Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 191: Cởi áo
Hoa Tế Tuyết
26/02/2015
Tiết Noãn Nhi thở hổn hển vì tức giận, bộ ngực theo hô hấp của cô phập phồng lên xuống, thu hút ánh nhìn sắc bén của Ngự Giao.
Còn tưởng sáu năm trôi qua, Ngự Giao đã thay đổi rất nhiều, không ngờ anh ta vẫn... hạ lưu như vậy!
Nhìn dáng Tiết Noãn Nhi căm phẫn nhìn bình, trong đầu Ngự Giao thoáng hiện lên khuôn mặt Doãn Băng Dao, anh đột nhiên có cảm giác kích động, giống như lập tức muốn làm rõ ràng rốt cuộc Tiết Noãn Nhi có phải là Doãn Băng Dao hay không.
Vì vậy, Ngự Giao bất chợt vươn tay cởi áo Tiết Noãn Nhi.
"A" Tiết Noãn Nhi kêu lên một tiếng, vội vàng vòng tay che trước ngực.
Bên trong cô còn mặc một chiếc áo màu trắng, Ngự Giao kích động nắm chặt bả vai cô, muốn xem rốt cuộc trên vai có dấu răng hay không
"Anh định làm gì?" Tiết Noãn Nhi giãy giụa
Ngự Giao hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì, dáng vẻ giống như muốn cởi hết quần áo cô ăn tươi nuốt suống. Trong tình thế cấp bách, Tiết Noãn Nhi giơ tay lên.
"Bốp...." một cái tát thật mạnh rơi xuống má Ngự Giao.
Ngự Giao sững sờ quay đầu lại, trong đôi mắc sắc bén như bùng lên ngọn lửa tức giận.
Tiết Noãn Nhi chỉnh lại quần áo của mình, nghiến răng nói ra hai chữ: "Vô sỉ", bất chợt đẩy anh ra, chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Ngự Giao đưa tay lau vệt máu trên khóe miệng, người phụ nữ này ra tay cũng thật độc ác.
Thật ra muốn xem trên bả vai cô có dấu răng hay không rất đơn giản, hoặc là chờ đến màu hè, hoặc làm cho cô phải tự nguyện cởi quần áo trước mặt anh. Được rồi, anh sẽ có cách khiến Tiết Noãn Nhi phải tự động cởi quần áo cho anh nhìn.
Trở lại bàn làm việc, Ngự Giao lập tức gọi điện thoại cho Phạm Khiết Phàm, "Đem tất cả tài liệu về công ty của Doãn Lực tới đây cho tớ, lập tức lên kế hoạch thu mua một phần công ty đó"
"Cậu muốn thu mua công ty của Doãn Lực?" Phạm Khiết Phàm không tin vào tai mình.
"Đúng vậy, càng nhanh càng tốt"
"Mình hiểu rồi"
Phạm Khiết Phàm cúp điện thoại, trong lòng vô cùng thắc mắc, suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra lý do. Không Ngự Giao đã không còn hận Doãn Băng Dao nữa sao? Hơn nữa bây giờ Doãn Băng Dao cũng không còn, tại sao cậu ấy vẫn muốn thu mua công ty của Doãn Lực?
Nếu đơn thuần thu mua là vì kiếm tiến, cô tuyệt đối không tin, công ty nhỏ bé của Doãn Lực làm sao có thể lọt vào mắt của Ngự Giao. Chuyện này nhất định có liên quan tới chuyện trước đây...
Phạm Khiết Phàm vội vàng chỉnh sửa lại tài liệu, thầm nghĩ phải tìm cơ hội thăm dò mới được.
Tiết Noãn Nhi chạy thẳng từ phòng làm việc của tổng giám đốc trở về tầng làm việc của mình, vừa đi tới phòng nghỉ một đồng nghiệp liền đi tới nói với cô: "Tiết Noãn Nhi, vừa rồi giám đốc Lý tìm cô đó"
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn" Tiết Noãn Nhi hơi ngạc nhiên, chỉnh lại bộ trang phục của mình một lần nữa, bước vào phòng làm việc của giám đốc Lý
"Giám đốc Lý, nghe nói anh tìm tôi?" cô hơi chột dạ
"Không có gì, tôi đã bảo người khác làm rồi"
"Vâng, nếu không còn gì nữa tôi xin phép đi ra ngoài trước..."
Tiết Noãn Nhi xoay người rời đi, Lang Long vội vàng gọi lại, "Đợi đã"
"Còn chuyện gì ạ?"
"Vừa rồi tổng giám đốc gặp cô làm gì?" Lang Long nhìn cô hỏi thăm trong ánh mắt có chút lo lắng và quan tâm
Khi nãy Ngự Giao tìm anh, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy rất không bình thường. Anh câu nói "Tiết Noãn Nhi không phải là một người phụ nữ đơn giản" của Ngự Giao rốt cuộc có ý gì. Anh lo Ngự Giao sẽ gây khó khăn cho cô.
