Người Tình Bí Ẩn: Boss Mượn Cái Thai
Chương 93: Người Phụ Nữ Này Sao Có Thể Ngốc Như Vậy
CTT
14/07/2021
----------------------------
Thẩm Vu Quy ngây ngốc đứng yên, lại thấy anh quay người nhìn về phía hai người Thẩm Thiên Hạo đang dùng ánh mắt trông mong nhìn lại đây, mở miệng nói: “Bản hợp đồng kia, ngày mai mang đến đây.”
Hợp đồng……
Thẩm Thiên Hạo hận không thể cho mình một cái tát, ông ta cúi đầu, “Vâng, vâng.”
Phí Nam Thành tiếp tục đi ra ngoài.
Thẩm Vu Quy vẫn trong trạng thái dại ra như cũ.
Anh không chỉ có thừa nhận ở bên cô cùng nhau ăn cơm, mà còn giúp cô giải vây?
Hôm nay anh bị làm sao vậy?
Nhìn bóng dáng anh, cô cũng không kịp nghĩ nhiều, thuận thế ngẩng đầu lên, cô cắn môi, một giọt nước mắt trong mắt muốn rớt không được, điềm đạm đáng yêu mở miệng nói: “Cha à, cái nhẫn này ……”
“Buổi tối cha liền mang về cho mẹ con! Nhẫn này là vật kỷ niệm bà ngoại con để lại cho mẹ con sao có thể tùy tiện tặng người khác?”
“Chính là trang sức của mẹ, cũng là bà ngoại đưa, tất cả đều có ý nghĩa kỷ niệm ……”
Thẩm Thiên Hạo rất biết điều, trực tiếp mở miệng: “Con yên tâm, trước kia dì Bạch con mượn trang sức của mẹ, là bận quá chưa kịp trả lại! Qua mấy ngày…… Không, đêm nay, cha nhất định sẽ mang toàn bộ trang sức về nhà, được không?”
Thẩm Vu Quy gật gật đầu, còn nói thêm: “Lát nữa con giúp mẹ liệt cho cha một cái danh sách.”
Thẩm Thiên Hạo: “……Được.”
Bạch Trúc thật muốn khóc.
Những trang sức đó cho dù có ra giá cũng không thể mua được, mấy năm nay thật vất vả cướp đoạt từ trong tay Vu Mạn Du về, thể nhưng hiện tại rất nhanh sẽ phải trải lại hết!
--------
Khoảng cách từ khách sạn đến tập đoàn Phí thị đặc biệt gần, chỉ có năm trăm mét cho nên thời điểm bọn họ tới ăn cơm là đi bộ tới. Hiện tại trở về, cũng muốn dựa theo đường cũ trở về.
Thẩm Vu Quy một tay xách theo một lon Coca, một cái tay khác xoa xoa mặt chính mình, tự giễu nghĩ: Ăn một cái tát có thể đòi về toàn bộ trang sức của mẹ, thật ra cũng đáng.
Nhưng nhìn đến người đàn ông không nói một lời đang đi phía trước, một tia chua xót nảy lên trong lòng cô.
Thế nhưng hôm nay đã thiếu anh một phần ân tình……
Cô nhanh bước chân hơn, đi tới bên cạnh Phí Nam Thành, đem lời từ lúc rời khỏi khách sạn vẫn luôn muốn nói nhưng làm sao cũng nói không nên lời, nhỏ giọng nói ra: “Cảm ơn anh.”
Phí Nam Thành không nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú không biểu tình, giống như trước kia dường như không quan tâm cô.
Hành động này làm cho Thẩm Vu Quy nhẹ nhàng thở ra, tự tại một ít, nhưng Văn Nhược Thanh đi theo hai người bỗng nhiên lại mở miệng, tựa như tò mò dò hỏi: “Thẩm tiểu thư, người vừa rồi là cha ruột của cô sao?”
Một câu, khiến xấu hổ trong Thẩm Vu Quy lại trào lên. Loại thời khắc này, cô không muốn bất kỳ kẻ nào thương hại bản thân mình, cái cô muốn chính là tôn trọng.
Cô nắm chặt nắm tay, cúi đầu, “Uhm” một tiếng.
Văn Nhược Thanh vì cô mà bênh vực kẻ yếu: “Sao ông ta có thể đối với cô như vậy ……”
Lời nói còn chưa dứt, người đàn ông phía trước đột nhiên dừng bước, anh quay đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Cô về công ty trước.”
Giọng nói của Văn Nhược Thanh đột nhiên im bặt. Cô ta nhìn về phía Thẩm Vu Quy, ôn nhu hào phóng cười nói: “Vậy cô đi về trước đi. Tôi và anh Nam Thành còn chút chuyện muốn nói.”
Thẩm Vu Quy bĩu môi, muốn nói chuyện gì chứ còn muốn đuổi cô đi…… Trong lòng tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn là “Uhm” một tiếng, sau đó xoay người.
Nhưng người đàn ông bỗng nhiên lại mở miệng: “Văn tiểu thư, cô về công ty trước.”
Anh hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Vu Quy một cái, người phụ nữ này sao có thể ngốc như vậy: “Cô và tôi đi!”
Văn Nhược Thanh không thể tin nổi nhìn Phí Nam Thành. Bọn họ liên hệ từ 6 năm trước, mấy năm nay anh vẫn luôn phá lệ đối với cô ấy có chút kiên nhẫn. Chuyện này là lần đầu tiên cô ta thấy ở anh, nhìn thấy tận mắt như vậy bản thân cô ta cũng có chút không vui.
