Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 35: Quay về nước Mỹ
A Ly
18/03/2021
“Là em thật sao? Tô Quỳnh Thy, Tô Quỳnh Thy, bây giờ em ở đâu? Có bị thương không? Đang ở cùng ai? Thời gian qua sống thế nào? Có chịu thiệt thòi gì hay không… Thịnh Hành Nam vui mừng khôn xiết, đứng bật dậy, chiếc ghế đẩu sau lưng ngã xuống đất “rầm” một tiếng. Anh ta cũng không kịp để ý đến xung quanh nữa, niềm vui to lớn đã bao trùm lấy cả người anh ta.
Nếu không phải lúc này lý trí nhắc nhở anh ta phải bình tĩnh thì anh ta đã có thể chạy vòng vòng quanh người Tô Kiến Định rồi.
“Anh Nam, anh hỏi nhiều câu như vậy, em không biết nên trả lời câu nào…
Hiện tại em đã an toàn, là do một bác gái rất tốt bụng đã cứu em”
Nghe giọng nói của Thịnh Hành Nam một lần nữa, cô thấy cứ như đã xa cách cả đời, những giọt nước mắt không ngăn được của Tô Quỳnh Thy lại trào ra.
Thím Hoa ở bên cạnh tỏ vẻ đau khổ, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Quỳnh Thy để giúp cô nhuận khí. “Con gái, con còn đang mang thai đó, khóc nhiều cũng không tốt, đợi lát nữa cúp điện thoại ăn cơm rồi đi lau người bằng nước nóng, nghỉ ngơi một giấc cho khỏe. Chắc ngày mai sẽ có người đến đón con rồi”
Làng chài nhỏ cách Hải Phòng không xa, trời còn sáng, ngày mai là có thể đến đón người.
“Thy, anh đang ở Mỹ. Giáo sư nói khoảng hai tháng nữa anh trai em sẽ tỉnh lại, giờ anh đi đón em ngay, em ngoan ngoãn đợi anh nhé.” Anh ta lo lắng nói.
Tô Quỳnh Thy hòa hoãn tâm tình, trong mắt mang theo ý cười: “Được rồi, em ở đây chờ anh… Sau đó, như đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô càng thêm u ám: “Đừng để cho Hoắc Hải Phong biết chuyện này. Cứ để anh ấy tưởng em chết rồi đi, em và anh ấy không có duyên phận mà là nghiệt duyên, sớm hiểu rõ điều này cũng tốt:
Đương nhiên Thịnh Hành Nam đồng ý hai tay, cho dù là em Thy được cứu, cũng không có nghĩa là anh ta đã tha thứ cho Hoắc Sâm. Anh ta cũng chưa từng nghĩ tới việc nói cho Hoắc Sâm, làm gì có chuyện hời để anh chiếm hết chỗ tốt như vậy chứ.
“Thy, đừng lo lắng… không có chuyện điều gì cũng như ý anh ta đâu, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt thôi” Sau khi trấn an Tô Quỳnh Thy, Thịnh Hành Nam quay người đi đến sân bay.
Thời gian chẳng đợi ai, trước khi tận mắt nhìn thấy Tô Quỳnh Thy, anh ta không thể yên tâm.
Từ sáng sớm đến tối khuya, rồi đến bình minh lần nữa, gần như là một ngày một đêm không chợp mắt, Thịnh Hành Nam vượt ngàn dặm đến từ nước Mỹ, vội vã đến một làng chài nhỏ bên cạnh Hải Phòng. Vẻ ngoài anh ta trông vô cùng bụi bặm, đôi mắt đỏ hoe và bộ râu xôm xoàm, nhưng bất ngờ lại khiến Tô Quỳnh Thy cảm thấy ấm áp.
Giờ phút này ở làng chài nhỏ đang có một trận mưa phùn, như sợi như sương, lượn lờ mờ mịt, không gây chú ý nhưng dần dà tích tụ lại thấm ướt ngói đỏ trên mái, cũng làm ướt vai hai người họ. Bọn họ cứ như vậy đứng bên ngoài nhìn nhau từ xa, như đang chìm trong mưa bụi Giang Nam.
