Chương 125: Kiên cường
Tô Niệm Tình
17/03/2013
Tôi gạt tay anh xuống, lạnh lùng nhìn anh.
Miệng anh nhếch lên một nụ cười không biết là cười nhạo hay cười lạnh, khiến tôi cả người không được tự nhiên.
“Đây là chuyện của tôi, không cần Hoa tiên sinh quản, Hoa tiên sinh quan tâm Tô Ngưng là đủ rồi. Loại phụ nữ không hiểu chuyện như tôi không cần Hoa tiên sinh quan tâm.”
Hoa Thần lại nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, cả phòng ngủ theo chấn động cũng rung một chút.
Tôi kinh ngạc nhìn tờ giấy dưới sàn nhà, cái này chính là hợp đồng bao dưỡng tình nhân năm đó chúng tôi kí, hôm nay tờ hợp đồng này bị anh xé, coi như tôi đã được tự do.
Ha ha, tôi như điên dại cười ra tiếng, tất cả những gì Hạ Mộc Lạo làm chỉ là vì Tô Ngưng, hắn sợ tôi phá hủy hạnh phúc của Tô Ngưng, thì ra hắn cũng giống Hoa Thần mà thôi.
Khó trách khi tôi lâm vào cảnh khốn cùng hắn lại giang tay ra tương trợ, khó trách hắn một lần lại một lần khuyên tôi nên rời xa Hoa Thần, khó trách lúc nào hắn cũng ở bên cạnh tôi, chính là vì hạnh phúc của Tô Ngưng, bây giờ much đích của hắn ta đã đạt được rồi, sau này gặp tôi chắc sẽ giả bộ như không quen biết ha.
Hoa Thần, anh nói phụ nữ đã bị người khác chạm qua anh không cần, nhưng 4 năm trước tôi đã sớm bị Hạ Mộc Lạo chạm vào rồi, 4 năm này tôi không đếm hết có bao nhiêu đêm anh không khống chế được dục vọng trên người tôi, người đã bị kẻ khác chạm vào anh cũng đã cần 4 năm.
Anh có sự kiêu ngạo của anh, nhưng tôi cũng có tôn nghiêm của tôi, tôi cuối cùng chỉ là một người qua đường.
Tôi mở tủ quần áo ra, tìm một bộ mặc vào người, cầm lấy vài bộ quần áo mình thích đặt vào trong vali, lấy hai chú gấu nhỏ của Hạ Mộc Lạo trong góc tủ ra.
Gấu nhỏ, bây giờ chủ nhân của hai đứa là chị, hai đứa là vật phẩm tư hữu của chị. Từ bây giờ trở đi chị không nợ Hạ Mộc Lạo bất cứ thứ gì, bởi vì tất cả những việc hắn làm cho chị là có mục đích khác, chị cần phải xem hắn là ân nhân, hai đứa chính là thứ hắn cho chị khi động vào chị hai lần.
Bỏ gấu nhỏ vào trong vali, lấy chùm chìa khóa từ trong túi áo ra, ném mạnh con lợn đen và chìa khóa xuống đất, con lợn đen sau khi rơi xuống đất còn bắn lại vài lần, tựa như không cam lòng bị tôi vứt bỏ, cuối cùng nó dừng lại trên giường, không bắn lên được nữa.
Lấy chi phiếu Hoa Thần cho từ trong túi ra, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống, cái gì mà kết hôn rồi sinh con, tất cả đều là vô nghĩa.
Đi ra khỏi phòng ngủ, tôi quay đầu nhìn lại một lần, đã không còn gì có thể lưu luyến nữa, cứ như vậy quay đầu đi.
Trong phòng khách, vẻ mặt dì cổ quái nhìn tôi, tôi cố nặn ra một nụ cười, lấy chi phiếu và nhẫn đặt trong tay bà:”Dì, trả mấy thứ này lại cho anh ấy đi.”
Dì hỏi:”Thiển Thiển, cháu muốn đi đâu? Tại sao lại phải đi?”
Tôi mở cửa ra, cũng không quay đầu lại nói:”Cháu không biết mình muốn đi đâu, nhưng sẽ không quay lại nơi này, dì bảo trọng.”
