giọng.

Bỗng chốc, đám người im lặng.

Sắc mặt Từ Nghệ cũng rất khó coi, đến lúc đối phương lên xe rời khỏi, cô ta mới định thần lại, mắng chửi: “Sao có thể được! Tên nghèo kiết xác vừa nãy, làm gì có tiền mà đến cửa hàng BMW để mua một trăm chiếc xe mô tô.

Mọi người đừng đoán mò nữa, nếu tên nghèo kiết xác đó có thể mua được một trăm chiếc, Từ Nghệ tôi cho dù là phải cúi đầu tạ lỗi với anh ta cũng không thành vấn đề.”

Lời nói này của Từ Nghệ có chút cay nghiệt.

Không còn cách nào khác, cô ta không muốn mình mất mặt ngay lúc này.

Hơn nữa, tên nghèo kiết xác vừa nãy luôn miệng nói rằng muốn mua một trăm chiếc Harley, chắc chắn không thể nào mua nổi! Chắc chắn không thể! “Đúng đấy, tôi đồng ý với chị Từ Nghệ, mọi người cũng đâu phải chưa nhìn thấy dáng vẻ nghèo kiết xác vừa nãy, ăn mặc thấp kém như vậy, nếu anh ta thật sự có tiền để mua một trăm chiếc BMW, tại sao lại không mua Harley của chúng ta?”

Nam nhân viên hướng dẫn mua hàng vừa rồi, lúc này cũng đứng ở bên cạnh Từ Nghệ nói đỡ.

Có điều bọn họ đã quên là, lúc này cũng đứng bên cạnh Từ Nghệ nói đỡ.

Có điều bọn họ đã quên là, lúc nãy, chính là bọn họ đã đuổi người ta ra ngoài.

Mọi người đều cười, mỉa mai cười ồ lên theo một cách sôi nổi.

Nhóm người giải tán, đi làm việc của mình.

Thế nhưng Từ Nghị lại cảm thấy tâm trạng mình vẫn chưa thể bình tĩnh lại, suy cho cùng cũng là một trăm chiếc BMW, còn không phải sao, cửa hàng bên cạnh bắt đầu treo biểu ngữ rồi! Không được, nhất định phải đi thăm dò, đại gia như vậy, nói không chừng một khi vui vẻ, có thể sẽ đến mua Harley.

Nghĩ vậy, Từ Nghệ liền cất bước ngoáy cặp ʍôиɠ cong và đầy đặn, đến trước cửa hàng độc quyền xe mô tô BMW.

Đương nhiên, Từ Nghệ không bước vào, mà chỉ đứng đợi ở cửa.

Vì cô biết, đối phương chắc chắn sẽ còn quay lại để lấy xe, suy cho cùng BMW cũng không thể nào điều phối đến đây được một trăm chiếc trong phút chốc.

Mình đứng ở con đường thể nào cũng phải đi qua này, chắc chắn có thể gặp được đại gia đó.

Cơ hội chỉ có một lần, nhất định phải nắm lấy! Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau.

“Chị họ, chị đứng đây làm gì?”

Từ Nghệ quay đầu nhìn, liền trông thấy em họ Từ Vinh của mình, đi cùng 3-4 cô gái, cơ thể toát ra hương thơm bước tới.

Những cô gái này, ai cũng ăn mặc thời thượng quyến rũ.

Đặc biệt là Từ Vinh, chiếc váy ôm ʍôиɠ màu hồng, chiếc áo cụt tay cổ chữ V màu trắng, làm nổi bật lên bộ ngực, thậm chí còn có chút đồ sộ.

Cách ăn mặc như vậy, 10 người đàn ông thì phải có đến 9 người phải ngoái đầu nhìn.



Hơn nữa những cô gái bên cạnh cô ta cũng không kém phần, thân hình bốc lửa, chủ yếu là dám ăn mặc hở hang.

“Chị Từ Nghệ.”

Mấy cô gái cũng gọi một tiếng, đều là người quen.

“Không có gì, đợi người thôi.”

Từ Nghệ cười nói: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?”

Từ Vinh ôm lấy cánh tay Từ Nghệ như thể làm nũng nói: “Không phải là vài ngày nữa là đến sinh nhật sao, đặt biệt tới đây để mời chị đi ăn đó.”

