Chương 16: Không thể động vào hắn
Tô Niệm Tình
17/03/2013
Tuy rằng đã hơn chín giờ tối, nhưng trên đường vẫn rất đông người qua lại, tất cả cửa hàng trên con đường này hầu hết đều là quán ăn đêm, ồn ào nhốn nháo.
Tôi đi tới đi lui đụng phải người trước người sau, nhưng đặc biệt là một chút cũng không cảm thấy đau, trong đầu tất cả đều là những lời Hạ Mộc Lạo vừa nói.
“ A “.
Bị một người khác chạm mạnh, tôi lảo đảo ngã xuống dưới đất.
Giương mắt nhìn lên, một cô gái trẻ tinh thần phấn chấn, hướng tôi vươn tay ra.” Thật xin lỗi đụng phải cô.”
Cầm lấy tay cô gái, tay cô rất ấm, còn tay tôi thực lạnh.
Đứng dậy, cô giúp tôi phủi bụi trên người đi.
“ Cô không sao chứ?” Đáy mắt cô gái trong suốt, làm cho tôi thực hâm mộ không thôi, vừa nhìn đã thấy cô được chăm sóc rất tốt.
“ Tôi không sao, cám ơn cô.”
Tôi nhìn kĩ một chút, bên tai trái cô đeo một hàng hoa tai, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, có tổng cộng bảy cái, nhưng bên phải cái gì cũng không có đeo.
“ Sắc mặt cô tái quá, hay là hai chúng ta cùng đi bệnh viện xem thế nào.”
Ánh mắt của cô gái thực chân thành tha thiết, lời của cô làm tôi kinh ngạc không thôi, xã hội hiện tại này làm sao có thể có được một cô gái tốt như vậy? Phải biết rằng có không ít tài xế sau khi đâm chết người vội vã bỏ chạy, đơn giản chỉ là không muốn bồi thường, cô đụng phải làm tôi ngã xuống đất, tôi căn bản là không bị thương, cô cư nhiên chủ động đưa ra đề nghị đi bệnh viện.
Đặt bàn tay cô xuống, cười nói:” Tôi không sao, không cần phiền phức như vậy.”
Cô gái lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách đưa cho tôi, “ Lau hết nước mắt trên mặt đi, bằng không tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi a.”
Cầm lấy khăn tay, cảm kích nhìn gương mặt cô gái.
“ Thiển Thiển.”
Quay đầu nhìn lại, xe của Già Minh đang đỗ ở đường cái bên cạnh, cửa kính xe mở ra, Già Minh xuất hiện trước mặt tôi.
Khẽ mỉm cười với cô gái kia, “ Tôi đi trước, cám ơn cô.”
Mới đi được vài bước đã bị cô gái kia túm chặt,” Tôi là Thẩm Diệc Hiên, sinh viên năm hai trường đại học Thánh Hoa.”
Thẩm Diệc Hiên, một cái tên nghe thật êm tai. Thánh Hoa, giấc mộng đại học của tôi.
“ Em là Tô Thiển Thiển, học sinh cấp 3.”
Thẩm Diệc Hiên hướng Già Minh hếch cằm hỏi tôi: “ Cậu ta là bạn trai của em à?”
Lắc đầu phủ nhận.
Cô vươn tay ra, “ Đưa di động của em đây.”
Tuy là khó hiểu, nhưng tôi vẫn đưa di động đang cầm trên tay cho Thẩm Diệc Hiên. Cô rất nhanh bấm một dãy số, rồi nhấn nút gọi.
“ Đây là số của chị, có rảnh tìm em chơi. Nếu anh chàng dễ nhìn kia không phải bạn trai em, thì chị có thể dễ dàng theo đuổi rồi.”
Hé miệng cười khẽ, hướng cô khoát tay,” Chúc chị sớm theo đuổi được hắn, em đi trước.”
Trên xe, tôi cố nặn ra vẻ tươi cười hỏi Già Minh,:” Già Minh, làm sao anh nhận ra tôi? Tôi đưa lưng về phía đường cơ mà.”