Nói xong, đóng mạnh cửa lại, đi khỏi chung cư Tĩnh Hải mới nhận ra mình đang đi dép lê. Trời đã tối đen, hôm nay không thể rời khỏi Thẩm Phong, vẫn là ngày mai đi đi. Gió chợt nổi lên, mưa phùn theo gió bay xuống, tôi lạnh đến nỗi co rúm người lại.
Dọc theo đường đi nước mắt lại chảy, đọng lại rồi trôi, đôi dép lê cũng không biết đã mất từ khi nào, mặt đất gập ghềnh khiến chân tôi đau nhói, tôi ngồi xổm xuống, nhìn vệt máu đỏ tươi giữa những ngón chân, cười khẽ ra tiếng:”Tô Thiển Thiển, sao có một tí khó khăn như vậy mà mày đã không chịu nổi rồi? Sao mày lại có thể lùi bước như vậy?”
Ngẩng đầu lên, nhận ra dãy phố này rất gần nhà Hiên nhi, tôi lấy điện thoại ra, ấn số của Hiên nhi, điện thoại vừa thông, bên kia đã truyền đến tiếng cô:”Thiển Thiển, em không sao chứ? Mấy ngày nay thế nào lại tắt máy?”
Mũi ngập chua xót, nghẹn ngào ra tiếng:”Hiên nhi, chị đang ở đâu? Em đang ở con đường quẹo trái cạnh khu nhà chị.”
“Thiển Thiển, em ở đấy chờ chị, chị ra ngay.”
“Ừm, e đợi chị.” Nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi.
Hiên nhi, cảm ơn chị giờ phút này còn nguyện ý giang tay giúp đỡ em, cảm ơn chị không chút do dự giúp đỡ em lúc em khó khăn nhất. Không đến 2 phút, Hiên nhi thở hổn hển xuất hiện trước mặt tôi, giờ phút này tôi giống như dân du cư tìm được nhà. Trong lòng cảm động nói không nên lời, lập tức đứng dậy. Đáy mắt Hiên nhi tất cả đều là đâu lòng, vội vàng ôm chặt tôi, tôi khóc to thành tiếng:”Hiên nhi, em không biết nên làm gì bây giờ, chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, em không biết nên làm gì nữa.”
Hiên nhi vỗ vỗ vai tôi, nhẹ giọng an ủi:”Thiển Thiển, đừng buồn, em còn có chị, cho dù lúc nào chị cũng sẽ không bỏ mặc em.”
Tôi gật đầu.
Một lúc lâu sau, tôi mới buông cô ra, tầm mắt Hiên nhi dừng lại trên chân tôi. Tôi tự giễu cười cười:”Hiên nhi, em muốn rời khỏi Thẩm Phong, muốn ở một mình một thời gian.”
Cô gật mạnh đầu nhìn tôi, vui mừng cười nói:”Thiển Thiển, chị hy vọng em có thể mở lòng một chút.”
Tới nhà cô, trong mắt bà cô hiện lên chút không đành lòng, Hiên nhi lập tức hiểu ý, mang đến một chậu nước ấm và đưa cho tôi một đôi dép lê. Sau khi ngâm tôi mới phát hiện ra chân mình có vài vết thương, miệng vết thương sau khi ngâm vào nước ấm đã trở nên trắng bệch.
“Hiên nhi, có thể cho em mượn gương không?”
Hiên nhi theo lời đi lấy, cầm gương trong tay, trong kính phản chiếu một cô gái trông như một người điên. Tóc rối bù, mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, trên môi còn có vệt đỏ, lâu như vậy mà máu vẫn còn đọng lại.
Bà nội Hiên nhi nói:”Thiển Thiển, cháu nên ăn cái gì đi, để bà nấu cho cháu bát mì nhé.”
Sau khi bà Hiên nhi đi vào phòng bếp, tôi ngẩng đầu hỏi Hiên nhi:”Hiên nhi, chị có muốn biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Hiên nhi ôm chặt tôi:”Thiển Thiển, chuyện khiến em cảm thấy khó chịu hãy để nó qua đi, nói thêm một lần, đối với em chính là một loại thương tổn. Chị không muốn người khác làm tổn thương em, lại càng không muốn chính mình gây thương tổn cho em.”
