Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 34: Cắn chảy máu miệng anh ta
Hoa Tế Tuyết
26/02/2015
Hơi thở mạnh mẽ quen thuộc đột nhiên phả tới, khiến Doãn Băng Dao suýt nghẹt thở.
Cô ra sức giãy giụa đẩy anh ra, giọng nói run rẩy: “Ngự Giao! rốc cuộc anh muốn gì?”
Nhìn hai người bọn họ ở bên nhau quấn quýt thân mật, trái tim cô đã đau đớn lắm rồi. Bây giờ anh ta lại làm như này! Chẳng lẽ anh ta không sợ bị Tô Y Thu nhìn thấy sao?
Ngự Giao dùng ngón tay cái khẽ lau khóe miệng một cái, cúi đầu nhìn, trên ngón tay có vết máu.
Được lắm, dám cắn anh!
“Mấy ngày không gặp, cô đã trở nên dữ dằn như vậy, không được, tôi thích dáng vẻ mềm mại của cô lúc trước hơn.” Anh nhìn thẳng về phía cô.
Lúc đầu ngoan ngoãn nghe theo anh ta, là vì anh là người cứu hai chị em cô, cũng vì anh ta là một người đàn ông độc ác tàn nhẫn. Nhưng bây giờ cô thực sự không chịu nổi nữa rồi.
“Tối nay, tôi sẽ tới chỗ của cô”
“Không phải tối nay anh sẽ đi cùng Y Thu sao? Anh không cần tới chỗ tôi” Cô quay mặt đi, không muốn nhìn thấy gương mặt tà mị kia.
Ngự Giao bước lên mấy bước, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, khẽ cười một tiếng: 'Tất nhiên là tôi không cần đến cô, chỉ là có một chỗ của tôi, cần đến cô....”
Hơi thở nóng ấm của anh ta phả ra cùng lời nói, khiến cả người cô tê dại
Doãn Băng Dao đề phòng lùi về phía sau hai bước.
“Doãn Băng Dao cậu ở đây à?” Đồng Bội đột nhiên đi tới, vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Ngự Giao: “Tại sao hai người đứng ở đây hết vậy”
Cô vội vàng giải thích: “Vừa… Vừa rồi không phải Y Thu nhắc đến chuyện tìm việc của tớ sao? Cho nên tớ và anh ta đang nói chuyện công việc”
Vẻ mặt Đồng Bội đầy nghi ngờ. “Ừm, vào phòng thôi, Y Thu đang ở trong phòng đợi mọi người đó”
“Ừm”
Hai người một trước một sau trở lại trong phòng.
Tô Y Thu nhìn thấy khóe miệng Ngự Giao chảy máu liền lo lắng nói: “Anh sao vậy? chảy máu rồi kìa”
Doãn Băng Dao vừa ngồi xuống, trong lòng bỗn nhiên căng thẳng, vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên.
Ngự Giao cầm tờ khăn giấy Tô Y Thu đưa, lau một chút: “Không sao đâu, vừa rồi ăn không cẩn thận cắn phải lưỡi nên chảy máu thôi” Giọng nói cực kỳ dịu dàng.
Doãn Băng Dao không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Cô chưa từng thấy Ngự Giao dịu dàng như vậy. Hình như chỉ có ở trước mặt Y Thu, anh mới có thể dịu dàng như vậy.
Ăn bữa tối xong, mọi người mỗi người đi một ngả.
Ngự Giao đưa Tô Y Thu về bằng chiếc xe thể thao đắt tiền, còn Doãn Băng Dao ngồi sau xe máy của Đồng Bội.
“Băng Dao, cậu cảm thấy bạn trai Y Thu thế nào? Ngự Giao trong truyền thuyết là kẻ tàn bạo vô cùng, như hôm nay anh ta lại rất dịu dàng điềm đạm” Đồng Bội vừa lái xe máy vừa lớn tiếng nói.
“Doãn Băng Dao? cậu có nghe tớ đang nói gì không đấy?”
“Ừ, mình đang nghe mà.” Dịu dàng? Không biết đó có phải là một bộ mặt giả tạo khác của anh ta hay không.
“Sao hôm nay cậu cứ có vẻ hoảng hốt vậy”
“Đâu có, tớ vẫn như bình thường mà, cậu dừng ở ngã ba phía trước là được rồi, tớ tự về.” Cô còn chưa nghĩ ra làm sao để giải thích với Đồng Bội, đột nhiên nhớ ra căn nhà mới chuyển đến.
Lúc về đến nhà, Lăng Diệc đã ngủ. Trên bàn để một tờ giấy, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo: “Chị, Lăng Diệc rất ngoan, em tự nấu cơm ăn, để phần cho cả chị nữa đó, khi nào chị về nhớ ăn cơm nha”
Tất cả những điều khó chịu, khi nhìn thấy tờ giấy này đều tan thành mây khói.
Tất cả đều, đáng giá.