"Không có gì, chỉ vì chuyện công việc thôi ạ" Tiết Noãn Nhi cười cười.
"Noãn Nhi, nếu có gì chuyện gì hoặc bị ai bắt nạt, cô nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ làm chủ cho cô"
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc, tuy biết Lang Long có ý với mình nhưng nghe anh nói thẳng như vậy, cô cảm thấy có chút không quen, cười cười gật đầu: "Cảm ơn giám đốc Lý quan tâm, vậy tôi ra ngoài trước
"Ừ"
Lang Long nhìn bóng lưng Tiết Noãn Nhi rời đi, thầm thở dài. Tại sao cô luôn khách sáo với anh, luôn duy trì một khoảng cách nhất đinh. Muốn cô coi anh là bạn tốt đối xử thân thiệt, chẳng lẽ là quá khó với cô sao?
Tiết Noãn Nhi trở lại bàn làm việc của mình, cũng thở dài một hơi. Cô hiểu tấm lòng của Lang Long, anh điều cô đến làm thư ký chẳng qua vì bảo vệ cô cũng là để được gần cô hơn. Đây là một cơ hội thăng chức tốt, bởi vì Lang Long rất tin tưởng cô, bây giờ làm thư ký của anh sẽ biết rất nhiều chuyện kinh doanh của công ty, không giống như làm tổ trưởng tổ tiêu thu, hoàn toàn không thể tiếp xúc với những tài liệu kinh doanh bí mật. Cho nên vì những điều này cô mới đồng ý làm trợ lý. Xin hãy tha thứ cho cô vì đã lợi dụng tình cảm của Lang Long.
Nhưng cô không còn cách nào khác, cô không muốn một lần nữa phải bán cơ thể mình cho Ngự Giao, nếu cô cố rắng dựa vào năng lực của mình để thăng chức, không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể tiếp cận được những tài liệu cơ mật mày. Mà dương tuyết hoa đang không ngừng thúc giục, vì vậy cô đành tiếp nhận ý tốt của Lang Long cũng là để sớm hoàn thành công việc của mình, sớm rời khỏi nơi này tránh xa tên ma quỷ độc ác.
***
Kể từ khi Ngự Giao biết Tiết Noãn Nhi tới thăm mộ Lăng Diệc, Tiết Noãn Nhi cũng không tiếp tục trốn tránh thường xuyên tới thăm mộ em trai, dù sao Ngự Giao đã tin lời cô nói, cô chỉ là bạn tốt của Doãn Băng Dao mà thôi.
Mặc dù như vậy, trong lòng Tiết Noãn Nhi vẫn có chút lo lắng, cô khẳng định Ngự Giao chưa biết thân phận thực sự của cô, dựa theo tính cách của anh ta, nếu biết sự thật chắc chắn đã tới tìm cô. Nhưng hoàn toàn không có... tuy vậy cô vẫn cảm giác ánh mắt của anh ta là lạ...
Tiết Noãn Nhi nhìn bức hình Lăng Diệc trên bia mộ, xoay người chuẩn bị rời đi. Vừa ngước mắt lên nhìn liền thấy Ngự Giao mặc một bộ vest đen đứng sau lưng cô từ lúc nào, gương mặt thoáng hiện lên vẻ hốt hoảng, "Tổng, tổng giám đốc, sao anh lại tới đây?"
Ngự Giao cầm bóa hoa trắng trong tay, bước tới đặt xuống ngôi mộ, nghiêng đầu nhìn Tiết Noãn Nhi nói; "Cô là bạn Băng Dao, cô có thể tới đây tại sao tôi lại không thể tới? Dù sao... trước đây tôi cũng là người đàn ông của Băng Dao"
Tiết Noãn Nhi sửng sốt.
Ngự Giao bước tới dùng ngón tay đẩy cằm cô lên, trên mặt hiên lên nụ cười: "Hình như cô rất sợ tôi, chẳng lẽ tôi là quỷ sao?"
"Tôi không có..."
"Cô như vậy rất giống Băng Dao"
Mỗi lần anh nhắc tới hai chữ "Băng Dao" trái tim Tiết Noãn Nhi sẽ vô thức căng cứng hoảng loạn. Co nhẹ nhàng hất tay Ngự Giao ra, trong nhát mắt chạm vào ngón tay anh, xuất hiện một cảm giác tê dại
"Ở trước mộ người đã mất, xin anh hãy tôn trọng một chút"
"Băng Dao? cậu trở về rồi sao?" đột nhiên một giọng nữ vang lên, khiến trái tim vốn căng thẳng của Tiết Noãn Nhi càng lo lắng căng thẳng hơn. Câu nói này, làm toàn thân cô cứng đờ.
