Chương 107: Em thua rồi 3
Thiền Tâm Nguyệt
14/07/2022
Ba từ "rất nhẹ" này nhưng giống như tiếng chùy, đập thẳng vào tim Cố Tĩnh Đình, hết tiếng này đến tiếng khác, đập ba lần liền.
Đường Diệc Sâm đã thắng, thực sự đã thắng. Bằng cách đó, với bản lĩnh đó, đã thắng cô một cách dễ dàng.
Sáu con xúc xắc xếp thành hàng kia như một cái tát vào mặt cô.
“Không thể nào.”
Cố Tĩnh Đình đứng bật dậy lên, giơ ngón tay chỉ thẳng vào Đường Diệc Sâm, “Anh, ăn gian.”
Đường Diệc Sâm không nhúc nhích, vẫn ngồi ở chỗ đó, khoanh tay đặt ở trên bàn, vẻ mặt thong dong, "Lời này của em, chính là thua không chịu nổi sao?"
Phòng VIP được giám sát chặt chẽ. Cảnh Cố Tĩnh Đình từ lúc bắt đầu đánh cược với người đàn ông vừa rồi đã được báo đến điện thoại di động của anh, anh có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cũng chính vì anh biết rõ, kỹ năng của người đàn ông kia cũng giống như anh, có thể xóc ra được quả nhất trụ kình thiên này, nên mới cho quản lý đến ngăn lại.
Thực ra, với tác phong trước giờ của anh ta, anh cũng không chắc đối phương sẽ dừng tay lại. Nhưng nhờ mối giao tình trước đây nên mới đồng ý rời đi, đổi anh đến đây cá cược với cô.
Bởi vì anh tuyệt đối không thể để cho Cố Tĩnh Đình thua trong tay anh ta rồi cược đến thua cả chính mình.
Người duy nhất giành được cô phải là anh, Đường Diệc Sâm.
Cố Tĩnh Đình mím chặt môi, vẻ quyến rũ tự tin không còn nữa. Trên mu bàn tay bám lấy mặt bàn hiện lên những đường gân xanh.
Lưng căng đến cứng ngắc, Đường Diệc Sâm trừng mắt nhìn chằm chằm nhất thời nghẹn lời.
Xúc xắc là cô xóc trước, chiếc cốc thép cũng chính là cái cô vừa cầm. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không thể gian lận.
Nhưng lắc xúc xắc để chúng được xếp chồng lên nhau như thế này...
“Mọi người đi ra ngoài trước đi.” Đường Diệc Sâm nhìn vẻ bất ngờ trên mặt cô, nhàn nhạt liếc nhìn hai người kia.
Người quản lý khom người, quay lưng đi ra. Tiểu Lâm đứng yên không chịu nhúc nhích.
Đường Diệc Sâm nhìn thẳng ánh mắt của anh, "Mời anh ra ngoài một lát. Tôi có chuyện muốn nói với cô chủ của anh."
Tất cả mọi người tâm sáng như gương, nghe thấy anh nói lời này, tự nhiên rạch rõ thân phận của Tiểu Lâm với Cố Tĩnh Đình.
Tiểu Lâm cũng không ngoài dự đoán, cùng Cố Tĩnh Đình đóng giả thành cái kiểu qué gì hôn phu với chả hôn thê, căn bản không đủ để qua mắt được Đường Diệc Sâm, cũng không có khả năng để người trong sòng bạc tin tưởng.
"Làm sao? Sợ tôi ăn thịt à?" Đường Diệc Sâm nhìn anh ta bất động, đành phải nhìn về phía Cố Tĩnh Đình "Em đã thua rồi, bây giờ người cũng là người của tôi. Còn có cái gì phải sợ?"
“Ai sợ anh?” Cố Tĩnh Đình nhanh chóng thu lại suy nghĩ, gạt đi sự ngạc nhiên sau cú xóc xúc xắc vừa rồi của Đường Diệc Sâm. Quay mặt sang nhìn Tiểu Lâm
"Cậu đi ra ngoài trước đi."
“Cô chủ?” Tiểu Lâm vẫn còn lo lắng,Cố Tĩnh Đình vẫy vẫy tay với anh ta. Tiểu Lâm không có lựa chọn nào khác, bất đắc dĩ gật đầu bước ra ngoài.
Những người không liên quan đều đi ra, trong phòng chỉ còn lại Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Sâm. Cố Tĩnh Đình vẫn giữ nguyên tư thế bất động vừa rồi, nhìn về phía Đường Diệc Sâm ánh mắt đề phòng, có chút kiêng kị.
Đường Diệc Sâm chậm rãi đứng dậy, bước tới đứng yên trước mặt Cố Tĩnh Đình, duỗi tay ra xoay người cô lại.
Bốn mắt nhìn nhau, lông mày thanh tú của Cố Tĩnh Đình nhíu lại, cánh tay cô dùng lực, cố gắng thoát khỏi bờ ngực anh.
Đường Diệc Sâm không cho cô cơ hội trốn thoát. Với cả hai tay về phía trước, vây lấy cơ thể cô kẹp giữa anh và chiếc bàn.
Dáng người cao lớn, thân hình tráng kiệt làm cho người ta có cảm giác bị áp chế. Hơi thở nam tính hấp dẫn đó cứ như vậy xông thẳng vào khoang mũi của cô, mang theo mùi vị quen thuộc, khiến mi tâm giữa hai hàng lông mày cô càng nhíu chặt.
"Buông tay ra."
Đường Diệc Sâm không buông, càng ôm sát người cô, hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt cô "Cố Tĩnh Đình. Em thua rồi."
