Chương 137: Kim ốc tàng kiều
Tô Niệm Tình
17/03/2013
Ra khỏi khu chung cư Tĩnh Hải trời đã mưa, tôi không quan tâm tiếp tục chạy cho đến khi thở hồng hộc. Tuy rằng mưa không to, nhưng cũng đủ khiến người tôi ướt đẫm.
Thì ra giấc mơ hôm qua là thật, bây giờ tôi đã ra khỏi nhà, mẹ cũng không cần phải tức giận nữa, tôi sẽ trốn ở một nơi thật xa thật xa, cho đến khi bọn họ quên đi chuyện tôi làm nhân tình, tôi muốn trốn đi để họ không thể tìm được.
Một chiếc xe màu đen chắn đường của tôi, tôi bắt buộc phải dừng bước, một người đàn ông trẻ từ trên xe xuống, anh ta tạo dáng mời:”Tô tiểu thư, mời lên xe, có người tìm cô.”
Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng vẫn lên xe, nếu anh ta biết tôi họ Tô, vậy nhất định là người tôi có quen tìm tôi.
Anh ta đưa tôi đến một nhà hàng rất cao cấp, tôi lại nhìn thấy người đàn ông giữa trưa kia, ông ta chỉ vào vị trí đối diện:”Ngồi đi, cha muốn nói chuyện với con.”
Tôi không nói, ngồi xuống chỗ đối diện ông ta. Tôi muốn biết trong lòng ông ta rốt cuộc mẹ tôi là cái gì, lại càng muốn biết tại sao sau khi mang thai tôi bà lại rời xa ông ấy, giữa bọn họ rốt cục đã xuất hiện cục diện gì mà không thể quay trở lại.
“Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi ba.”
Ánh mắt ông ta không còn sắc bén giống như lúc trưa, mà phần lớn là tang thương, :”Mẹ con có nói với con, cha đẻ của con là ai không?”
Tôi cười nhạo ra tiếng:”Không nói, tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải biết, tôi rất thích người cha hiện tại, cho dù ông ấy không phải là cha đẻ của tôi, trong tim tôi cũng chỉ ông ấy mới có thể làm cha tôi.”
Miệng ông ta nhếch lên một nụ cười khổ, “Cha mới là cha đẻ của con, năm đó cha chỉ là một tiểu nhân vật mờ nhạt trong chính phủ, lãnh đạo có ý muốn đề bạt cha, đưa cha đi tỉnh ủy họp, đến lúc cha về, mẹ con đã biến mất rồi. Cha biết trong lòng con rất giận cha, giận cha không làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng cha cũng có chỗ khó của cha, hy vọng con có thể hiểu cho cha một chút.”
Ha, hiểu, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng sao? Ông ta không cảm thấy đã muộn rồi à? “Mẹ tôi năm đó là người thứ ba đúng không?”
Ông ta g
Thì ra giấc mơ hôm qua là thật, bây giờ tôi đã ra khỏi nhà, mẹ cũng không cần phải tức giận nữa, tôi sẽ trốn ở một nơi thật xa thật xa, cho đến khi bọn họ quên đi chuyện tôi làm nhân tình, tôi muốn trốn đi để họ không thể tìm được.
Một chiếc xe màu đen chắn đường của tôi, tôi bắt buộc phải dừng bước, một người đàn ông trẻ từ trên xe xuống, anh ta tạo dáng mời:”Tô tiểu thư, mời lên xe, có người tìm cô.”
Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng vẫn lên xe, nếu anh ta biết tôi họ Tô, vậy nhất định là người tôi có quen tìm tôi.
Anh ta đưa tôi đến một nhà hàng rất cao cấp, tôi lại nhìn thấy người đàn ông giữa trưa kia, ông ta chỉ vào vị trí đối diện:”Ngồi đi, cha muốn nói chuyện với con.”
Tôi không nói, ngồi xuống chỗ đối diện ông ta. Tôi muốn biết trong lòng ông ta rốt cuộc mẹ tôi là cái gì, lại càng muốn biết tại sao sau khi mang thai tôi bà lại rời xa ông ấy, giữa bọn họ rốt cục đã xuất hiện cục diện gì mà không thể quay trở lại.
“Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi ba.”
Ánh mắt ông ta không còn sắc bén giống như lúc trưa, mà phần lớn là tang thương, :”Mẹ con có nói với con, cha đẻ của con là ai không?”
Tôi cười nhạo ra tiếng:”Không nói, tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải biết, tôi rất thích người cha hiện tại, cho dù ông ấy không phải là cha đẻ của tôi, trong tim tôi cũng chỉ ông ấy mới có thể làm cha tôi.”
Miệng ông ta nhếch lên một nụ cười khổ, “Cha mới là cha đẻ của con, năm đó cha chỉ là một tiểu nhân vật mờ nhạt trong chính phủ, lãnh đạo có ý muốn đề bạt cha, đưa cha đi tỉnh ủy họp, đến lúc cha về, mẹ con đã biến mất rồi. Cha biết trong lòng con rất giận cha, giận cha không làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng cha cũng có chỗ khó của cha, hy vọng con có thể hiểu cho cha một chút.”
Ha, hiểu, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng sao? Ông ta không cảm thấy đã muộn rồi à? “Mẹ tôi năm đó là người thứ ba đúng không?”
Ông ta g
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.