Tô Quỳnh Thy được thím Hoa kịp thời kéo lại, yêu cầu cô nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ để không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bị kéo vào phòng, Tô Quỳnh Thy chỉ có thời gian để nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm của Thịnh Hành Nam cùng với biểu tình kinh hoảng khi bị chú Khổng kéo vào.
Nghĩ đến thật buồn cười, cô tự thay quần áo rồi cười vu vơ, mắt vẫn còn ngấn lệ nhưng lại tràn đầy niềm vui.
Còn sống đúng là tốt biết mấy! “Sao anh Nam lại đến đây sớm vậy? Hôm qua anh nói anh vẫn còn ở Mỹ mà” Tô Quỳnh Thy thay quần áo xong, bước ra ngoài bức tường rồi liếc mắt nhìn. Quả nhiên, Thịnh Hành Nam không biến mất, anh ta đang mặc một bộ quần áo màu xanh đen.
Ống quần và tay áo có vẻ hơi ngắn lại dính vào người khiến người ta thắc mắc không biết quần áo có bị xẹp xuống nữa nếu động tác lớn hơn không.
“Anh không thấy em thì trong lòng sẽ không yên tâm. Anh đã cho người chuẩn bị rồi, lát nữa sẽ đưa em về Mỹ.
Anh trai của em đã chờ em lâu lắm rồi.” Kéo kéo vạt áo của mình, ngay cả lúc khó khăn nhất anh ta cũng không ăn mặc thế này. Thịnh Hành Nam cảm thấy xoắn xuýt khắp nơi, nhưng dù sao thì gia đình này cũng là ân nhân cứu mạng của Tô Quỳnh Thy nên anh không thể nói bất cứ điều gì ra vẻ ghét bỏ.
“Em nghe lời anh Nam” Tô Quỳnh Thy chậm rãi đi tới, cẩn thận tránh bụng dưới của cô rồi nghiêng người ôm lấy người đàn ông trước mặt cô một cách trân quý. Trong lúc cô khó khăn nhất, anh ta đã vì muốn tìm cách chữa trị cho anh trai cô, từ bỏ cuộc sống sung túc trong nhà, từ bỏ tất cả mọi thứ, đi một mạch tận năm năm trời.
Dù đến năm năm không có tin tức gì, nhưng anh ta lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như một vị cứu tinh, để rồi mang đến cho cô phương pháp có thể chữa lành cho anh trai của mình.
Những gì Tô Quỳnh Thy cô nợ anh ta, đến kiếp sau chắc cũng không trả hết.
Tất cả mọi chuyện, trong lòng cô đều biết. Dù có rất nhiêu chuyện anh ta không nói nhưng Tô Quỳnh Thy đều hiểu rất rõ.
“Được rồi, hiếm khi thấy Tô Quỳnh Thy em xúc động như vậy.” Mặc dù rất thích được ôm nhưng Thịnh Hành Nam vẫn hít một hơi thật sâu rồi thận trọng đẩy cô ra: “Anh trai em sắp làm phẫu thuật, anh sẽ đưa em về để cổ vũ cho anh ấy”
Thời gian không còn nhiều, khi anh trở về thì cuộc phẫu thuật của Tô Kiến Định đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. Vì Tô Quỳnh Thy vẫn còn sống nên nói gì anh ta cũng sẽ đưa cô về, để Tô Kiến Định yên tâm.
‘Tô Quỳnh Thy bật cười, vui mừng đến mức không biết phải làm gì. Có thể thực hiện ca phẫu thuật, điều này chứng tỏ anh trai cô thực sự có thể tỉnh lại. Hai tay cô nắm chặt tay áo Thịnh Hành Nam, nước mắt lập tức rơi xuống: “Tốt quá, tốt quá rồi, thật tốt… nhiều năm như vậy, thật sự tốt quá rồi…
Anh Nam, cảm ơn anh, anh Nam…
Thịnh Hành Nam nhìn thấy bộ dạng nói năng lộn xộn của cô, trái tim như bị dây leo quấn lấy không thở nổi.
Anh ta giơ tay ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, muốn khóc thì cứ khóc thật to đi, anh Nam không cười em đâu.” Người trong ngực khóc lớn, trên ngực anh ta lập tức ướt nhòa một mảnh, lông mày anh ta nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi mới khiến Tô Quỳnh Thy, người luôn sống nội tâm, bật khóc một cách mất kiểm soát như vậy.
Là lỗi của anh ta, anh ta đã bỏ lỡ năm năm khó khăn nhất của cuộc đời cô, giờ anh ta lại càng không biết an ủi cô như thế nào.
Một lúc lâu sau, cho đến khi tiếng khóc của người trong tay anh trở nên khàn đi một chút, Thịnh Hành Nam mới không thể không đẩy người đó ra khỏi vòng tay mình, dùng những ngón tay gầy guộc lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô: “Thy, chuyện trước kia đều đã qua, bây giờ quan trọng nhất là Tô Kiến Định và mẹ con em. Em ngoan ngoãn ngồi xuống uống chút nước đi, anh tìm tài xế, chúng ta về Mỹ.
Tô Quỳnh Thy nín khóc, nỗi buồn tột độ cũng nguôi ngoai dần, cô cảm giác được Thịnh Hành Nam bỏ tay khỏi người mình.
Cô vô thức giơ hai tay về phía trước nhưng không nắm lấy được gì, cô sững sờ một lúc, nhận ra Thịnh Hành Nam chẳng qua là đi tìm tài xế.
Cô thầm than một tiếng, che mặt lại rồi ngồi xuống ghế. May mà không có ai xung quanh, nếu không cô sợ rằng mình sẽ không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
Đến nhanh mà về còn nhanh hơn, Tô Quỳnh Thy chỉ cảm thấy mình ngủ trên xe một giấc, khi tỉnh lại thì đã đến sân bay Hải Phòng rồi.
Sân bay to lớn chật kín người ra vào. Trước khi lên máy bay, Tô Quỳnh Thy quay đầu nhìn nơi này, cô sợ rằng cả đời này mình sẽ không thể quay lại.
Mặc dù nơi này mang theo tất cả ký ức từ thời thơ ấu của cô. Nhưng ký ức của năm năm sau đó quá bi thương, chưa kể ở đây còn có một người khác mà cả đời này cô không bao giờ muốn gặp.
Máy bay nhanh chóng xuyên qua mây mù, Hải Phòng càng ngày càng nhỏ, mãi đến cuối cùng không nhìn thấy nữa. Tô Quỳnh Thy ăn gì đó rồi đi ngủ dưới sự chăm sóc của Thịnh Hành Nam.
Có lẽ là do phản ứng mang thai, bây giờ cô vô cùng uể oải, ngoại trừ những bữa ăn và nhu cầu sinh lý cần thiết, cô gần như dành cả ngày để ngủ.
Nếu không phải lúc này lý trí nhắc nhở anh ta phải bình tĩnh thì anh ta đã có thể chạy vòng vòng quanh người Tô Kiến Định rồi.
“Anh Nam, anh hỏi nhiều câu như vậy, em không biết nên trả lời câu nào…
Hiện tại em đã an toàn, là do một bác gái rất tốt bụng đã cứu em”
Nghe giọng nói của Thịnh Hành Nam một lần nữa, cô thấy cứ như đã xa cách cả đời, những giọt nước mắt không ngăn được của Tô Quỳnh Thy lại trào ra.
Thím Hoa ở bên cạnh tỏ vẻ đau khổ, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Quỳnh Thy để giúp cô nhuận khí. “Con gái, con còn đang mang thai đó, khóc nhiều cũng không tốt, đợi lát nữa cúp điện thoại ăn cơm rồi đi lau người bằng nước nóng, nghỉ ngơi một giấc cho khỏe. Chắc ngày mai sẽ có người đến đón con rồi”
Làng chài nhỏ cách Hải Phòng không xa, trời còn sáng, ngày mai là có thể đến đón người.
“Thy, anh đang ở Mỹ. Giáo sư nói khoảng hai tháng nữa anh trai em sẽ tỉnh lại, giờ anh đi đón em ngay, em ngoan ngoãn đợi anh nhé.” Anh ta lo lắng nói.
Tô Quỳnh Thy hòa hoãn tâm tình, trong mắt mang theo ý cười: “Được rồi, em ở đây chờ anh… Sau đó, như đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô càng thêm u ám: “Đừng để cho Hoắc Hải Phong biết chuyện này. Cứ để anh ấy tưởng em chết rồi đi, em và anh ấy không có duyên phận mà là nghiệt duyên, sớm hiểu rõ điều này cũng tốt:
Đương nhiên Thịnh Hành Nam đồng ý hai tay, cho dù là em Thy được cứu, cũng không có nghĩa là anh ta đã tha thứ cho Hoắc Sâm. Anh ta cũng chưa từng nghĩ tới việc nói cho Hoắc Sâm, làm gì có chuyện hời để anh chiếm hết chỗ tốt như vậy chứ.