Hắn chuyên tâm vui vẻ, không trả lời câu hỏi của tôi.
Lúc xe chạy đến biệt thự hắn mới mở miệng, tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, nhưng hắn nói:” Là Hạ tiên sinh bảo, anh ta nói cô một mình đi theo hướng này, kêu tôi đưa cô trở về.”
Trong lòng chấn động, Hạ Mộc Lạo, anh rốt cuộc là có ý gì? Người khiến tôi bị tổn thương là anh, sau khi tàn nhẫn với tôi như thế lại bảo người tới đón tôi, anh rốt cuộc là ai? Tim anh được làm bằng cái gì? Đâm người khác một dao, lại cho thầy thuốc đến, anh cho là làm như vậy sẽ có người cảm kích anh có đúng không?
Người muốn đưa tôi đến Duy Đô là anh, chính anh đã mang tôi đi rồi cho một cú đánh thật đau, về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa, tôi thực sự rất sợ anh, thật sự không dám tiếp cận anh.
Tôi thu nụ cười của mình lại, “ A, hóa ra là hắn ta bảo anh tìm tôi, nhưng tôi sẽ không cảm ơn hắn đâu, hiện tại tâm tình tôi không được tốt, tất cả đều do hắn ban tặng, hắn cũng thật nhân từ a.”
“ Thiển Thiển, cô đã gặp ông chủ, bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Nhưng Hạ Mộc Lạo là người dù thế nào cũng không thể động đến, về sau tốt nhất là tránh xa hắn ra một chút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô bị thương.”
Hối Hận? Tôi không hối hận, Hoa Thần cho tôi tiền, tôi làm công cụ phát dục của anh ta mỗi khi cần, đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch thôi, có cái gì mà phải hối hận? Mà hối hận thì có ích gì? Cho dù hối hận cũng không có đường lui, cho dù có bị thương, bị đau cũng phải cắn chặt răng nhịn xuống.
“ Già Minh, cám ơn anh. Tôi không hối hận, Hoa Thần có thể đáp ứng tất cả yêu cầu về mặt tài chính cho tôi, không phải sao?
“ Ừ, có việc gì cần giúp đỡ cứ đến tìm tôi.”
“ Được, tôi sẽ không khách khí.”
Tôi đi tới đi lui đụng phải người trước người sau, nhưng đặc biệt là một chút cũng không cảm thấy đau, trong đầu tất cả đều là những lời Hạ Mộc Lạo vừa nói.
“ A “.
Bị một người khác chạm mạnh, tôi lảo đảo ngã xuống dưới đất.
Giương mắt nhìn lên, một cô gái trẻ tinh thần phấn chấn, hướng tôi vươn tay ra.” Thật xin lỗi đụng phải cô.”
Cầm lấy tay cô gái, tay cô rất ấm, còn tay tôi thực lạnh.
Đứng dậy, cô giúp tôi phủi bụi trên người đi.
“ Cô không sao chứ?” Đáy mắt cô gái trong suốt, làm cho tôi thực hâm mộ không thôi, vừa nhìn đã thấy cô được chăm sóc rất tốt.
“ Tôi không sao, cám ơn cô.”
Tôi nhìn kĩ một chút, bên tai trái cô đeo một hàng hoa tai, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, có tổng cộng bảy cái, nhưng bên phải cái gì cũng không có đeo.
“ Sắc mặt cô tái quá, hay là hai chúng ta cùng đi bệnh viện xem thế nào.”
Ánh mắt của cô gái thực chân thành tha thiết, lời của cô làm tôi kinh ngạc không thôi, xã hội hiện tại này làm sao có thể có được một cô gái tốt như vậy? Phải biết rằng có không ít tài xế sau khi đâm chết người vội vã bỏ chạy, đơn giản chỉ là không muốn bồi thường, cô đụng phải làm tôi ngã xuống đất, tôi căn bản là không bị thương, cô cư nhiên chủ động đưa ra đề nghị đi bệnh viện.
Đặt bàn tay cô xuống, cười nói:” Tôi không sao, không cần phiền phức như vậy.”
