Chương 2753: Vùng âm hồn
Đại Gia
23/06/2021
Nhưng không ngờ, Loan Xuyên Sa lại dẫn bọn họ cùng đi.
"Ha ha, đến lúc có con biểu hiện tốt thì nhất định có thể thu được cơ duyên, con đường này ta cho con, có điều thu hoạch được bao nhiêu thì phải dựa vào bản lĩnh của con rồi."
Loạn Xuyên Sa lên tiếng, chỉ qua mấy ngày mà lão ta đã già đi rất nhiều.
Cho nên bây giờ lão ta rất nóng lòng muốn hấp thụ tinh huyết của người tu hành, duy trì tuổi tác của mình.
Lần này lão ta cũng muốn liều một phen, sử dụng một bí thuật thượng cổ, triệu hoán vị trong truyền thuyết kia ra.
Một khí có thể triệu hoán nó, đồng thời để nó bám vào thân mình, vậy thì thực lực của lão ta tất nhiên sẽ nhanh chóng tăng lên.
Có điều cái giá phải trả cũng không nhỏ, muốn để vị thượng cổ kia tồn tại, nhất định phải dùng người tu hành làm tế tục, cần ít nhất năm nghìn người, mới có thể triệu hồi vị kia ra.
Cho nên lão ta mới lợi dụng hình thức lịch luyện này để hấp dẫn những kẻ tu hành ngu xuẩn đến kính. dâng sinh mệnh của mình.
"Cũng không cần giết hết tất cả mọi người, chúng ta vẫn giữ lại vài kẻ may mắn, để bọn họ biết việc thu nhận đồ đệ này là thật"
"Cho nên diễn trò phải diễn cho trọn vẹn, tiếp theo phải xem con rồi. Loạn Xuyên Sa cười tủm tỉm nói, lão ta hoàn toàn coi tên đồ đệ này của mình là thương mà dùng.
Mặc dù có khắc thần ở trên người đối phương, lão ta cũng không lo Tiếu Lâm Thiên có bất cứ suy nghĩ tạo phản gì, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, lão ta cảm giác Tiêu Lâm Thiên có chút khác biệt.
Mà sau khi mình trở về, cũng nghe được không ít lời đồn trong phủ. Thậm chí lão ta còn có cảm giác, Tiếu Lâm Thiên có ý nghĩ muốn thay thế mình. Chuyện này lão ta tuyệt đối không cho phép. Không có lửa thì sao có khói, lão ta cũng hiểu việc này. Loạn Xuyên Sa vốn là một người cực kỳ cẩn thận. Xảy ra chuyện thế này, lão ta phải quan sát cẩn thận một phen.
Trải qua một phen điều tra cẩn thận, lão ta mới phát hiện, thì ra đoạn thời gian trước cô hầu mà mình. tiện tay giết kia là người tình của Tiếu Lâm Thiên.
Bởi vậy có thể thấy được, chuyện này dính đến một vài lợi ích quan hệ.
Mặc dù Tiếu Lâm Thiên là một tay sai tương đối lợi hại, nhưng cuối cùng lão ta vẫn quyết định từ bỏ | tên này.
"Chuyện này giao cho con đi giải quyết, nhớ là nhất định không được để xảy ra sai lầm gì, còn nữa, | hai cô gái bị nhốt trong lồng kia, chờ đến nơi thì lập tức đưa đến phòng ta".
Loan Xuyên Sa nhất mạnh một câu, ngay sau đó nhắm mắt dưỡng thần, con đường tới đó tương đối xa xôi, lão ta cần nghỉ ngơi một phen.
Nếu không phải vì muốn tìm được chỗ kín đáo mang đám người này tới tế tự thì lão ta cũng sẽ không tiết lộ cái vùng lịch luyện mà lão cất giữ nhiều năm ra.
Đám người Trần Bình nồi trên xe yêu thú thoáng lắc lư một cái, ai cũng cảm thấy có chút nhàm chán, Cổ Nhạc Nhạc nhân cơ hội này học tập được rất nhiều phương pháp chế đan dược của Trần Bình.
Thậm chí cậu cũng có ý tưởng liên quan đến một loại trận pháp.
Năng lực học tập của Cổ Nhạc Nhạc là không thể nghi ngờ, Trần Bình thấy đối phương chăm chỉ như vậy, đương nhiên cũng không giấu nghề.
"Cậu ở đây lén học nhiều thứ như vậy, đến lúc đó chắc sẽ lợi hại hơn cái vị sư huynh kia của cậu." Sư Chẩn Thiên cũng không nhịn được trêu ghẹo một câu.
Cổ Nhạc Nhạc đúng là người có năng lực học tập mạnh nhất mà anh ta từng gặp, ngay cả lão Loan cũng không bằng.
"Ha ha, nếu tôi có thể học được thêm nhiều thứ thì tôi liền có thể làm sư huynh!"
