Chương 34: Chắc cũng mệt rồi
Thiền Tâm Nguyệt
14/07/2022
Nếu anh ta còn có một vài kẻ thù khác, những người đó đến gϊếŧ anh ta
thì chẳng lẽ cũng đổ lên đầu Kỳ Lân Đường sao? Đúng là kỳ lạ.
Ngược lại Tiểu Lâm càng tức giận hơn. Sớm biết như vậy thì vừa rồi anh ta nên xông vào phòng bên cạnh gϊếŧ chết tên này mà không cần kiêng dè gì, sao lại để cho anh ta đến đây uy hϊếp Cố Tĩnh Đình được chứ?
Tang không thèm để ý đến ánh mắt gϊếŧ người của Phác Tương Vũ và Tiểu Lâm. Nếu mang ra so sánh thì đúng là thái độ của họ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Ngoài ra, đối mặt với sự chán ghét và tức giận trong mắt Cố Tĩnh Đình, anh cũng làm như không thấy.
"Nếu đã như vậy thì tôi cảm ơn cô Cố trước nhé."
Có thể khiến cho một đóa hồng kiều diễm lại gai góc như Cố Tĩnh Đình của Kỳ Lân Đường để lộ ra sắc mặt như vậy, có phải anh nên cảm thấy vinh dự không?
Bàn tay Cố Tĩnh Đình vốn đang buông thõng bên người siết chặt lại. Có điều rất nhanh sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh như thường, thản nhiên phất tay bảo Tiểu Lâm cất súng đi.
"Anh khách sáo rồi." Rốt cuộc người đàn ông trước mắt là ai?
Đến lúc này thì Tang có thể tin chắc rằng Cố Tĩnh Đình sẽ không để anh chết dễ dàng như vậy nữa. Thế là lại cách mục tiêu gần hơn một bước. Thẳng thừng bỏ qua sự thù địch trong mắt những người khác, anh lịch sự, hơi cúi đầu nói với Cố Tĩnh Đình: "Cả ngày nay cô Cố bôn ba khắp nơi hẳn là cũng mệt rồi, tôi không quấy rầy nữa. Ngủ ngon."
Nói rồi đứng thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng tao nhã tự nhiên lướt qua trước mặt Cố Tĩnh Đình, trực tiếp rời đi từ cửa chính.
Biệt thự của nhà họ Phác nằm ngay dưới chân núi Bukak ở Seoul. Có diện tích hơn một nghìn mét vuông, mang lối kiến trúc Hàn Quốc cổ. Nhưng vì Kim Lệ Châu thích những thứ mới mẻ nên sau khi kết hôn với Phác Bỉnh Chính thì bà đã cho tân trang lại toàn bộ biệt thự từ ngoài vào trong.
Lúc này, biệt thự nhà họ Phác tràn ngập ánh đèn rực rỡ, trong phòng khách rộng lớn là ca múa náo nhiệt, người qua người lại tấp nập. Cô chủ trong các gia đình quý tộc ăn mặc sang trọng, thiên kim đến từ các gia đình lớn có tiếng.
Bọn họ đi qua đi lại tỏa ra mùi hương thơm ngát, kèm theo đó là dáng vẻ mềm mại quen thuộc của phụ nữ. Phác Bỉnh Chính ngồi ở vị trí cao nhất vẫn không nói một lời, ánh mắt lộ ra vẻ toan tính.
Hôm nay Bang Ngạo Thiên ở Đông Nam Á, Hội Hắc Long ở Nhật Bản và một bang phái khác của Hàn Quốc - Hội Chính Dương, còn có một số bang phái nhỏ khác đều đưa con gái đến dự tiệc.
Tất cả điều này cho thấy sự coi trọng của những người này đối với Thanh Phong Xã. Trong đôi mắt già nua của Phác Bỉnh Chính hiện lên vài phần khôn khéo và toan tính.
Nghe nói, từ trước đến nay Cố Tĩnh Đình không phải là một người sẽ để người khác khống chế trong lòng bàn tay. Nếu hôm nay có thể nhân cơ hội này khiến cô đồng ý đính hôn với con trai của ông ta thì tất nhiên đám phụ nữ này sẽ không còn cơ hội nữa.