Cô gái lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách đưa cho tôi, “ Lau hết nước mắt trên mặt đi, bằng không tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi a.”
Cầm lấy khăn tay, cảm kích nhìn gương mặt cô gái.
“ Thiển Thiển.”
Quay đầu nhìn lại, xe của Già Minh đang đỗ ở đường cái bên cạnh, cửa kính xe mở ra, Già Minh xuất hiện trước mặt tôi.
Khẽ mỉm cười với cô gái kia, “ Tôi đi trước, cám ơn cô.”
Mới đi được vài bước đã bị cô gái kia túm chặt,” Tôi là Thẩm Diệc Hiên, sinh viên năm hai trường đại học Thánh Hoa.”
Thẩm Diệc Hiên, một cái tên nghe thật êm tai. Thánh Hoa, giấc mộng đại học của tôi.
“ Em là Tô Thiển Thiển, học sinh cấp 3.”
Thẩm Diệc Hiên hướng Già Minh hếch cằm hỏi tôi: “ Cậu ta là bạn trai của em à?”
Lắc đầu phủ nhận.
Cô vươn tay ra, “ Đưa di động của em đây.”
Tuy là khó hiểu, nhưng tôi vẫn đưa di động đang cầm trên tay cho Thẩm Diệc Hiên. Cô rất nhanh bấm một dãy số, rồi nhấn nút gọi.
“ Đây là số của chị, có rảnh tìm em chơi. Nếu anh chàng dễ nhìn kia không phải bạn trai em, thì chị có thể dễ dàng theo đuổi rồi.”
Hé miệng cười khẽ, hướng cô khoát tay,” Chúc chị sớm theo đuổi được hắn, em đi trước.”
Trên xe, tôi cố nặn ra vẻ tươi cười hỏi Già Minh,:” Già Minh, làm sao anh nhận ra tôi? Tôi đưa lưng về phía đường cơ mà.”
Hắn chuyên tâm vui vẻ, không trả lời câu hỏi của tôi.
Lúc xe chạy đến biệt thự hắn mới mở miệng, tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, nhưng hắn nói:” Là Hạ tiên sinh bảo, anh ta nói cô một mình đi theo hướng này, kêu tôi đưa cô trở về.”
Trong lòng chấn động, Hạ Mộc Lạo, anh rốt cuộc là có ý gì? Người khiến tôi bị tổn thương là anh, sau khi tàn nhẫn với tôi như thế lại bảo người tới đón tôi, anh rốt cuộc là ai? Tim anh được làm bằng cái gì? Đâm người khác một dao, lại cho thầy thuốc đến, anh cho là làm như vậy sẽ có người cảm kích anh có đúng không?
Người muốn đưa tôi đến Duy Đô là anh, chính anh đã mang tôi đi rồi cho một cú đánh thật đau, về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa, tôi thực sự rất sợ anh, thật sự không dám tiếp cận anh.
Tôi thu nụ cười của mình lại, “ A, hóa ra là hắn ta bảo anh tìm tôi, nhưng tôi sẽ không cảm ơn hắn đâu, hiện tại tâm tình tôi không được tốt, tất cả đều do hắn ban tặng, hắn cũng thật nhân từ a.”
“ Thiển Thiển, cô đã gặp ông chủ, bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Nhưng Hạ Mộc Lạo là người dù thế nào cũng không thể động đến, về sau tốt nhất là tránh xa hắn ra một chút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô bị thương.”
Hối Hận? Tôi không hối hận, Hoa Thần cho tôi tiền, tôi làm công cụ phát dục của anh ta mỗi khi cần, đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch thôi, có cái gì mà phải hối hận? Mà hối hận thì có ích gì? Cho dù hối hận cũng không có đường lui, cho dù có bị thương, bị đau cũng phải cắn chặt răng nhịn xuống.
“ Già Minh, cám ơn anh. Tôi không hối hận, Hoa Thần có thể đáp ứng tất cả yêu cầu về mặt tài chính cho tôi, không phải sao?
“ Ừ, có việc gì cần giúp đỡ cứ đến tìm tôi.”
“ Được, tôi sẽ không khách khí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.