-----------------o0o-------------
Thẩm Vu Quy ngây ngốc đứng yên, lại thấy anh quay người nhìn về phía hai người Thẩm Thiên Hạo đang dùng ánh mắt trông mong nhìn lại đây, mở miệng nói: “Bản hợp đồng kia, ngày mai mang đến đây.”
Hợp đồng……
Thẩm Thiên Hạo hận không thể cho mình một cái tát, ông ta cúi đầu, “Vâng, vâng.”
Phí Nam Thành tiếp tục đi ra ngoài.
Thẩm Vu Quy vẫn trong trạng thái dại ra như cũ.
Anh không chỉ có thừa nhận ở bên cô cùng nhau ăn cơm, mà còn giúp cô giải vây?
Hôm nay anh bị làm sao vậy?
Nhìn bóng dáng anh, cô cũng không kịp nghĩ nhiều, thuận thế ngẩng đầu lên, cô cắn môi, một giọt nước mắt trong mắt muốn rớt không được, điềm đạm đáng yêu mở miệng nói: “Cha à, cái nhẫn này ……”
“Buổi tối cha liền mang về cho mẹ con! Nhẫn này là vật kỷ niệm bà ngoại con để lại cho mẹ con sao có thể tùy tiện tặng người khác?”
“Chính là trang sức của mẹ, cũng là bà ngoại đưa, tất cả đều có ý nghĩa kỷ niệm ……”
Thẩm Thiên Hạo rất biết điều, trực tiếp mở miệng: “Con yên tâm, trước kia dì Bạch con mượn trang sức của mẹ, là bận quá chưa kịp trả lại! Qua mấy ngày…… Không, đêm nay, cha nhất định sẽ mang toàn bộ trang sức về nhà, được không?”
Thẩm Vu Quy gật gật đầu, còn nói thêm: “Lát nữa con giúp mẹ liệt cho cha một cái danh sách.”
Thẩm Thiên Hạo: “……Được.”
Bạch Trúc thật muốn khóc.
Những trang sức đó cho dù có ra giá cũng không thể mua được, mấy năm nay thật vất vả cướp đoạt từ trong tay Vu Mạn Du về, thể nhưng hiện tại rất nhanh sẽ phải trải lại hết!
--------
Khoảng cách từ khách sạn đến tập đoàn Phí thị đặc biệt gần, chỉ có năm trăm mét cho nên thời điểm bọn họ tới ăn cơm là đi bộ tới. Hiện tại trở về, cũng muốn dựa theo đường cũ trở về.
Thẩm Vu Quy một tay xách theo một lon Coca, một cái tay khác xoa xoa mặt chính mình, tự giễu nghĩ: Ăn một cái tát có thể đòi về toàn bộ trang sức của mẹ, thật ra cũng đáng.
Nhưng nhìn đến người đàn ông không nói một lời đang đi phía trước, một tia chua xót nảy lên trong lòng cô.
Thế nhưng hôm nay đã thiếu anh một phần ân tình……
Cô nhanh bước chân hơn, đi tới bên cạnh Phí Nam Thành, đem lời từ lúc rời khỏi khách sạn vẫn luôn muốn nói nhưng làm sao cũng nói không nên lời, nhỏ giọng nói ra: “Cảm ơn anh.”
Phí Nam Thành không nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú không biểu tình, giống như trước kia dường như không quan tâm cô.
Hành động này làm cho Thẩm Vu Quy nhẹ nhàng thở ra, tự tại một ít, nhưng Văn Nhược Thanh đi theo hai người bỗng nhiên lại mở miệng, tựa như tò mò dò hỏi: “Thẩm tiểu thư, người vừa rồi là cha ruột của cô sao?”
Một câu, khiến xấu hổ trong Thẩm Vu Quy lại trào lên. Loại thời khắc này, cô không muốn bất kỳ kẻ nào thương hại bản thân mình, cái cô muốn chính là tôn trọng.
Cô nắm chặt nắm tay, cúi đầu, “Uhm” một tiếng.
Văn Nhược Thanh vì cô mà bênh vực kẻ yếu: “Sao ông ta có thể đối với cô như vậy ……”
Lời nói còn chưa dứt, người đàn ông phía trước đột nhiên dừng bước, anh quay đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Cô về công ty trước.”
Giọng nói của Văn Nhược Thanh đột nhiên im bặt. Cô ta nhìn về phía Thẩm Vu Quy, ôn nhu hào phóng cười nói: “Vậy cô đi về trước đi. Tôi và anh Nam Thành còn chút chuyện muốn nói.”
Thẩm Vu Quy bĩu môi, muốn nói chuyện gì chứ còn muốn đuổi cô đi…… Trong lòng tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn là “Uhm” một tiếng, sau đó xoay người.
Nhưng người đàn ông bỗng nhiên lại mở miệng: “Văn tiểu thư, cô về công ty trước.”
Anh hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Vu Quy một cái, người phụ nữ này sao có thể ngốc như vậy: “Cô và tôi đi!”
Văn Nhược Thanh không thể tin nổi nhìn Phí Nam Thành. Bọn họ liên hệ từ 6 năm trước, mấy năm nay anh vẫn luôn phá lệ đối với cô ấy có chút kiên nhẫn. Chuyện này là lần đầu tiên cô ta thấy ở anh, nhìn thấy tận mắt như vậy bản thân cô ta cũng có chút không vui.
-----------------o0o-------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.