"Trước kia tôi có đánh cược với sư huynh, nếu trong khoảng thời gian này tôi học được trận pháp hoặc luyện khí, vậy lão sẽ đồng ý gọi tôi là sư huynh."
Cổ Nhạc Nhạc vui vẻ nói, vì hoàn thành cuộc cá cược, cậu đã rất cố gắng.
Nghe vậy, Trần Bình cũng không nói gì, bọn họ thích xưng hô thế nào đương nhiên không có vấn đề gi.
Có thể có được bầu không khí chăm học thế này, Trần Bình cũng cảm thấy vui mừng. Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi. Biểu cảm của nhóm người Trần Bình cũng trở nên có hơi nghiêm trọng. "Lão đại, cậu cảm nhận được không?" Sư Chẩn Thiên có chút nghiêm túc nhìn Trần Bình. Bây giờ anh ta không có tâm tư nói đùa. "Đương nhiên." Trần Bình nhíu mày, quan sát trái phải một phen, cũng không phát hiện có gì khả nghi.
Trong lòng mỗi người đều duy trì cảnh giác, không nguyện ý bước ra ngoài một bước. Đúng lúc này, Loan Xuyên Sa xuất hiện trước mặt mọi người. "Các vị không cần lo lắng, đây chính là nơi lịch luyện của chúng ta."
"Ngày trước, mọi người chúng ta ra ngoài lịch luyện đều là giết yêu thú, mà lần này thì khác, chúng ta phải giết âm hồn."
"Tôi biết độ khó rất lớn, nhưng thu hoạch sẽ rất phong phú"
"Sau một thời gian ngắn, tôi sẽ khắc thần trên thân của người sống sót, để sức chiến đấu của các người có thể tăng vọt, có điều vòng đầu tiên sàng lọc cần các người tự mình qua."
Nói xong, lão ta liền rời đi, dường như cũng không muốn ở đây lâu. Tiếu Lâm Thiên nhìn thoáng qua sự phụ của mình, liên tục xoắn xuýt, cuối cùng vẫn đi theo.
Anh ta cảm thấy trong chuyện này có chút quỷ dị, dựa vào năng lực của mình mà ở đây, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm, đã vậy còn không bằng theo sát chân sư phụ, nói không chừng kế tiếp còn có thể tự đảm bảo an toàn của mình.
Nhìn thấy Loạn Xuyên Sa biến mất không thấy nữa, Sư Chấn Thiên nhịn không được giơ nắm đấm lên, trong lòng anh ta thực sự giận lão già kia không thôi.
- ------------------
"Ha ha, đến lúc có con biểu hiện tốt thì nhất định có thể thu được cơ duyên, con đường này ta cho con, có điều thu hoạch được bao nhiêu thì phải dựa vào bản lĩnh của con rồi."
Loạn Xuyên Sa lên tiếng, chỉ qua mấy ngày mà lão ta đã già đi rất nhiều.
Cho nên bây giờ lão ta rất nóng lòng muốn hấp thụ tinh huyết của người tu hành, duy trì tuổi tác của mình.
Lần này lão ta cũng muốn liều một phen, sử dụng một bí thuật thượng cổ, triệu hoán vị trong truyền thuyết kia ra.
Một khí có thể triệu hoán nó, đồng thời để nó bám vào thân mình, vậy thì thực lực của lão ta tất nhiên sẽ nhanh chóng tăng lên.
Có điều cái giá phải trả cũng không nhỏ, muốn để vị thượng cổ kia tồn tại, nhất định phải dùng người tu hành làm tế tục, cần ít nhất năm nghìn người, mới có thể triệu hồi vị kia ra.
Cho nên lão ta mới lợi dụng hình thức lịch luyện này để hấp dẫn những kẻ tu hành ngu xuẩn đến kính. dâng sinh mệnh của mình.
"Cũng không cần giết hết tất cả mọi người, chúng ta vẫn giữ lại vài kẻ may mắn, để bọn họ biết việc thu nhận đồ đệ này là thật"
"Cho nên diễn trò phải diễn cho trọn vẹn, tiếp theo phải xem con rồi. Loạn Xuyên Sa cười tủm tỉm nói, lão ta hoàn toàn coi tên đồ đệ này của mình là thương mà dùng.
Mặc dù có khắc thần ở trên người đối phương, lão ta cũng không lo Tiếu Lâm Thiên có bất cứ suy nghĩ tạo phản gì, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, lão ta cảm giác Tiêu Lâm Thiên có chút khác biệt.
Mà sau khi mình trở về, cũng nghe được không ít lời đồn trong phủ. Thậm chí lão ta còn có cảm giác, Tiếu Lâm Thiên có ý nghĩ muốn thay thế mình. Chuyện này lão ta tuyệt đối không cho phép. Không có lửa thì sao có khói, lão ta cũng hiểu việc này. Loạn Xuyên Sa vốn là một người cực kỳ cẩn thận. Xảy ra chuyện thế này, lão ta phải quan sát cẩn thận một phen.