“Thy, đừng lo lắng… không có chuyện điều gì cũng như ý anh ta đâu, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt thôi” Sau khi trấn an Tô Quỳnh Thy, Thịnh Hành Nam quay người đi đến sân bay.
Thời gian chẳng đợi ai, trước khi tận mắt nhìn thấy Tô Quỳnh Thy, anh ta không thể yên tâm.
Từ sáng sớm đến tối khuya, rồi đến bình minh lần nữa, gần như là một ngày một đêm không chợp mắt, Thịnh Hành Nam vượt ngàn dặm đến từ nước Mỹ, vội vã đến một làng chài nhỏ bên cạnh Hải Phòng. Vẻ ngoài anh ta trông vô cùng bụi bặm, đôi mắt đỏ hoe và bộ râu xôm xoàm, nhưng bất ngờ lại khiến Tô Quỳnh Thy cảm thấy ấm áp.
Giờ phút này ở làng chài nhỏ đang có một trận mưa phùn, như sợi như sương, lượn lờ mờ mịt, không gây chú ý nhưng dần dà tích tụ lại thấm ướt ngói đỏ trên mái, cũng làm ướt vai hai người họ. Bọn họ cứ như vậy đứng bên ngoài nhìn nhau từ xa, như đang chìm trong mưa bụi Giang Nam.
Tô Quỳnh Thy được thím Hoa kịp thời kéo lại, yêu cầu cô nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ để không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bị kéo vào phòng, Tô Quỳnh Thy chỉ có thời gian để nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm của Thịnh Hành Nam cùng với biểu tình kinh hoảng khi bị chú Khổng kéo vào.
Nghĩ đến thật buồn cười, cô tự thay quần áo rồi cười vu vơ, mắt vẫn còn ngấn lệ nhưng lại tràn đầy niềm vui.
Còn sống đúng là tốt biết mấy! “Sao anh Nam lại đến đây sớm vậy? Hôm qua anh nói anh vẫn còn ở Mỹ mà” Tô Quỳnh Thy thay quần áo xong, bước ra ngoài bức tường rồi liếc mắt nhìn. Quả nhiên, Thịnh Hành Nam không biến mất, anh ta đang mặc một bộ quần áo màu xanh đen.
Ống quần và tay áo có vẻ hơi ngắn lại dính vào người khiến người ta thắc mắc không biết quần áo có bị xẹp xuống nữa nếu động tác lớn hơn không.
“Anh không thấy em thì trong lòng sẽ không yên tâm. Anh đã cho người chuẩn bị rồi, lát nữa sẽ đưa em về Mỹ.
Anh trai của em đã chờ em lâu lắm rồi.” Kéo kéo vạt áo của mình, ngay cả lúc khó khăn nhất anh ta cũng không ăn mặc thế này. Thịnh Hành Nam cảm thấy xoắn xuýt khắp nơi, nhưng dù sao thì gia đình này cũng là ân nhân cứu mạng của Tô Quỳnh Thy nên anh không thể nói bất cứ điều gì ra vẻ ghét bỏ.
“Em nghe lời anh Nam” Tô Quỳnh Thy chậm rãi đi tới, cẩn thận tránh bụng dưới của cô rồi nghiêng người ôm lấy người đàn ông trước mặt cô một cách trân quý. Trong lúc cô khó khăn nhất, anh ta đã vì muốn tìm cách chữa trị cho anh trai cô, từ bỏ cuộc sống sung túc trong nhà, từ bỏ tất cả mọi thứ, đi một mạch tận năm năm trời.
Dù đến năm năm không có tin tức gì, nhưng anh ta lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như một vị cứu tinh, để rồi mang đến cho cô phương pháp có thể chữa lành cho anh trai của mình.
Những gì Tô Quỳnh Thy cô nợ anh ta, đến kiếp sau chắc cũng không trả hết.