Đêm hôm nay tôi và Hiên nhi đều trầm mặc. Bà nội cô cũng không hỏi gì.
Tôi nghĩ suốt đêm, cuối cùng cũng quyết định đi Mộ Phong, ngoài Thẩm Phong, tôi chỉ đi qua Mộ Phong và Thẩm Thành, Thẩm Thành để lại cho tôi ấn tượng quá kém, hơn nữa tôi cũng không muốn mạo hiểm bản thân mình.
Sáng sớm hôm sau, tôi nói với Hiên nhi:”Hiên nhi, em quyết định rồi, đi Mộ Phong, bây giờ xuất phát.”
Hiên nhi vui mừng nói:”Thiển Thiển, chị ủng hộ quyết định của em, để bản thân vui vẻ mới là chuyện quan trọng.”
Tôi ôm lấy cô:”Hiên nhi, cảm ơn chị.”
Hiên nhi nói:”Đừng ngại, sau này chị đi Mộ Phong tìm em.”
9 giờ sáng, tôi ngồi trên xe đi Mộ Phong, cuộc sống mới từ bây giờ đã bắt đầu, tôi phải quên đi quá khứ, làm một người đơn giản, tuy rằng không có giấc mộng nào vĩ đại nào, nhưng ít nhất cũng khiến mình vui vẻ.
Tôi ngồi trên xe vẫy tay với Hiên nhi, Hiên nhi cũng cười vẫy tay về phía tôi.
Lần này, tôi không khóc, sau này tôi cũng không muốn khóc, sau này tôi không cần phải dựa vào người khác, tự dùng hai bàn tay nuôi bản thân. Tuy rằng trái tim trống rỗng, nhưng so với làm tình nhân, ít nhất tôi còn có thể tự làm chính mình.
Thiển Thiển, mày không thể yếu đuối, mày phải kiên cường, mày nhất định không thể để những người quan tâm đến mày phải thất vọng, nhất định không đươc phụ sự kì vọng của bọn họ.
Miệng anh nhếch lên một nụ cười không biết là cười nhạo hay cười lạnh, khiến tôi cả người không được tự nhiên.
“Đây là chuyện của tôi, không cần Hoa tiên sinh quản, Hoa tiên sinh quan tâm Tô Ngưng là đủ rồi. Loại phụ nữ không hiểu chuyện như tôi không cần Hoa tiên sinh quan tâm.”
Hoa Thần lại nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, cả phòng ngủ theo chấn động cũng rung một chút.
Tôi kinh ngạc nhìn tờ giấy dưới sàn nhà, cái này chính là hợp đồng bao dưỡng tình nhân năm đó chúng tôi kí, hôm nay tờ hợp đồng này bị anh xé, coi như tôi đã được tự do.
Ha ha, tôi như điên dại cười ra tiếng, tất cả những gì Hạ Mộc Lạo làm chỉ là vì Tô Ngưng, hắn sợ tôi phá hủy hạnh phúc của Tô Ngưng, thì ra hắn cũng giống Hoa Thần mà thôi.
Khó trách khi tôi lâm vào cảnh khốn cùng hắn lại giang tay ra tương trợ, khó trách hắn một lần lại một lần khuyên tôi nên rời xa Hoa Thần, khó trách lúc nào hắn cũng ở bên cạnh tôi, chính là vì hạnh phúc của Tô Ngưng, bây giờ much đích của hắn ta đã đạt được rồi, sau này gặp tôi chắc sẽ giả bộ như không quen biết ha.
Hoa Thần, anh nói phụ nữ đã bị người khác chạm qua anh không cần, nhưng 4 năm trước tôi đã sớm bị Hạ Mộc Lạo chạm vào rồi, 4 năm này tôi không đếm hết có bao nhiêu đêm anh không khống chế được dục vọng trên người tôi, người đã bị kẻ khác chạm vào anh cũng đã cần 4 năm.