Từ Nghệ lườm cô ta, nói: “Được, đến lúc đó chị sẽ tới.”

“Vậy chị phải dẫn vài cậu chủ đến nữa đấy, mấy cô gái chơi chung với em mấy ngày nay đang cảm thấy trống rỗng, nên muốn kiếm người yêu.”

Từ Vinh cười vui vẻ nói.

Sau đó, bọn họ cùng Từ Nghệ đứng đợi ở đây một lúc lâu.

Từ Vinh hết kiên nhẫn, vừa nhìn ngó vừa hỏi: “Chị họ, chị đứng ở đây đợi ai vậy?”

“Một đại gia, nhìn thấy biểu ngữ chưa, mua tận một trăm chiếc xe mô tô BMW, gần 100 tỷ đồng đấy!”

Lúc Từ Nghệ nói ra câu này, cũng không nén nổi sự ngưỡng mộ.

Người có tiền như vậy, tại sao mình không gặp được chứ? “Cái gì? Một trăm chiếc, 100 tỷ đồng!”

Từ Vinh kinh ngạc tròn mắt, há hốc miệng, đến mức có thể nhét hai quả trứng vào.

“Chị Từ Nghệ, thật sao?”

“Ồ, người có tiền như vậy, vậy mà em lại không đến sớm hơn.”

“Không được, em cũng phải đứng đây đợi, biết đâu lát nữa người ta đến lại ngắm trúng em thì sao.”

Mấy cô gái, lúc này nhốn nháo cả lên, còn không quên nhanh chóng lấy hộp trang điểm ra để dặm phấn tô son.

Giống như một buổi mai mối.

Điều không may là, bên ngoài gió to, nhiều bụi đất.

Thế nhưng bọn họ không quan tâm.

Đại gia chi gần 100 tỷ đồng để mua một trăm chiếc xe mô tô BMW cho dù bọn họ có dính bao nhiêu bùn đất bên ngoài, chỉ cần câu được là đủ.

Từ Nghệ thấy dáng vẻ phấn khích và kϊƈɦ động của bọn họ, cũng lắc đầu bất lực.

Mình có khác gì đâu.

Người lắm tiền như vậy, cả đời này gặp được một lần là đủ.

Từ Vinh lại không ngừng nhìn ngó, chỉ muốn xông vào cửa hàng ngay bây giờ, hỏi rõ thân phận và gia thế của đối phương.

Nếu có thể, cô sẽ đá tên vô dụng Lưu Hạo một cách không thương tiếc.

“Chị họ, người lắm tiền như vậy, sao không đến cửa hàng các chị mua, không phải cửa hàng các chị chuyên bán loại xe này sao?”

Từ Vinh khẽ hỏi một câu.

Từ Nghệ lắc đầu, cười đau khổ một tiếng: “Nếu chị biết thì cũng không cần đứng đợi ở đây rồi.”

Thế nhưng nhớ lại gì đó, Từ Nghệ liền cười khẩy: “Đúng rồi, kể một câu chuyện cười cho các em.”

Vừa nghe thấy có chuyện hóng hớt, tai mấy cô gái dựng đứng lên, giống như chim non đang gào khóc đòi ăn vậy, vội vàng hỏi: “Chuyện gì mà thú vị như vậy, trông thấy chị cười kìa.”

“Phải đó phải đó, chị mauu nói đi chị Từ Nghệ.”

Sự tò mò của mấy cô gái bị kϊƈɦ thích bởi Từ Nghệ ngay lập tức.



“Các em không biết, sáng nay cửa hàng bọn họ chị cũng có một người đàn ông đến mua xe, vừa mở miệng đã đòi mua một trăm chiếc Harley! Lúc đó chị giật mình, trong lòng nghĩ, lẽ nào hôm nay cửa hàng bọn chị gặp một vị khách lớn sao? Thế nhưng vì cửa hàng bọn chị không đủ một trăm chiếc, chỉ có sẵn 32 chiếc xe, chị đã thành thực nói với anh ta, các em đoán xem tiếp đó thế nào?”

“Sau đó thì sao, chị mau nói đi.”