Tất cả mọi chuyện, trong lòng cô đều biết. Dù có rất nhiêu chuyện anh ta không nói nhưng Tô Quỳnh Thy đều hiểu rất rõ.
“Được rồi, hiếm khi thấy Tô Quỳnh Thy em xúc động như vậy.” Mặc dù rất thích được ôm nhưng Thịnh Hành Nam vẫn hít một hơi thật sâu rồi thận trọng đẩy cô ra: “Anh trai em sắp làm phẫu thuật, anh sẽ đưa em về để cổ vũ cho anh ấy”
Thời gian không còn nhiều, khi anh trở về thì cuộc phẫu thuật của Tô Kiến Định đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. Vì Tô Quỳnh Thy vẫn còn sống nên nói gì anh ta cũng sẽ đưa cô về, để Tô Kiến Định yên tâm.
‘Tô Quỳnh Thy bật cười, vui mừng đến mức không biết phải làm gì. Có thể thực hiện ca phẫu thuật, điều này chứng tỏ anh trai cô thực sự có thể tỉnh lại. Hai tay cô nắm chặt tay áo Thịnh Hành Nam, nước mắt lập tức rơi xuống: “Tốt quá, tốt quá rồi, thật tốt… nhiều năm như vậy, thật sự tốt quá rồi…
Anh Nam, cảm ơn anh, anh Nam…
Thịnh Hành Nam nhìn thấy bộ dạng nói năng lộn xộn của cô, trái tim như bị dây leo quấn lấy không thở nổi.
Anh ta giơ tay ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, muốn khóc thì cứ khóc thật to đi, anh Nam không cười em đâu.” Người trong ngực khóc lớn, trên ngực anh ta lập tức ướt nhòa một mảnh, lông mày anh ta nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi mới khiến Tô Quỳnh Thy, người luôn sống nội tâm, bật khóc một cách mất kiểm soát như vậy.
Là lỗi của anh ta, anh ta đã bỏ lỡ năm năm khó khăn nhất của cuộc đời cô, giờ anh ta lại càng không biết an ủi cô như thế nào.
Một lúc lâu sau, cho đến khi tiếng khóc của người trong tay anh trở nên khàn đi một chút, Thịnh Hành Nam mới không thể không đẩy người đó ra khỏi vòng tay mình, dùng những ngón tay gầy guộc lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô: “Thy, chuyện trước kia đều đã qua, bây giờ quan trọng nhất là Tô Kiến Định và mẹ con em. Em ngoan ngoãn ngồi xuống uống chút nước đi, anh tìm tài xế, chúng ta về Mỹ.
Tô Quỳnh Thy nín khóc, nỗi buồn tột độ cũng nguôi ngoai dần, cô cảm giác được Thịnh Hành Nam bỏ tay khỏi người mình.
Cô vô thức giơ hai tay về phía trước nhưng không nắm lấy được gì, cô sững sờ một lúc, nhận ra Thịnh Hành Nam chẳng qua là đi tìm tài xế.
Cô thầm than một tiếng, che mặt lại rồi ngồi xuống ghế. May mà không có ai xung quanh, nếu không cô sợ rằng mình sẽ không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
Đến nhanh mà về còn nhanh hơn, Tô Quỳnh Thy chỉ cảm thấy mình ngủ trên xe một giấc, khi tỉnh lại thì đã đến sân bay Hải Phòng rồi.
Sân bay to lớn chật kín người ra vào. Trước khi lên máy bay, Tô Quỳnh Thy quay đầu nhìn nơi này, cô sợ rằng cả đời này mình sẽ không thể quay lại.
Mặc dù nơi này mang theo tất cả ký ức từ thời thơ ấu của cô. Nhưng ký ức của năm năm sau đó quá bi thương, chưa kể ở đây còn có một người khác mà cả đời này cô không bao giờ muốn gặp.
Máy bay nhanh chóng xuyên qua mây mù, Hải Phòng càng ngày càng nhỏ, mãi đến cuối cùng không nhìn thấy nữa. Tô Quỳnh Thy ăn gì đó rồi đi ngủ dưới sự chăm sóc của Thịnh Hành Nam.
Có lẽ là do phản ứng mang thai, bây giờ cô vô cùng uể oải, ngoại trừ những bữa ăn và nhu cầu sinh lý cần thiết, cô gần như dành cả ngày để ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.