Trải qua một phen điều tra cẩn thận, lão ta mới phát hiện, thì ra đoạn thời gian trước cô hầu mà mình. tiện tay giết kia là người tình của Tiếu Lâm Thiên.
Bởi vậy có thể thấy được, chuyện này dính đến một vài lợi ích quan hệ.
Mặc dù Tiếu Lâm Thiên là một tay sai tương đối lợi hại, nhưng cuối cùng lão ta vẫn quyết định từ bỏ | tên này.
"Chuyện này giao cho con đi giải quyết, nhớ là nhất định không được để xảy ra sai lầm gì, còn nữa, | hai cô gái bị nhốt trong lồng kia, chờ đến nơi thì lập tức đưa đến phòng ta".
Loan Xuyên Sa nhất mạnh một câu, ngay sau đó nhắm mắt dưỡng thần, con đường tới đó tương đối xa xôi, lão ta cần nghỉ ngơi một phen.
Nếu không phải vì muốn tìm được chỗ kín đáo mang đám người này tới tế tự thì lão ta cũng sẽ không tiết lộ cái vùng lịch luyện mà lão cất giữ nhiều năm ra.
Đám người Trần Bình nồi trên xe yêu thú thoáng lắc lư một cái, ai cũng cảm thấy có chút nhàm chán, Cổ Nhạc Nhạc nhân cơ hội này học tập được rất nhiều phương pháp chế đan dược của Trần Bình.
Thậm chí cậu cũng có ý tưởng liên quan đến một loại trận pháp.
Năng lực học tập của Cổ Nhạc Nhạc là không thể nghi ngờ, Trần Bình thấy đối phương chăm chỉ như vậy, đương nhiên cũng không giấu nghề.
"Cậu ở đây lén học nhiều thứ như vậy, đến lúc đó chắc sẽ lợi hại hơn cái vị sư huynh kia của cậu." Sư Chẩn Thiên cũng không nhịn được trêu ghẹo một câu.
Cổ Nhạc Nhạc đúng là người có năng lực học tập mạnh nhất mà anh ta từng gặp, ngay cả lão Loan cũng không bằng.
"Ha ha, nếu tôi có thể học được thêm nhiều thứ thì tôi liền có thể làm sư huynh!"
"Trước kia tôi có đánh cược với sư huynh, nếu trong khoảng thời gian này tôi học được trận pháp hoặc luyện khí, vậy lão sẽ đồng ý gọi tôi là sư huynh."
Cổ Nhạc Nhạc vui vẻ nói, vì hoàn thành cuộc cá cược, cậu đã rất cố gắng.
Nghe vậy, Trần Bình cũng không nói gì, bọn họ thích xưng hô thế nào đương nhiên không có vấn đề gi.
Có thể có được bầu không khí chăm học thế này, Trần Bình cũng cảm thấy vui mừng. Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi. Biểu cảm của nhóm người Trần Bình cũng trở nên có hơi nghiêm trọng. "Lão đại, cậu cảm nhận được không?" Sư Chẩn Thiên có chút nghiêm túc nhìn Trần Bình. Bây giờ anh ta không có tâm tư nói đùa. "Đương nhiên." Trần Bình nhíu mày, quan sát trái phải một phen, cũng không phát hiện có gì khả nghi.
Trong lòng mỗi người đều duy trì cảnh giác, không nguyện ý bước ra ngoài một bước. Đúng lúc này, Loan Xuyên Sa xuất hiện trước mặt mọi người. "Các vị không cần lo lắng, đây chính là nơi lịch luyện của chúng ta."
"Ngày trước, mọi người chúng ta ra ngoài lịch luyện đều là giết yêu thú, mà lần này thì khác, chúng ta phải giết âm hồn."
"Tôi biết độ khó rất lớn, nhưng thu hoạch sẽ rất phong phú"
"Sau một thời gian ngắn, tôi sẽ khắc thần trên thân của người sống sót, để sức chiến đấu của các người có thể tăng vọt, có điều vòng đầu tiên sàng lọc cần các người tự mình qua."
Nói xong, lão ta liền rời đi, dường như cũng không muốn ở đây lâu. Tiếu Lâm Thiên nhìn thoáng qua sự phụ của mình, liên tục xoắn xuýt, cuối cùng vẫn đi theo.
Anh ta cảm thấy trong chuyện này có chút quỷ dị, dựa vào năng lực của mình mà ở đây, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm, đã vậy còn không bằng theo sát chân sư phụ, nói không chừng kế tiếp còn có thể tự đảm bảo an toàn của mình.
Nhìn thấy Loạn Xuyên Sa biến mất không thấy nữa, Sư Chấn Thiên nhịn không được giơ nắm đấm lên, trong lòng anh ta thực sự giận lão già kia không thôi.
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.