Mấy cô gái nôn nóng tới mức trợn tròn lên.

“Chị nói chỉ có 32 chiếc, vậy mà người đàn ông đó nói bằng giọng rất thất vọng, chỉ có 32 chiếc thôi à.

Nghe thấy giọng nói ấy, chị đã biết là không muốn mua rồi.

Nếu anh ta nói, anh ta lắm tiền thật, trong cửa hàng bọn chị không đủ một trăm chiếc thì thôi, thế nhưng các em biết là, người đàn ông đó mặt một chiếc quần bạc màu, râu ria còn xồm xoàm, rõ ràng là một tên nghèo kiết xác, lúc đó chị tức đến phát điên.

Đó không phải là tên dở hơi cố tình đến gây rối sao, chị liền đuổi anh ta ra cửa hàng.”

Từ Nghệ nói đến đây, còn vỗ lên bộ ngực đang ưỡn lên, như thể còn rất tức giận vậy.

“Sao có thể chứ, bây giờ còn có loại người đó ư?”

“Em biết rồi, chắc chắn là tên nghèo kiết xác đó thấy cửa hàng BMW nhà người ta có người mua một trăm chiếc xe, nên cố tình đến chỗ bọn chị để ra vẻ, thật là hèn hạ.”

“Trời, mất mặt quá đi, loại đàn ông như thế chính là cặn bã của xã hội!”

“Nếu là em, em cũng không còn mặt mũi để sống trêи đời này nữa.”

“Đúng, người đàn ông đó đúng là nghèo kiết xác!”

“Thôi thôi, chỉ là một tên dở hơi mà thôi, chúng ta không nói chuyện này nữa.”

Từ Nghệ nở nụ cười, “Đúng rồi, Vinh Vinh, sinh nhật em đi đâu ăn cơm vậy?”

“Quán Đôn Hoàng.”

Từ Vinh cười nói.

Sau đó, mấy cô gái vừa trò chuyện vừa đợi.

Trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình.

Từ Nghệ cũng không có hứng nói chuyện, vẫn luôn nhìn ngó theo phía đầu đường.

Trong lòng cô ta, vẫn luôn nghĩ về đại gia mua một trăm chiếc mô tô BMW ấy.

Con người luôn có tính ích kỷ, cô ta rất hy vọng, đại gia ấy, có thể để ý tới mình.

Nếu như vậy, cả đời này cô sẽ có được cuộc sống vô lo vô nghĩ.

“Đúng rồi chị họ, tên dở hơi muốn mua một trăm chiếc Harley ở cửa hàng bọn chị, tên là gì vậy? Em rất muốn biết người đó là ai, da mặt dày thật.”

Từ Vinh trêu đùa, cũng ngẩng đầu nhìn sang phía đầu đường: “Chắc chị không biết, bạn học của Lưu Hạo, chính là tên Trần Bình, trước đây không lâu còn hỏi mượn tiền Lưu Hạo, liền bị em mắng rồi đuổi đi.

Loại người đó, cùng một giuộc với người hôm nay chị nói, rác rưởi, còn nghèo kiết xác.

Nghĩ tới Trần Bình, trong lòng Từ Vinh liền vô cùng tức giận.

Nhất định phải bảo Lưu Hạo đoạn tuyệt tình nghĩa anh em với tên vô dụng ấy! ”

Thôi, tên đó là một thằng ngốc, biết anh ta là ai để làm gì.

“Từ Nghệ vừa cười vừa mắng.

Trước đây cô ta đã nghe Từ Vinh từng trách móc về kẻ vô dụng tên Trần Bình đó, cứ hỏi mượn tiền.

Nghe nói còn bám váy vợ, còn cả một đứa con gái bị bệnh.

Thật không biết loại người đó sao có thể tồn tại được.

Cùng lúc họ đang ngẩng đầu chờ đợi, có hai hình bóng xuất hiện ở đầu đường.

Đôi mắt Từ Nghệ, liền mở to, khóe miệng dần dần lạnh lùng nở nụ cười, nói:”

Mọi người, còn nhớ tên dở hơi chị vừa nói không, kia, chính là anh ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Thừa Kế Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook