Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 206: Người cô muốn tìm vẫn còn sống
A Ly
21/03/2021
“Cô sợ cái gì? Tô Quỳnh Thy, cô có thể sợ cái gì được chứ!” Trần Mộc Châu sao có thể nhìn được cảnh tượng như vậy, suy nghĩ không muốn sống liều chết giãy giụa, dây thừng được thắt chặt vậy mà đã tạo ra từng vết màu đỏ, có mấy chỗ còn thấp thoáng vết máu bầm.
“Nể tình trước đó có quen biết, tôi sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn” Hoắc Hải Phong duỗi tay ôm chặt Tô Quỳnh Thy, để cô núp sâu trong ngực mình. Bàn tay to bịt hai tai cô lại, không muốn những lời nói thô tục mà Trần Mộc Châu nói ra làm bẩn tai cô: “Đưa ra ngoài đi!”
Anh vừa dứt lời thì hai vệ sĩ dáng người cường tráng, mặt không chút biểu cảm nào bước vào, quả nhiên là vô cùng ác độc.
“Hoắc Hải Phong, anh sẽ hối hận đó. Hôm nay để tôi rời khỏi đây, không chỉ riêng anh sẽ hối hận, mà Tô Quỳnh Thy, Tô Kiến Định đều sẽ phải hối hận…” Mắt thấy vệ sĩ từng bước một tới gần cô ta, Trần Mộc Châu nhe răng hung ác hét to về phía anh, giọng nói sắc bén đến mức chói tai.
Hoắc Hải Phong không muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa với cô ta nữa, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ nhanh chóng đưa cô ta rời khỏi đó, trước đó muốn gặp mặt cô ta một lần chẳng qua chỉ là để thử xem rốt cuộc cô ta có biết Trần Hiền đang ở chỗ nào hay không. Bây giờ xem ra, quả nhiên là cô ta có biết.
“Hoắc Hải Phong, chẳng lẽ bây giờ, anh đã không còn để ý gì tới người nhà họ Lê chút nào nữa hay sao? Người các anh tìm kiếm đang ở trong tay tôi!”
Cả người bị giữ chặt, Trân Mộc Châu chỉ có thể ngoái đầu lại tức giận hét lớn tiếng.
“Cái gì gọi là người chúng tôi tìm kiếm. Chờ một chút, mấy người chờ chút đã…” Người có quan hệ với người nhà họ Lê mà bọn họ tìm kiếm, trừ người đó ra, Tô Quỳnh Thy chưa từng nghĩ tới vậy mà còn có người khác.
Thậm chí còn không bận tâm tới Hoắc Hải Phong đang ngồi bên cạnh nữa, Tô Quỳnh Thy buông tay anh ra nhảy xuống giường.
Nền đất lạnh lẽo đến thấu xương mà Tô Quỳnh Thy lại không có chút phản ứng nào. Đôi chân trần trụi chạy tới bên cạnh Trần Mộc Châu rồi ngồi xổm xuống, hai mắt rưng rưng nhìn cô.
“Đương nhiên là ý trên mặt chữ rồi.
Tô Quỳnh Thy, đã qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cô cũng có lúc phải cần đến tôi!” Vốn không có ý định lôi ra quân át chủ bài sớm như vậy, nhưng thái độ của Hoắc Hải Phong và Tô Quỳnh Thy khiến Trân Mộc Châu ghen ghét không thể khống chế được nữa.
Sau cùng, không thể nào để hai người họ vui vẻ mãi như vậy. Nhiều năm như vậy rồi, bất luận ra sao thì cũng phải để cô ta được đắc ý một lần chứ.
“Anh Nam đâu, rốt cuộc Lê Quốc Nam đang ở đâu? Là cô cứu anh ấy đúng không? lúc ấy, cô cũng ở đây có đúng không? Bây giờ, anh ấy đang ở đâu? Cô đã làm gì anh ấy rồi? Cô muốn điều gì, cô muốn có được thứ gì? Chỉ cần cô có thể đưa anh Nam quay trở lại đây, cô muốn gì tôi cũng đều cho cô hết..” Tô Quỳnh Thy nắm chặt cổ áo của Trần Mộc Châu khóc không thành tiếng, cong eo quỳ trên mặt đất, tay chân lạnh lẽo.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô, người cô muốn gặp tất nhiên vẫn đang sống rất tốt, muốn anh ta bình an quay trở lại thì phải để hai chúng ta nói chuyện riêng” Trân Mộc Châu nhún nhún vai, không thèm giãy giụa mà để mặc cho Tô Quỳnh Thy nắm lấy cổ áo của cô ta, trên mặt mang theo một nụ cười ác ý đầy trắng trợn táo bạo.
“Hải Phong, anh, em, em bảo hai người họ đưa anh ra ngoài trước được không, Hải Phong.. “
Câu nói của cô giống như đang khép nép cầu xin anh, Tô Quỳnh Thy quay đầu lại, nước mắt đã ướt đẫm trên mặt, ánh mắt đầy cầu xin và van nài.
Hoắc Hải Phong ngồi ngay ngắn thẳng lưng ở trên giường, hàm dưới cắn chặt, ánh mắt sắc nhọn khiến người khác phải sợ hãi. Anh nhìn chằm chằm vào Trần Mộc Châu một lát rồi mới mím môi gật đầu.
Động tác của vệ sĩ rất nhanh, chỉ chốc lát đã nâng được Hoắc Hải Phong lên xe lăn, đẩy anh ra bên ngoài phòng bệnh, chung quy lại Hoắc Hải Phong vẫn có chút không yên tâm, yêu cầu vệ sĩ trói chặt Trân Mộc Châu vào ghế, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy được.
“Có chuyện cứ hét lớn lên, anh ở bên ngoài chờ em. Nếu như cô ta không chịu nói thì cũng không sao hết, chỉ cần người đó vẫn còn sống anh nhất định sẽ có cách tìm ra được, không cần đáp ứng điều kiện của cô ta đâu.
Tim của cô ta đã nguội lạnh rồi, cho dù em có đồng ý đi chăng nữa cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Lê Quốc Nam đâu: Hoắc Hải Phong mang theo giày giúp Tô Quỳnh Thy đi vào, giúp cô mặc vào từng chiếc áo một, cẩn thận chỉnh sửa lại vô cùng kỹ lưỡng, nắm tay cô giúp cô ngồi lên giường, mắt nhìn Trần Mộc Châu cách đó không xa vẫn có chút không yên tâm nhưng cũng chỉ có thể cau mày đi ra ngoài.
“Hải Phong đã đi rồi, cô muốn nói gì bây giờ có thể nói được rồi” Cơn kích động ngắn ngủi qua đi, Tô Quỳnh Thy rất nhanh đã bình tĩnh lại. Cô quay đầu nhìn Trần Mộc Châu, trên mặt không có chút gợn sóng nào. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trần Mộc Châu nhấp môi cười nhạt, xoay cổ: “Không cần phải cảm thấy như tôi đang lừa cô. Lê Quốc Nam quả thật đang ở trong tay tôi, anh ta bị tôi giấu đi rồi. Nếu như cô muốn anh ta sống sót quay trở vê thì bảo Hoắc Hải Phong thả tôi ra”
Xét theo tính cách của con cáo già xảo quyệt như Hoắc Hải Phong, hôm nay bất luận cô ta có nói gì đi chăng nữa chắc chắn cũng không thể rời đi được. Anh cũng sẽ không tin tưởng, nhưng nếu người đề nghị là Tô Quỳnh Thy mà nói, trong chuyện này quả thật có thể giúp đỡ cô ta rất nhiều việc.
Huống chi, Lê Quốc Nam thật sự đang ở trong tay cô ta.
“Cô phải đưa ra bằng chứng cho tôi, nếu không thì đều vô nghĩa, tôi sao có thể biết được rốt cuộc cô đang diễn kịch hay là thật sự có chuyện như vậy được?”
Bị lừa rất nhiều lần thì tất nhiên không thể nào tin tưởng người khác dễ dàng như vậy, Tô Quỳnh Thy cúi đầu nhìn đôi dép lê màu hồng nhạt dưới chân mình, sự yếu đuối và mê mang chợt lóe lên trong mắt, theo bản năng giật giật ngón chân, sắc mặt trắng bệch.
“Cảnh Lê Quốc Nam bị trói trong lông sắt rồi bị người khác ném xuống hẳn cô sẽ không thể nào không nhớ được đúng không! Tôi đã cho người ở dưới biển chờ sẵn sàng từ trước, lúc đó vì cứu anh ta, tôi thật sự đã tốn không ít công sức. Hiện tại, người vẫn đang nằm trên giường không thể ngồi dậy được kìa, đến bây giờ tính ra mỗi ngày cũng chỉ có khoảng 3 tiếng đồng hồ là tỉnh táo mà thôi”
Nói xong, Trần Mộc Châu nở nụ cười với Tô Quỳnh Thy: “Tô Quỳnh Thy, tôi đã nói nhiều như vậy rồi, có tin hay không là tùy cô thôi.”
Câu nói này kỳ thật có nói hay không cũng chả khác gì nhau, Tô Quỳnh Thy nắm chặt chiếc chân bên dưới, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh lại: “Tôi có thể thả cô ra khỏi đây, nhưng mà cô phải nói vị trí cụ thể của anh Nam cho tôi”
Cô và Hoắc Hải Phong vốn cũng không muốn giữ cô ta lại quá lâu. Bây giờ thả cô ta và sau mấy ngày nữa mới thả cô ta ra cũng chẳng có gì khác biệt lắm. Chỉ cần có thể tìm được Lê Quốc Nam quay về đây, đừng nói là thả cô ta ra, cho dù có muốn mạng sống của cô, e là Tô Quỳnh Thy cũng có thể gật đầu đồng ý luôn mà không cần suy nghĩ.
“Trên đời này nào có chuyện đơn giản như vậy được, Tô Quỳnh Thy, thả tôi đi chỉ là điều kiện đầu tiên mà thôi.
Chờ đến khi tôi rời khỏi chỗ này, sau khi an toàn rồi tất nhiên tôi sẽ liên lạc lại với cô. Lê Quốc Nam có thể giữ được mạng sống hay không còn phải xem ở trong lòng cô, vị trí của anh ta của anh ta quan trọng đến nhường „ nào.
Chỉ cởi trói cho cô ta rời đi sao mà đủ được. Lúc ấy, cô ta giữ lại mạng sống cho Lê Quốc Nam đâu phải chỉ vì mỗi một việc nhỏ này.
“Cô muốn mạng của tôi, lúc nào tôi có thể cho cô. Nhưng nếu cái cô muốn là Hải Phong hoặc là anh trai tôi thì Trần Mộc Châu cô nên hiểu rõ rằng chắc chắn tôi sẽ không đồng ý. Cho dù cô có giữ người thì sao chứ? Chỉ cần cô còn ở trong tay chúng tôi Hải Phong nhất định đủ khả năng tìm được anh ấy”
Lúc này, cô còn ở đây nhẫn nhịn chịu đựng Trần Mộc Châu cũng chỉ là vì muốn tìm hiểu một chút thông tin về tình trạng hiện tại của Lê Quốc Nam mà thôi.
Tuy rằng thế giới này rất rộng lớn, nhưng chỉ cần chuyện này đã qua tay Trần Mộc Châu rồi thì chắc chắn có thể tìm được dấu vết cô ta để lại. Đến lúc đó chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc thì việc tìm được Lê Quốc Nam chỉ còn là vấn đề về thời gian.
“Cô nói như vậy quả thật không sai. Nhưng mà Tô Quỳnh Thy ơi, cô cảm thấy tôi sẽ để Lê Quốc Nam dưỡng bệnh thật tốt rồi sau đó chờ các người tới cứu hay sao? Có phải cô cũng nên nghĩ tới một chuyện khác không, chỉ cần trong vòng mười ngày tôi không liên hệ với bên kia nữa, Lê Quốc Nam chỉ có thể ra đi trước tôi mà thôi.”
Cô ta cũng không phải là ấm đầu mà lôi con át chủ bài này ra. Nếu như trong tay không nắm giữ được một vài điểm yếu thì sao có thể yên tâm như vậy được.
“Trần Mộc Châu, tôi vẫn nhớ rõ ràng cô trước kia không phải kiểu người như thế. Suy cho cùng, anh Nam cũng là người lớn lên cùng với cô, sao cô có thể nhẫn tâm tới vậy!”
“Nhẫn tâm hay không đành lòng, cô cứ thử một chút không phải sẽ biết rõ hay sao?”
Khóe miệng nhếch lên, ánh sáng lóe lên trong nháy mắt, Trần Mộc Châu mọt bộ vô cùng vui vẻ, cả mặt đều tỏ vẻ khoan khoái không quan tâm tới sống chết của người khác.
“Cô còn muốn gì nữa, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ không chối từ” Sắc mặt của Tô Quỳnh Thy trầm xuống. Cô biết chuyện này không thể bàn bạc thêm, lòng bàn tay của cô đã ướt đẫm, cô cuộn chặt tay lại, cố hết sức cắn răng thật chặt để khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Nể tình trước đó có quen biết, tôi sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn” Hoắc Hải Phong duỗi tay ôm chặt Tô Quỳnh Thy, để cô núp sâu trong ngực mình. Bàn tay to bịt hai tai cô lại, không muốn những lời nói thô tục mà Trần Mộc Châu nói ra làm bẩn tai cô: “Đưa ra ngoài đi!”
Anh vừa dứt lời thì hai vệ sĩ dáng người cường tráng, mặt không chút biểu cảm nào bước vào, quả nhiên là vô cùng ác độc.
“Hoắc Hải Phong, anh sẽ hối hận đó. Hôm nay để tôi rời khỏi đây, không chỉ riêng anh sẽ hối hận, mà Tô Quỳnh Thy, Tô Kiến Định đều sẽ phải hối hận…” Mắt thấy vệ sĩ từng bước một tới gần cô ta, Trần Mộc Châu nhe răng hung ác hét to về phía anh, giọng nói sắc bén đến mức chói tai.
Hoắc Hải Phong không muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa với cô ta nữa, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ nhanh chóng đưa cô ta rời khỏi đó, trước đó muốn gặp mặt cô ta một lần chẳng qua chỉ là để thử xem rốt cuộc cô ta có biết Trần Hiền đang ở chỗ nào hay không. Bây giờ xem ra, quả nhiên là cô ta có biết.
“Hoắc Hải Phong, chẳng lẽ bây giờ, anh đã không còn để ý gì tới người nhà họ Lê chút nào nữa hay sao? Người các anh tìm kiếm đang ở trong tay tôi!”
Cả người bị giữ chặt, Trân Mộc Châu chỉ có thể ngoái đầu lại tức giận hét lớn tiếng.
“Cái gì gọi là người chúng tôi tìm kiếm. Chờ một chút, mấy người chờ chút đã…” Người có quan hệ với người nhà họ Lê mà bọn họ tìm kiếm, trừ người đó ra, Tô Quỳnh Thy chưa từng nghĩ tới vậy mà còn có người khác.
Thậm chí còn không bận tâm tới Hoắc Hải Phong đang ngồi bên cạnh nữa, Tô Quỳnh Thy buông tay anh ra nhảy xuống giường.
Nền đất lạnh lẽo đến thấu xương mà Tô Quỳnh Thy lại không có chút phản ứng nào. Đôi chân trần trụi chạy tới bên cạnh Trần Mộc Châu rồi ngồi xổm xuống, hai mắt rưng rưng nhìn cô.
“Đương nhiên là ý trên mặt chữ rồi.
Tô Quỳnh Thy, đã qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cô cũng có lúc phải cần đến tôi!” Vốn không có ý định lôi ra quân át chủ bài sớm như vậy, nhưng thái độ của Hoắc Hải Phong và Tô Quỳnh Thy khiến Trân Mộc Châu ghen ghét không thể khống chế được nữa.
Sau cùng, không thể nào để hai người họ vui vẻ mãi như vậy. Nhiều năm như vậy rồi, bất luận ra sao thì cũng phải để cô ta được đắc ý một lần chứ.
“Anh Nam đâu, rốt cuộc Lê Quốc Nam đang ở đâu? Là cô cứu anh ấy đúng không? lúc ấy, cô cũng ở đây có đúng không? Bây giờ, anh ấy đang ở đâu? Cô đã làm gì anh ấy rồi? Cô muốn điều gì, cô muốn có được thứ gì? Chỉ cần cô có thể đưa anh Nam quay trở lại đây, cô muốn gì tôi cũng đều cho cô hết..” Tô Quỳnh Thy nắm chặt cổ áo của Trần Mộc Châu khóc không thành tiếng, cong eo quỳ trên mặt đất, tay chân lạnh lẽo.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô, người cô muốn gặp tất nhiên vẫn đang sống rất tốt, muốn anh ta bình an quay trở lại thì phải để hai chúng ta nói chuyện riêng” Trân Mộc Châu nhún nhún vai, không thèm giãy giụa mà để mặc cho Tô Quỳnh Thy nắm lấy cổ áo của cô ta, trên mặt mang theo một nụ cười ác ý đầy trắng trợn táo bạo.
“Hải Phong, anh, em, em bảo hai người họ đưa anh ra ngoài trước được không, Hải Phong.. “
Câu nói của cô giống như đang khép nép cầu xin anh, Tô Quỳnh Thy quay đầu lại, nước mắt đã ướt đẫm trên mặt, ánh mắt đầy cầu xin và van nài.
Hoắc Hải Phong ngồi ngay ngắn thẳng lưng ở trên giường, hàm dưới cắn chặt, ánh mắt sắc nhọn khiến người khác phải sợ hãi. Anh nhìn chằm chằm vào Trần Mộc Châu một lát rồi mới mím môi gật đầu.
Động tác của vệ sĩ rất nhanh, chỉ chốc lát đã nâng được Hoắc Hải Phong lên xe lăn, đẩy anh ra bên ngoài phòng bệnh, chung quy lại Hoắc Hải Phong vẫn có chút không yên tâm, yêu cầu vệ sĩ trói chặt Trân Mộc Châu vào ghế, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy được.
“Có chuyện cứ hét lớn lên, anh ở bên ngoài chờ em. Nếu như cô ta không chịu nói thì cũng không sao hết, chỉ cần người đó vẫn còn sống anh nhất định sẽ có cách tìm ra được, không cần đáp ứng điều kiện của cô ta đâu.
Tim của cô ta đã nguội lạnh rồi, cho dù em có đồng ý đi chăng nữa cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Lê Quốc Nam đâu: Hoắc Hải Phong mang theo giày giúp Tô Quỳnh Thy đi vào, giúp cô mặc vào từng chiếc áo một, cẩn thận chỉnh sửa lại vô cùng kỹ lưỡng, nắm tay cô giúp cô ngồi lên giường, mắt nhìn Trần Mộc Châu cách đó không xa vẫn có chút không yên tâm nhưng cũng chỉ có thể cau mày đi ra ngoài.
“Hải Phong đã đi rồi, cô muốn nói gì bây giờ có thể nói được rồi” Cơn kích động ngắn ngủi qua đi, Tô Quỳnh Thy rất nhanh đã bình tĩnh lại. Cô quay đầu nhìn Trần Mộc Châu, trên mặt không có chút gợn sóng nào. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trần Mộc Châu nhấp môi cười nhạt, xoay cổ: “Không cần phải cảm thấy như tôi đang lừa cô. Lê Quốc Nam quả thật đang ở trong tay tôi, anh ta bị tôi giấu đi rồi. Nếu như cô muốn anh ta sống sót quay trở vê thì bảo Hoắc Hải Phong thả tôi ra”
Xét theo tính cách của con cáo già xảo quyệt như Hoắc Hải Phong, hôm nay bất luận cô ta có nói gì đi chăng nữa chắc chắn cũng không thể rời đi được. Anh cũng sẽ không tin tưởng, nhưng nếu người đề nghị là Tô Quỳnh Thy mà nói, trong chuyện này quả thật có thể giúp đỡ cô ta rất nhiều việc.
Huống chi, Lê Quốc Nam thật sự đang ở trong tay cô ta.
“Cô phải đưa ra bằng chứng cho tôi, nếu không thì đều vô nghĩa, tôi sao có thể biết được rốt cuộc cô đang diễn kịch hay là thật sự có chuyện như vậy được?”
Bị lừa rất nhiều lần thì tất nhiên không thể nào tin tưởng người khác dễ dàng như vậy, Tô Quỳnh Thy cúi đầu nhìn đôi dép lê màu hồng nhạt dưới chân mình, sự yếu đuối và mê mang chợt lóe lên trong mắt, theo bản năng giật giật ngón chân, sắc mặt trắng bệch.
“Cảnh Lê Quốc Nam bị trói trong lông sắt rồi bị người khác ném xuống hẳn cô sẽ không thể nào không nhớ được đúng không! Tôi đã cho người ở dưới biển chờ sẵn sàng từ trước, lúc đó vì cứu anh ta, tôi thật sự đã tốn không ít công sức. Hiện tại, người vẫn đang nằm trên giường không thể ngồi dậy được kìa, đến bây giờ tính ra mỗi ngày cũng chỉ có khoảng 3 tiếng đồng hồ là tỉnh táo mà thôi”
Nói xong, Trần Mộc Châu nở nụ cười với Tô Quỳnh Thy: “Tô Quỳnh Thy, tôi đã nói nhiều như vậy rồi, có tin hay không là tùy cô thôi.”
Câu nói này kỳ thật có nói hay không cũng chả khác gì nhau, Tô Quỳnh Thy nắm chặt chiếc chân bên dưới, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh lại: “Tôi có thể thả cô ra khỏi đây, nhưng mà cô phải nói vị trí cụ thể của anh Nam cho tôi”
Cô và Hoắc Hải Phong vốn cũng không muốn giữ cô ta lại quá lâu. Bây giờ thả cô ta và sau mấy ngày nữa mới thả cô ta ra cũng chẳng có gì khác biệt lắm. Chỉ cần có thể tìm được Lê Quốc Nam quay về đây, đừng nói là thả cô ta ra, cho dù có muốn mạng sống của cô, e là Tô Quỳnh Thy cũng có thể gật đầu đồng ý luôn mà không cần suy nghĩ.
“Trên đời này nào có chuyện đơn giản như vậy được, Tô Quỳnh Thy, thả tôi đi chỉ là điều kiện đầu tiên mà thôi.
Chờ đến khi tôi rời khỏi chỗ này, sau khi an toàn rồi tất nhiên tôi sẽ liên lạc lại với cô. Lê Quốc Nam có thể giữ được mạng sống hay không còn phải xem ở trong lòng cô, vị trí của anh ta của anh ta quan trọng đến nhường „ nào.
Chỉ cởi trói cho cô ta rời đi sao mà đủ được. Lúc ấy, cô ta giữ lại mạng sống cho Lê Quốc Nam đâu phải chỉ vì mỗi một việc nhỏ này.
“Cô muốn mạng của tôi, lúc nào tôi có thể cho cô. Nhưng nếu cái cô muốn là Hải Phong hoặc là anh trai tôi thì Trần Mộc Châu cô nên hiểu rõ rằng chắc chắn tôi sẽ không đồng ý. Cho dù cô có giữ người thì sao chứ? Chỉ cần cô còn ở trong tay chúng tôi Hải Phong nhất định đủ khả năng tìm được anh ấy”
Lúc này, cô còn ở đây nhẫn nhịn chịu đựng Trần Mộc Châu cũng chỉ là vì muốn tìm hiểu một chút thông tin về tình trạng hiện tại của Lê Quốc Nam mà thôi.
Tuy rằng thế giới này rất rộng lớn, nhưng chỉ cần chuyện này đã qua tay Trần Mộc Châu rồi thì chắc chắn có thể tìm được dấu vết cô ta để lại. Đến lúc đó chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc thì việc tìm được Lê Quốc Nam chỉ còn là vấn đề về thời gian.
“Cô nói như vậy quả thật không sai. Nhưng mà Tô Quỳnh Thy ơi, cô cảm thấy tôi sẽ để Lê Quốc Nam dưỡng bệnh thật tốt rồi sau đó chờ các người tới cứu hay sao? Có phải cô cũng nên nghĩ tới một chuyện khác không, chỉ cần trong vòng mười ngày tôi không liên hệ với bên kia nữa, Lê Quốc Nam chỉ có thể ra đi trước tôi mà thôi.”
Cô ta cũng không phải là ấm đầu mà lôi con át chủ bài này ra. Nếu như trong tay không nắm giữ được một vài điểm yếu thì sao có thể yên tâm như vậy được.
“Trần Mộc Châu, tôi vẫn nhớ rõ ràng cô trước kia không phải kiểu người như thế. Suy cho cùng, anh Nam cũng là người lớn lên cùng với cô, sao cô có thể nhẫn tâm tới vậy!”
“Nhẫn tâm hay không đành lòng, cô cứ thử một chút không phải sẽ biết rõ hay sao?”
Khóe miệng nhếch lên, ánh sáng lóe lên trong nháy mắt, Trần Mộc Châu mọt bộ vô cùng vui vẻ, cả mặt đều tỏ vẻ khoan khoái không quan tâm tới sống chết của người khác.
“Cô còn muốn gì nữa, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ không chối từ” Sắc mặt của Tô Quỳnh Thy trầm xuống. Cô biết chuyện này không thể bàn bạc thêm, lòng bàn tay của cô đã ướt đẫm, cô cuộn chặt tay lại, cố hết sức cắn răng thật chặt để khiến bản thân bình tĩnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.