Anh có sự kiêu ngạo của anh, nhưng tôi cũng có tôn nghiêm của tôi, tôi cuối cùng chỉ là một người qua đường.
Tôi mở tủ quần áo ra, tìm một bộ mặc vào người, cầm lấy vài bộ quần áo mình thích đặt vào trong vali, lấy hai chú gấu nhỏ của Hạ Mộc Lạo trong góc tủ ra.
Gấu nhỏ, bây giờ chủ nhân của hai đứa là chị, hai đứa là vật phẩm tư hữu của chị. Từ bây giờ trở đi chị không nợ Hạ Mộc Lạo bất cứ thứ gì, bởi vì tất cả những việc hắn làm cho chị là có mục đích khác, chị cần phải xem hắn là ân nhân, hai đứa chính là thứ hắn cho chị khi động vào chị hai lần.
Bỏ gấu nhỏ vào trong vali, lấy chùm chìa khóa từ trong túi áo ra, ném mạnh con lợn đen và chìa khóa xuống đất, con lợn đen sau khi rơi xuống đất còn bắn lại vài lần, tựa như không cam lòng bị tôi vứt bỏ, cuối cùng nó dừng lại trên giường, không bắn lên được nữa.
Lấy chi phiếu Hoa Thần cho từ trong túi ra, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống, cái gì mà kết hôn rồi sinh con, tất cả đều là vô nghĩa.
Đi ra khỏi phòng ngủ, tôi quay đầu nhìn lại một lần, đã không còn gì có thể lưu luyến nữa, cứ như vậy quay đầu đi.
Trong phòng khách, vẻ mặt dì cổ quái nhìn tôi, tôi cố nặn ra một nụ cười, lấy chi phiếu và nhẫn đặt trong tay bà:”Dì, trả mấy thứ này lại cho anh ấy đi.”
Dì hỏi:”Thiển Thiển, cháu muốn đi đâu? Tại sao lại phải đi?”
Tôi mở cửa ra, cũng không quay đầu lại nói:”Cháu không biết mình muốn đi đâu, nhưng sẽ không quay lại nơi này, dì bảo trọng.”
Nói xong, đóng mạnh cửa lại, đi khỏi chung cư Tĩnh Hải mới nhận ra mình đang đi dép lê. Trời đã tối đen, hôm nay không thể rời khỏi Thẩm Phong, vẫn là ngày mai đi đi. Gió chợt nổi lên, mưa phùn theo gió bay xuống, tôi lạnh đến nỗi co rúm người lại.
Dọc theo đường đi nước mắt lại chảy, đọng lại rồi trôi, đôi dép lê cũng không biết đã mất từ khi nào, mặt đất gập ghềnh khiến chân tôi đau nhói, tôi ngồi xổm xuống, nhìn vệt máu đỏ tươi giữa những ngón chân, cười khẽ ra tiếng:”Tô Thiển Thiển, sao có một tí khó khăn như vậy mà mày đã không chịu nổi rồi? Sao mày lại có thể lùi bước như vậy?”
Ngẩng đầu lên, nhận ra dãy phố này rất gần nhà Hiên nhi, tôi lấy điện thoại ra, ấn số của Hiên nhi, điện thoại vừa thông, bên kia đã truyền đến tiếng cô:”Thiển Thiển, em không sao chứ? Mấy ngày nay thế nào lại tắt máy?”
Mũi ngập chua xót, nghẹn ngào ra tiếng:”Hiên nhi, chị đang ở đâu? Em đang ở con đường quẹo trái cạnh khu nhà chị.”
“Thiển Thiển, em ở đấy chờ chị, chị ra ngay.”
“Ừm, e đợi chị.” Nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi.
Hiên nhi, cảm ơn chị giờ phút này còn nguyện ý giang tay giúp đỡ em, cảm ơn chị không chút do dự giúp đỡ em lúc em khó khăn nhất. Không đến 2 phút, Hiên nhi thở hổn hển xuất hiện trước mặt tôi, giờ phút này tôi giống như dân du cư tìm được nhà. Trong lòng cảm động nói không nên lời, lập tức đứng dậy. Đáy mắt Hiên nhi tất cả đều là đâu lòng, vội vàng ôm chặt tôi, tôi khóc to thành tiếng:”Hiên nhi, em không biết nên làm gì bây giờ, chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, em không biết nên làm gì nữa.”
