Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 46: Ghét thân thể của cô
Hoa Tế Tuyết
26/02/2015
Chiếc xe thể thao xa hoa của Ngự Giao lướt nhanh trên đường phố, vô số ánh đèn nê ông nhanh chóng biến mất phía sau.
Doãn Băng Dao đặt hai tay trên đùi đan vào nhau, đầy lo lắng.
Ngự Giao chú ý đến hành động này của cô, khóe miệng khẽ nhếch: "Sao vậy? Cô có vẻ rất căng thẳng"
Băng Dao thở phào một hơi, "Không biết anh định dẫn tôi đi đâu". Quay đầu nghìn Ngự Giao, hôm nay anh ta mặt một chiếc áo khoác da, gương mặt đẹp trai đến hoàn hảo mang theo nụ cười như có như không.
Anh ta đẹp trai, giàu có như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào đứng bên cạnh anh ta, đều sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
"Không lẽ cô sợ tôi ăn thịt sao? Đêm nay tôi hẹn gặp mặt mấy người bạn trên tàu khách, chỉ muốn dẫn theo một người phụ nữ bên cạnh, không hơn." Anh lạnh nhạt nói.
"Gặp mặt bạn bè, tại sao không dẫn Tô Y Thu đi cùng, cô ấy là vợ chưa cưới của anh"
Ngự Giao cười nhạo một tiếng: "Có một số người bạn, tôi không muốn để cô ấy quen"
Băng Dao cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên cười khổ. Nhớ lại vụ Giao dịch "đen" của anh ta với lão già người Đài Loan ở bờ biển, cô nhìn thấy đêm hôm đó. Thì ra, anh ta chỉ không nhẫn tâm để Y Thu nhìn thấy cái thế giới đen tối này, che chở Y Thu giống như báo vật quý giá. Còn bản thân cô, không giống như vậy. Cô chỉ là một công cụ làm ấm giường rẻ mạt! Hơn nữa anh ta còn có thể tùy tiện “ta cần ta cứ lấy” bất cứ lúc nào.
Xe dừng lại ở bến cảng, Ngự Giao mở cửa xuống xe, cô cũng đi xuống theo.
Vừa mới bước đi được vài bước Doãn Băng Dao vấp phải hoàn đá dưới chân.
"A" cô kêu lên một tiếng, cơ thể mất thăng bằng ngã về phía Ngự Giao đang đi đằng trước.
Ngự Giao nhíu mày, lùi về phía sau một bước!
Cả người cô ngã nhào xuống mặt đất, cùi chỏ đập xuống nền đất đau thấu xương. Không ngờ anh ta lại không có phong độ như vậy, để mặc cô ngã xuống đất, Doãn Băng Dao quỳ rạp dưới đất nắm chặt khuỷu tay bị đau, trong hốc mắt tràn ra nước mắt đau đớn.
Ngự Giao tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt cô đưa tay ra, "Đứng lên"
Doãn Băng Dao ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt anh ta là sự chán ghét.
"Nhanh lên đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi." Anh không nhịn được lên tiếng giục.
Doãn Băng Dao nắm tay anh, từ từ đứng lên. Trong lúc đứng lên không cẩn thận bước gần về phía trước, anh ta liền lùi về phía sau một bước. Động tác đó của anh ta, khiến cô vô cùng đau đớn.
Chẳng lẽ anh ta ghét cô đến như vậy? Cảm thấy cô rất bẩn thỉu? Đã như vậy, tại sao không buông tha cô!
Trong lòng có vô số uất ức, nhưng cô sẽ không nói ra miệng, cúi xuống phủi đất cát trên người, mấy người vệ sĩ mặc áo đen, đi theo Ngự Giao lên tàu chở khách.
Doãn Băng Dao đặt hai tay trên đùi đan vào nhau, đầy lo lắng.
Ngự Giao chú ý đến hành động này của cô, khóe miệng khẽ nhếch: "Sao vậy? Cô có vẻ rất căng thẳng"
Băng Dao thở phào một hơi, "Không biết anh định dẫn tôi đi đâu". Quay đầu nghìn Ngự Giao, hôm nay anh ta mặt một chiếc áo khoác da, gương mặt đẹp trai đến hoàn hảo mang theo nụ cười như có như không.
Anh ta đẹp trai, giàu có như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào đứng bên cạnh anh ta, đều sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
"Không lẽ cô sợ tôi ăn thịt sao? Đêm nay tôi hẹn gặp mặt mấy người bạn trên tàu khách, chỉ muốn dẫn theo một người phụ nữ bên cạnh, không hơn." Anh lạnh nhạt nói.
"Gặp mặt bạn bè, tại sao không dẫn Tô Y Thu đi cùng, cô ấy là vợ chưa cưới của anh"
Ngự Giao cười nhạo một tiếng: "Có một số người bạn, tôi không muốn để cô ấy quen"
Băng Dao cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên cười khổ. Nhớ lại vụ Giao dịch "đen" của anh ta với lão già người Đài Loan ở bờ biển, cô nhìn thấy đêm hôm đó. Thì ra, anh ta chỉ không nhẫn tâm để Y Thu nhìn thấy cái thế giới đen tối này, che chở Y Thu giống như báo vật quý giá. Còn bản thân cô, không giống như vậy. Cô chỉ là một công cụ làm ấm giường rẻ mạt! Hơn nữa anh ta còn có thể tùy tiện “ta cần ta cứ lấy” bất cứ lúc nào.
Xe dừng lại ở bến cảng, Ngự Giao mở cửa xuống xe, cô cũng đi xuống theo.
Vừa mới bước đi được vài bước Doãn Băng Dao vấp phải hoàn đá dưới chân.
"A" cô kêu lên một tiếng, cơ thể mất thăng bằng ngã về phía Ngự Giao đang đi đằng trước.
Ngự Giao nhíu mày, lùi về phía sau một bước!
Cả người cô ngã nhào xuống mặt đất, cùi chỏ đập xuống nền đất đau thấu xương. Không ngờ anh ta lại không có phong độ như vậy, để mặc cô ngã xuống đất, Doãn Băng Dao quỳ rạp dưới đất nắm chặt khuỷu tay bị đau, trong hốc mắt tràn ra nước mắt đau đớn.
Ngự Giao tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt cô đưa tay ra, "Đứng lên"
Doãn Băng Dao ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt anh ta là sự chán ghét.
"Nhanh lên đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi." Anh không nhịn được lên tiếng giục.
Doãn Băng Dao nắm tay anh, từ từ đứng lên. Trong lúc đứng lên không cẩn thận bước gần về phía trước, anh ta liền lùi về phía sau một bước. Động tác đó của anh ta, khiến cô vô cùng đau đớn.
Chẳng lẽ anh ta ghét cô đến như vậy? Cảm thấy cô rất bẩn thỉu? Đã như vậy, tại sao không buông tha cô!
Trong lòng có vô số uất ức, nhưng cô sẽ không nói ra miệng, cúi xuống phủi đất cát trên người, mấy người vệ sĩ mặc áo đen, đi theo Ngự Giao lên tàu chở khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.