Nhưng nếu cô không chịu thì việc cô chứng kiến nhiều phụ nữ đến tranh giành Phác Tương Vũ như vậy khiến ông ta tin chắc cô cũng sẽ cảm nhận được nguy cơ chứ nhỉ?
Thanh Phong Xã và Kỳ Lân Đường kết thông gia với nhau sao? Tính thế nào cũng là Thanh Phong Xã chiếm được một món hời khủng.
Kim Lệ Châu đứng bên cạnh Phác Bỉnh Chính, chỉ cần nhìn sắc mặt của chồng mình cũng có thể biết ông ta đang nghĩ gì. Xem ra ông ta đã chuẩn bị để Phác Tương Vũ tiếp nhận Thanh Phong Xã thật rồi.
Ánh mắt chợt lóe lên một tia hung ác, Kim Lệ Châu nhìn về phía con trai Phác Chính Nguyên đang chào hỏi khách khứa cách đó không xa. Cảm nhận được ánh mắt ở bên này, Phác Chính Nguyên quay đầu lại rồi âm thầm gật đầu với mẹ.
Từng người trong hội trường, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình, còn ở bên kia, dưới sự đồng hành của Phác Tương Vũ, Cố Tĩnh Đình nắm tay anh ấy đi vào sảnh lớn.
Phác Tương Vũ mặc một bộ âu phục màu trắng, dắt tay Cố Tĩnh Đình mặc bộ váy màu đỏ đi vào bên trong.
Hai người, một đỏ một trắng, vừa bước vào cửa đã khiến cho đám người gần đó xôn xao ghé mắt nhìn. Mà Phác Bỉnh Chính vẫn ngồi ở một góc phòng khách, ánh mắt thản nhiên quét về phía Cố Tĩnh Đình. Trong đôi mắt già nua hiện rõ vẻ toan tính, nhưng cũng chỉ lóe lên trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.
Cố Tĩnh Đình mặc một bộ váy đỏ, bước đi giữa hàng người đông đúc, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất tao nhã, khiến cho đám phụ nữ, con gái của các gia đình có tiếng đều tò mò liếc nhìn.
Ngược lại Tiểu Lâm càng tức giận hơn. Sớm biết như vậy thì vừa rồi anh ta nên xông vào phòng bên cạnh gϊếŧ chết tên này mà không cần kiêng dè gì, sao lại để cho anh ta đến đây uy hϊếp Cố Tĩnh Đình được chứ?
Tang không thèm để ý đến ánh mắt gϊếŧ người của Phác Tương Vũ và Tiểu Lâm. Nếu mang ra so sánh thì đúng là thái độ của họ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Ngoài ra, đối mặt với sự chán ghét và tức giận trong mắt Cố Tĩnh Đình, anh cũng làm như không thấy.
"Nếu đã như vậy thì tôi cảm ơn cô Cố trước nhé."
Có thể khiến cho một đóa hồng kiều diễm lại gai góc như Cố Tĩnh Đình của Kỳ Lân Đường để lộ ra sắc mặt như vậy, có phải anh nên cảm thấy vinh dự không?
Bàn tay Cố Tĩnh Đình vốn đang buông thõng bên người siết chặt lại. Có điều rất nhanh sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh như thường, thản nhiên phất tay bảo Tiểu Lâm cất súng đi.
"Anh khách sáo rồi." Rốt cuộc người đàn ông trước mắt là ai?
Đến lúc này thì Tang có thể tin chắc rằng Cố Tĩnh Đình sẽ không để anh chết dễ dàng như vậy nữa. Thế là lại cách mục tiêu gần hơn một bước. Thẳng thừng bỏ qua sự thù địch trong mắt những người khác, anh lịch sự, hơi cúi đầu nói với Cố Tĩnh Đình: "Cả ngày nay cô Cố bôn ba khắp nơi hẳn là cũng mệt rồi, tôi không quấy rầy nữa. Ngủ ngon."