Hiên nhi vỗ vỗ vai tôi, nhẹ giọng an ủi:”Thiển Thiển, đừng buồn, em còn có chị, cho dù lúc nào chị cũng sẽ không bỏ mặc em.”
Tôi gật đầu.
Một lúc lâu sau, tôi mới buông cô ra, tầm mắt Hiên nhi dừng lại trên chân tôi. Tôi tự giễu cười cười:”Hiên nhi, em muốn rời khỏi Thẩm Phong, muốn ở một mình một thời gian.”
Cô gật mạnh đầu nhìn tôi, vui mừng cười nói:”Thiển Thiển, chị hy vọng em có thể mở lòng một chút.”
Tới nhà cô, trong mắt bà cô hiện lên chút không đành lòng, Hiên nhi lập tức hiểu ý, mang đến một chậu nước ấm và đưa cho tôi một đôi dép lê. Sau khi ngâm tôi mới phát hiện ra chân mình có vài vết thương, miệng vết thương sau khi ngâm vào nước ấm đã trở nên trắng bệch.
“Hiên nhi, có thể cho em mượn gương không?”
Hiên nhi theo lời đi lấy, cầm gương trong tay, trong kính phản chiếu một cô gái trông như một người điên. Tóc rối bù, mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, trên môi còn có vệt đỏ, lâu như vậy mà máu vẫn còn đọng lại.
Bà nội Hiên nhi nói:”Thiển Thiển, cháu nên ăn cái gì đi, để bà nấu cho cháu bát mì nhé.”
Sau khi bà Hiên nhi đi vào phòng bếp, tôi ngẩng đầu hỏi Hiên nhi:”Hiên nhi, chị có muốn biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Hiên nhi ôm chặt tôi:”Thiển Thiển, chuyện khiến em cảm thấy khó chịu hãy để nó qua đi, nói thêm một lần, đối với em chính là một loại thương tổn. Chị không muốn người khác làm tổn thương em, lại càng không muốn chính mình gây thương tổn cho em.”
Đêm hôm nay tôi và Hiên nhi đều trầm mặc. Bà nội cô cũng không hỏi gì.
Tôi nghĩ suốt đêm, cuối cùng cũng quyết định đi Mộ Phong, ngoài Thẩm Phong, tôi chỉ đi qua Mộ Phong và Thẩm Thành, Thẩm Thành để lại cho tôi ấn tượng quá kém, hơn nữa tôi cũng không muốn mạo hiểm bản thân mình.
Sáng sớm hôm sau, tôi nói với Hiên nhi:”Hiên nhi, em quyết định rồi, đi Mộ Phong, bây giờ xuất phát.”
Hiên nhi vui mừng nói:”Thiển Thiển, chị ủng hộ quyết định của em, để bản thân vui vẻ mới là chuyện quan trọng.”
Tôi ôm lấy cô:”Hiên nhi, cảm ơn chị.”
Hiên nhi nói:”Đừng ngại, sau này chị đi Mộ Phong tìm em.”
9 giờ sáng, tôi ngồi trên xe đi Mộ Phong, cuộc sống mới từ bây giờ đã bắt đầu, tôi phải quên đi quá khứ, làm một người đơn giản, tuy rằng không có giấc mộng nào vĩ đại nào, nhưng ít nhất cũng khiến mình vui vẻ.
Tôi ngồi trên xe vẫy tay với Hiên nhi, Hiên nhi cũng cười vẫy tay về phía tôi.
Lần này, tôi không khóc, sau này tôi cũng không muốn khóc, sau này tôi không cần phải dựa vào người khác, tự dùng hai bàn tay nuôi bản thân. Tuy rằng trái tim trống rỗng, nhưng so với làm tình nhân, ít nhất tôi còn có thể tự làm chính mình.
Thiển Thiển, mày không thể yếu đuối, mày phải kiên cường, mày nhất định không thể để những người quan tâm đến mày phải thất vọng, nhất định không đươc phụ sự kì vọng của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.