……………………………………………………
Nửa đêm. Canh ba. Gào. Thua rồi.
Lăn qua lăn lại. Mẹ ruột bỏ chạy. Ngày mai tiếp tục.
Đường Diệc Sâm đã thắng, thực sự đã thắng. Bằng cách đó, với bản lĩnh đó, đã thắng cô một cách dễ dàng.
Sáu con xúc xắc xếp thành hàng kia như một cái tát vào mặt cô.
“Không thể nào.”
Cố Tĩnh Đình đứng bật dậy lên, giơ ngón tay chỉ thẳng vào Đường Diệc Sâm, “Anh, ăn gian.”
Đường Diệc Sâm không nhúc nhích, vẫn ngồi ở chỗ đó, khoanh tay đặt ở trên bàn, vẻ mặt thong dong, "Lời này của em, chính là thua không chịu nổi sao?"
Phòng VIP được giám sát chặt chẽ. Cảnh Cố Tĩnh Đình từ lúc bắt đầu đánh cược với người đàn ông vừa rồi đã được báo đến điện thoại di động của anh, anh có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cũng chính vì anh biết rõ, kỹ năng của người đàn ông kia cũng giống như anh, có thể xóc ra được quả nhất trụ kình thiên này, nên mới cho quản lý đến ngăn lại.
Thực ra, với tác phong trước giờ của anh ta, anh cũng không chắc đối phương sẽ dừng tay lại. Nhưng nhờ mối giao tình trước đây nên mới đồng ý rời đi, đổi anh đến đây cá cược với cô.
Bởi vì anh tuyệt đối không thể để cho Cố Tĩnh Đình thua trong tay anh ta rồi cược đến thua cả chính mình.
Người duy nhất giành được cô phải là anh, Đường Diệc Sâm.
Cố Tĩnh Đình mím chặt môi, vẻ quyến rũ tự tin không còn nữa. Trên mu bàn tay bám lấy mặt bàn hiện lên những đường gân xanh.
Lưng căng đến cứng ngắc, Đường Diệc Sâm trừng mắt nhìn chằm chằm nhất thời nghẹn lời.
Xúc xắc là cô xóc trước, chiếc cốc thép cũng chính là cái cô vừa cầm. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không thể gian lận.
Nhưng lắc xúc xắc để chúng được xếp chồng lên nhau như thế này...
“Mọi người đi ra ngoài trước đi.” Đường Diệc Sâm nhìn vẻ bất ngờ trên mặt cô, nhàn nhạt liếc nhìn hai người kia.
Người quản lý khom người, quay lưng đi ra. Tiểu Lâm đứng yên không chịu nhúc nhích.
Đường Diệc Sâm nhìn thẳng ánh mắt của anh, "Mời anh ra ngoài một lát. Tôi có chuyện muốn nói với cô chủ của anh."
Tất cả mọi người tâm sáng như gương, nghe thấy anh nói lời này, tự nhiên rạch rõ thân phận của Tiểu Lâm với Cố Tĩnh Đình.
Tiểu Lâm cũng không ngoài dự đoán, cùng Cố Tĩnh Đình đóng giả thành cái kiểu qué gì hôn phu với chả hôn thê, căn bản không đủ để qua mắt được Đường Diệc Sâm, cũng không có khả năng để người trong sòng bạc tin tưởng.
"Làm sao? Sợ tôi ăn thịt à?" Đường Diệc Sâm nhìn anh ta bất động, đành phải nhìn về phía Cố Tĩnh Đình "Em đã thua rồi, bây giờ người cũng là người của tôi. Còn có cái gì phải sợ?"
“Ai sợ anh?” Cố Tĩnh Đình nhanh chóng thu lại suy nghĩ, gạt đi sự ngạc nhiên sau cú xóc xúc xắc vừa rồi của Đường Diệc Sâm. Quay mặt sang nhìn Tiểu Lâm
"Cậu đi ra ngoài trước đi."
“Cô chủ?” Tiểu Lâm vẫn còn lo lắng,Cố Tĩnh Đình vẫy vẫy tay với anh ta. Tiểu Lâm không có lựa chọn nào khác, bất đắc dĩ gật đầu bước ra ngoài.
Những người không liên quan đều đi ra, trong phòng chỉ còn lại Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Sâm. Cố Tĩnh Đình vẫn giữ nguyên tư thế bất động vừa rồi, nhìn về phía Đường Diệc Sâm ánh mắt đề phòng, có chút kiêng kị.
Đường Diệc Sâm chậm rãi đứng dậy, bước tới đứng yên trước mặt Cố Tĩnh Đình, duỗi tay ra xoay người cô lại.
Bốn mắt nhìn nhau, lông mày thanh tú của Cố Tĩnh Đình nhíu lại, cánh tay cô dùng lực, cố gắng thoát khỏi bờ ngực anh.
Đường Diệc Sâm không cho cô cơ hội trốn thoát. Với cả hai tay về phía trước, vây lấy cơ thể cô kẹp giữa anh và chiếc bàn.
Dáng người cao lớn, thân hình tráng kiệt làm cho người ta có cảm giác bị áp chế. Hơi thở nam tính hấp dẫn đó cứ như vậy xông thẳng vào khoang mũi của cô, mang theo mùi vị quen thuộc, khiến mi tâm giữa hai hàng lông mày cô càng nhíu chặt.
"Buông tay ra."
Đường Diệc Sâm không buông, càng ôm sát người cô, hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt cô "Cố Tĩnh Đình. Em thua rồi."
……………………………………………………
Nửa đêm. Canh ba. Gào. Thua rồi.
Lăn qua lăn lại. Mẹ ruột bỏ chạy. Ngày mai tiếp tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.