Nói rồi đứng thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng tao nhã tự nhiên lướt qua trước mặt Cố Tĩnh Đình, trực tiếp rời đi từ cửa chính.
Biệt thự của nhà họ Phác nằm ngay dưới chân núi Bukak ở Seoul. Có diện tích hơn một nghìn mét vuông, mang lối kiến trúc Hàn Quốc cổ. Nhưng vì Kim Lệ Châu thích những thứ mới mẻ nên sau khi kết hôn với Phác Bỉnh Chính thì bà đã cho tân trang lại toàn bộ biệt thự từ ngoài vào trong.
Lúc này, biệt thự nhà họ Phác tràn ngập ánh đèn rực rỡ, trong phòng khách rộng lớn là ca múa náo nhiệt, người qua người lại tấp nập. Cô chủ trong các gia đình quý tộc ăn mặc sang trọng, thiên kim đến từ các gia đình lớn có tiếng.
Bọn họ đi qua đi lại tỏa ra mùi hương thơm ngát, kèm theo đó là dáng vẻ mềm mại quen thuộc của phụ nữ. Phác Bỉnh Chính ngồi ở vị trí cao nhất vẫn không nói một lời, ánh mắt lộ ra vẻ toan tính.
Hôm nay Bang Ngạo Thiên ở Đông Nam Á, Hội Hắc Long ở Nhật Bản và một bang phái khác của Hàn Quốc - Hội Chính Dương, còn có một số bang phái nhỏ khác đều đưa con gái đến dự tiệc.
Tất cả điều này cho thấy sự coi trọng của những người này đối với Thanh Phong Xã. Trong đôi mắt già nua của Phác Bỉnh Chính hiện lên vài phần khôn khéo và toan tính.
Nghe nói, từ trước đến nay Cố Tĩnh Đình không phải là một người sẽ để người khác khống chế trong lòng bàn tay. Nếu hôm nay có thể nhân cơ hội này khiến cô đồng ý đính hôn với con trai của ông ta thì tất nhiên đám phụ nữ này sẽ không còn cơ hội nữa.
Nhưng nếu cô không chịu thì việc cô chứng kiến nhiều phụ nữ đến tranh giành Phác Tương Vũ như vậy khiến ông ta tin chắc cô cũng sẽ cảm nhận được nguy cơ chứ nhỉ?
Thanh Phong Xã và Kỳ Lân Đường kết thông gia với nhau sao? Tính thế nào cũng là Thanh Phong Xã chiếm được một món hời khủng.
Kim Lệ Châu đứng bên cạnh Phác Bỉnh Chính, chỉ cần nhìn sắc mặt của chồng mình cũng có thể biết ông ta đang nghĩ gì. Xem ra ông ta đã chuẩn bị để Phác Tương Vũ tiếp nhận Thanh Phong Xã thật rồi.
Ánh mắt chợt lóe lên một tia hung ác, Kim Lệ Châu nhìn về phía con trai Phác Chính Nguyên đang chào hỏi khách khứa cách đó không xa. Cảm nhận được ánh mắt ở bên này, Phác Chính Nguyên quay đầu lại rồi âm thầm gật đầu với mẹ.
Từng người trong hội trường, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình, còn ở bên kia, dưới sự đồng hành của Phác Tương Vũ, Cố Tĩnh Đình nắm tay anh ấy đi vào sảnh lớn.
Phác Tương Vũ mặc một bộ âu phục màu trắng, dắt tay Cố Tĩnh Đình mặc bộ váy màu đỏ đi vào bên trong.
Hai người, một đỏ một trắng, vừa bước vào cửa đã khiến cho đám người gần đó xôn xao ghé mắt nhìn. Mà Phác Bỉnh Chính vẫn ngồi ở một góc phòng khách, ánh mắt thản nhiên quét về phía Cố Tĩnh Đình. Trong đôi mắt già nua hiện rõ vẻ toan tính, nhưng cũng chỉ lóe lên trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.
Cố Tĩnh Đình mặc một bộ váy đỏ, bước đi giữa hàng người đông đúc, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất tao nhã, khiến cho đám phụ nữ, con gái của các gia đình có tiếng đều tò mò liếc nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.