Còn tưởng sáu năm trôi qua, Ngự Giao đã thay đổi rất nhiều, không ngờ anh ta vẫn... hạ lưu như vậy!
Nhìn dáng Tiết Noãn Nhi căm phẫn nhìn bình, trong đầu Ngự Giao thoáng hiện lên khuôn mặt Doãn Băng Dao, anh đột nhiên có cảm giác kích động, giống như lập tức muốn làm rõ ràng rốt cuộc Tiết Noãn Nhi có phải là Doãn Băng Dao hay không.
Vì vậy, Ngự Giao bất chợt vươn tay cởi áo Tiết Noãn Nhi.
"A" Tiết Noãn Nhi kêu lên một tiếng, vội vàng vòng tay che trước ngực.
Bên trong cô còn mặc một chiếc áo màu trắng, Ngự Giao kích động nắm chặt bả vai cô, muốn xem rốt cuộc trên vai có dấu răng hay không
"Anh định làm gì?" Tiết Noãn Nhi giãy giụa
Ngự Giao hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì, dáng vẻ giống như muốn cởi hết quần áo cô ăn tươi nuốt suống. Trong tình thế cấp bách, Tiết Noãn Nhi giơ tay lên.
"Bốp...." một cái tát thật mạnh rơi xuống má Ngự Giao.
Ngự Giao sững sờ quay đầu lại, trong đôi mắc sắc bén như bùng lên ngọn lửa tức giận.
Tiết Noãn Nhi chỉnh lại quần áo của mình, nghiến răng nói ra hai chữ: "Vô sỉ", bất chợt đẩy anh ra, chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Ngự Giao đưa tay lau vệt máu trên khóe miệng, người phụ nữ này ra tay cũng thật độc ác.
Thật ra muốn xem trên bả vai cô có dấu răng hay không rất đơn giản, hoặc là chờ đến màu hè, hoặc làm cho cô phải tự nguyện cởi quần áo trước mặt anh. Được rồi, anh sẽ có cách khiến Tiết Noãn Nhi phải tự động cởi quần áo cho anh nhìn.
Trở lại bàn làm việc, Ngự Giao lập tức gọi điện thoại cho Phạm Khiết Phàm, "Đem tất cả tài liệu về công ty của Doãn Lực tới đây cho tớ, lập tức lên kế hoạch thu mua một phần công ty đó"
"Cậu muốn thu mua công ty của Doãn Lực?" Phạm Khiết Phàm không tin vào tai mình.
"Đúng vậy, càng nhanh càng tốt"
"Mình hiểu rồi"
Phạm Khiết Phàm cúp điện thoại, trong lòng vô cùng thắc mắc, suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra lý do. Không Ngự Giao đã không còn hận Doãn Băng Dao nữa sao? Hơn nữa bây giờ Doãn Băng Dao cũng không còn, tại sao cậu ấy vẫn muốn thu mua công ty của Doãn Lực?
Nếu đơn thuần thu mua là vì kiếm tiến, cô tuyệt đối không tin, công ty nhỏ bé của Doãn Lực làm sao có thể lọt vào mắt của Ngự Giao. Chuyện này nhất định có liên quan tới chuyện trước đây...
Phạm Khiết Phàm vội vàng chỉnh sửa lại tài liệu, thầm nghĩ phải tìm cơ hội thăm dò mới được.
Tiết Noãn Nhi chạy thẳng từ phòng làm việc của tổng giám đốc trở về tầng làm việc của mình, vừa đi tới phòng nghỉ một đồng nghiệp liền đi tới nói với cô: "Tiết Noãn Nhi, vừa rồi giám đốc Lý tìm cô đó"
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn" Tiết Noãn Nhi hơi ngạc nhiên, chỉnh lại bộ trang phục của mình một lần nữa, bước vào phòng làm việc của giám đốc Lý
"Giám đốc Lý, nghe nói anh tìm tôi?" cô hơi chột dạ
"Không có gì, tôi đã bảo người khác làm rồi"
"Vâng, nếu không còn gì nữa tôi xin phép đi ra ngoài trước..."
Tiết Noãn Nhi xoay người rời đi, Lang Long vội vàng gọi lại, "Đợi đã"
"Còn chuyện gì ạ?"
"Vừa rồi tổng giám đốc gặp cô làm gì?" Lang Long nhìn cô hỏi thăm trong ánh mắt có chút lo lắng và quan tâm
Khi nãy Ngự Giao tìm anh, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy rất không bình thường. Anh câu nói "Tiết Noãn Nhi không phải là một người phụ nữ đơn giản" của Ngự Giao rốt cuộc có ý gì. Anh lo Ngự Giao sẽ gây khó khăn cho cô.