Đúng lúc tâm trạng của cô vừa mới được thả lỏng một chút, tiếng chuông cửa liền vang lên....
Đinh đinh đinh, đinh đinh đinh.....
Cô ra sức giãy giụa đẩy anh ra, giọng nói run rẩy: “Ngự Giao! rốc cuộc anh muốn gì?”
Nhìn hai người bọn họ ở bên nhau quấn quýt thân mật, trái tim cô đã đau đớn lắm rồi. Bây giờ anh ta lại làm như này! Chẳng lẽ anh ta không sợ bị Tô Y Thu nhìn thấy sao?
Ngự Giao dùng ngón tay cái khẽ lau khóe miệng một cái, cúi đầu nhìn, trên ngón tay có vết máu.
Được lắm, dám cắn anh!
“Mấy ngày không gặp, cô đã trở nên dữ dằn như vậy, không được, tôi thích dáng vẻ mềm mại của cô lúc trước hơn.” Anh nhìn thẳng về phía cô.
Lúc đầu ngoan ngoãn nghe theo anh ta, là vì anh là người cứu hai chị em cô, cũng vì anh ta là một người đàn ông độc ác tàn nhẫn. Nhưng bây giờ cô thực sự không chịu nổi nữa rồi.
“Tối nay, tôi sẽ tới chỗ của cô”
“Không phải tối nay anh sẽ đi cùng Y Thu sao? Anh không cần tới chỗ tôi” Cô quay mặt đi, không muốn nhìn thấy gương mặt tà mị kia.
Ngự Giao bước lên mấy bước, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, khẽ cười một tiếng: 'Tất nhiên là tôi không cần đến cô, chỉ là có một chỗ của tôi, cần đến cô....”
Hơi thở nóng ấm của anh ta phả ra cùng lời nói, khiến cả người cô tê dại
Doãn Băng Dao đề phòng lùi về phía sau hai bước.
“Doãn Băng Dao cậu ở đây à?” Đồng Bội đột nhiên đi tới, vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Ngự Giao: “Tại sao hai người đứng ở đây hết vậy”
Cô vội vàng giải thích: “Vừa… Vừa rồi không phải Y Thu nhắc đến chuyện tìm việc của tớ sao? Cho nên tớ và anh ta đang nói chuyện công việc”
Vẻ mặt Đồng Bội đầy nghi ngờ. “Ừm, vào phòng thôi, Y Thu đang ở trong phòng đợi mọi người đó”
“Ừm”
Hai người một trước một sau trở lại trong phòng.
Tô Y Thu nhìn thấy khóe miệng Ngự Giao chảy máu liền lo lắng nói: “Anh sao vậy? chảy máu rồi kìa”
Doãn Băng Dao vừa ngồi xuống, trong lòng bỗn nhiên căng thẳng, vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên.
Ngự Giao cầm tờ khăn giấy Tô Y Thu đưa, lau một chút: “Không sao đâu, vừa rồi ăn không cẩn thận cắn phải lưỡi nên chảy máu thôi” Giọng nói cực kỳ dịu dàng.
Doãn Băng Dao không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Cô chưa từng thấy Ngự Giao dịu dàng như vậy. Hình như chỉ có ở trước mặt Y Thu, anh mới có thể dịu dàng như vậy.
Ăn bữa tối xong, mọi người mỗi người đi một ngả.
Ngự Giao đưa Tô Y Thu về bằng chiếc xe thể thao đắt tiền, còn Doãn Băng Dao ngồi sau xe máy của Đồng Bội.
“Băng Dao, cậu cảm thấy bạn trai Y Thu thế nào? Ngự Giao trong truyền thuyết là kẻ tàn bạo vô cùng, như hôm nay anh ta lại rất dịu dàng điềm đạm” Đồng Bội vừa lái xe máy vừa lớn tiếng nói.
“Doãn Băng Dao? cậu có nghe tớ đang nói gì không đấy?”
“Ừ, mình đang nghe mà.” Dịu dàng? Không biết đó có phải là một bộ mặt giả tạo khác của anh ta hay không.
“Sao hôm nay cậu cứ có vẻ hoảng hốt vậy”
“Đâu có, tớ vẫn như bình thường mà, cậu dừng ở ngã ba phía trước là được rồi, tớ tự về.” Cô còn chưa nghĩ ra làm sao để giải thích với Đồng Bội, đột nhiên nhớ ra căn nhà mới chuyển đến.
Lúc về đến nhà, Lăng Diệc đã ngủ. Trên bàn để một tờ giấy, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo: “Chị, Lăng Diệc rất ngoan, em tự nấu cơm ăn, để phần cho cả chị nữa đó, khi nào chị về nhớ ăn cơm nha”
Tất cả những điều khó chịu, khi nhìn thấy tờ giấy này đều tan thành mây khói.
Tất cả đều, đáng giá.
Đúng lúc tâm trạng của cô vừa mới được thả lỏng một chút, tiếng chuông cửa liền vang lên....
Đinh đinh đinh, đinh đinh đinh.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.