"Không có gì, chỉ vì chuyện công việc thôi ạ" Tiết Noãn Nhi cười cười.
"Noãn Nhi, nếu có gì chuyện gì hoặc bị ai bắt nạt, cô nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ làm chủ cho cô"
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc, tuy biết Lang Long có ý với mình nhưng nghe anh nói thẳng như vậy, cô cảm thấy có chút không quen, cười cười gật đầu: "Cảm ơn giám đốc Lý quan tâm, vậy tôi ra ngoài trước
"Ừ"
Lang Long nhìn bóng lưng Tiết Noãn Nhi rời đi, thầm thở dài. Tại sao cô luôn khách sáo với anh, luôn duy trì một khoảng cách nhất đinh. Muốn cô coi anh là bạn tốt đối xử thân thiệt, chẳng lẽ là quá khó với cô sao?
Tiết Noãn Nhi trở lại bàn làm việc của mình, cũng thở dài một hơi. Cô hiểu tấm lòng của Lang Long, anh điều cô đến làm thư ký chẳng qua vì bảo vệ cô cũng là để được gần cô hơn. Đây là một cơ hội thăng chức tốt, bởi vì Lang Long rất tin tưởng cô, bây giờ làm thư ký của anh sẽ biết rất nhiều chuyện kinh doanh của công ty, không giống như làm tổ trưởng tổ tiêu thu, hoàn toàn không thể tiếp xúc với những tài liệu kinh doanh bí mật. Cho nên vì những điều này cô mới đồng ý làm trợ lý. Xin hãy tha thứ cho cô vì đã lợi dụng tình cảm của Lang Long.
Nhưng cô không còn cách nào khác, cô không muốn một lần nữa phải bán cơ thể mình cho Ngự Giao, nếu cô cố rắng dựa vào năng lực của mình để thăng chức, không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể tiếp cận được những tài liệu cơ mật mày. Mà dương tuyết hoa đang không ngừng thúc giục, vì vậy cô đành tiếp nhận ý tốt của Lang Long cũng là để sớm hoàn thành công việc của mình, sớm rời khỏi nơi này tránh xa tên ma quỷ độc ác.
***
Kể từ khi Ngự Giao biết Tiết Noãn Nhi tới thăm mộ Lăng Diệc, Tiết Noãn Nhi cũng không tiếp tục trốn tránh thường xuyên tới thăm mộ em trai, dù sao Ngự Giao đã tin lời cô nói, cô chỉ là bạn tốt của Doãn Băng Dao mà thôi.
Mặc dù như vậy, trong lòng Tiết Noãn Nhi vẫn có chút lo lắng, cô khẳng định Ngự Giao chưa biết thân phận thực sự của cô, dựa theo tính cách của anh ta, nếu biết sự thật chắc chắn đã tới tìm cô. Nhưng hoàn toàn không có... tuy vậy cô vẫn cảm giác ánh mắt của anh ta là lạ...
Tiết Noãn Nhi nhìn bức hình Lăng Diệc trên bia mộ, xoay người chuẩn bị rời đi. Vừa ngước mắt lên nhìn liền thấy Ngự Giao mặc một bộ vest đen đứng sau lưng cô từ lúc nào, gương mặt thoáng hiện lên vẻ hốt hoảng, "Tổng, tổng giám đốc, sao anh lại tới đây?"
Ngự Giao cầm bóa hoa trắng trong tay, bước tới đặt xuống ngôi mộ, nghiêng đầu nhìn Tiết Noãn Nhi nói; "Cô là bạn Băng Dao, cô có thể tới đây tại sao tôi lại không thể tới? Dù sao... trước đây tôi cũng là người đàn ông của Băng Dao"
Tiết Noãn Nhi sửng sốt.
Ngự Giao bước tới dùng ngón tay đẩy cằm cô lên, trên mặt hiên lên nụ cười: "Hình như cô rất sợ tôi, chẳng lẽ tôi là quỷ sao?"
"Tôi không có..."
"Cô như vậy rất giống Băng Dao"
Mỗi lần anh nhắc tới hai chữ "Băng Dao" trái tim Tiết Noãn Nhi sẽ vô thức căng cứng hoảng loạn. Co nhẹ nhàng hất tay Ngự Giao ra, trong nhát mắt chạm vào ngón tay anh, xuất hiện một cảm giác tê dại
"Ở trước mộ người đã mất, xin anh hãy tôn trọng một chút"
"Băng Dao? cậu trở về rồi sao?" đột nhiên một giọng nữ vang lên, khiến trái tim vốn căng thẳng của Tiết Noãn Nhi càng lo lắng căng thẳng hơn. Câu nói này, làm toàn thân cô cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.