Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 163: Không biết anh muốn làm cái gì
Hoa Tế Tuyết
26/02/2015
Tiết Noãn Nhi đứng nguyên tại chỗ tròn mắt nhìn một lúc, nhất thời không biết nên làm sao.
Ngự Giao mở cửa xe, nhấn còi nói: "Lên xe"
"Hả?" cô không kịp phản ứng, gương mặt đờ ra.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về"
Tiết Noãn Nhi vội vàng lắc đầu, khoát tay, "Không, không cần, cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc, nhà tôi ở ngay trước mặt rồi, không xa lắm, không cần đi xe đâu"
"Tôi biết"
Lúc này Tiết Noãn Nhi mới nhớ, ngày đó đã gặp anh ta trong thang máy.
"Nhanh lên xe, tôi cũng vì thuận đường nên mới đưa cô về, tôi luôn đối xử tốt với nhân viên của mình"
Đây chính là cách anh ta tán gái sao? Tiết Noãn Nhi không phải người nhu, từ trong đôi mắt của Ngự Giao cô có thể nhìn thấy sự mập mờ nào đó. Anh ta chẳng qua chỉ là một tên quỷ đào hoa, có mới nới cũ.
Tiết Noãn Nhi muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không cho phép từ chối của Ngự Giao, lời nói liền bị nghẹn ở cổ họng. Nhưng.... cô không muốn quá gần gũi với anh ta, như vậy sẽ càng có nhiều phiền toái, hôm nay từ những lời Phạm Khiết Phàm nói, cô có thể nghe được địch ý trong đó.
"Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi chỉ là một nhân viên quèn, không dám làm phiền tới Tổng giám đốc, hơn nữa ngồi cả ngày trong công ty, tôi cũng muốn đi bộ một chút coi như để tập thể dục"
Tiết Noãn Nhi uyển chuyển từ chối, cô cố gắng để giọng nói của mình nghe dịu dàng một chút, trên mặt Ngự Giao thoáng hiện lên vẻ không vui, "Tôi là sếp của cô, bây giờ tôi ra lệnh cho cô, lập tức lên xe" anh tựa như mất kiên nhẫn nói.
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc, một tia lửa giận bùng lên trong lòng. Anh ta vẫn bá đạo không phân rõ phải trái như vậy! Vấn thích lấn át người khác!
Chỉ là sáu nắm trước cô đã hiểu rõ tính cách của tên ma quỷ này, vào lúc này, không thể từ chối anh ta. Nếu không, anh ta sẽ càng tức giận. Tiết Noãn Nhi bất đắc dĩ, ngồi vào trong xe. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một câu, cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định với Ngự Giao.
Ngự Giao nổ máy, nghiêng đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi: "Từ trong ánh mắt của cô, tôi thấy hình như cô rất ghét tôi đúng không?"
"Sao có thể! Tổng giám đốc ngài suy nghĩ nhiêu quá rồi, tại sao tôi lại ghét ngài" tuy ngoài miệng Tiết Noãn Nhi nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, anh đã biết tôi ghét, tại sao còn phải cậy mạnh ép người vào chỗ khó.
"Không phải sao" khóe miệng anh khẽ cong lên, nở nụ cười thản nhiên
Tiết Noãn Nhi dựa lưng vào thành ghế: "Tất nhiên"
"Cô ở trong khu chung cư đó sao? Tại sao trước đây tôi không nhìn thấy cô lần nào nhỉ?"
"Tôi mới dọn về đây, trước đó không sống trong thành phố này"
"Bố tên nhóc kia ở đây? ý tôi là... chồng cô"
Thiếu chút nữa Tiết Noãn Nhi bị sặc nước miếng của chính mình. Trước kia Ngự Giao sẽ không hỏi nhiều chuyện như vậy, tại sao bây giờ đột nhiên thích hỏi nhiều chuyện như vậy.
Tiết Noãn Nhi cười xấu hổ, do dự một chút nói: "Bố thằng bé đã mất từ lâu rồi, đó là một tên đàn ông ghê tởm đáng hận"
"Vậy bây giờ cô nuôi con một mình sao?" Nghe cô nói về người chồng đã chết, trong lòng anh có một cảm giác vui vẻ không nói được
"Ừ, đúng vậy"
"Chồng cô qua đời, sao tôi cảm giác cô hoàn toàn không có chút đau khổ nào?" trong lòng Ngự Giao rất nghi ngờ, một người mẹ đơn thân giống như cô, một mình nuôi một đứa trẻ không những cô đơn còn rất cực khổ.
Nhưng tại sao khi người phụ nữ này nói đến người chồng đã chết của mình trong đáy mắt hoàn toàn không có chút bi thương hay khổ sở nào, ngược lại là cảm giác hài lòng. Chẳng lẽ trong lòng tất cả phụ nữ đều hận đến lạnh lùng sao?
Tiết Noãn Nhi cười lạnh, "Người đó chết chưa đền hết tội, tôi một chút cũng không đau khổ, ngược lại rất vui vẻ. Tôi và con trai sống rất hạnh phúc, rất yên ổn. Nếu như anh ta còn sống, khẳng định cuộc sống của hai mẹ còn tôi sẽ không được yên ổn hạnh phúc như vậy"
Ngự Giao đột nhiên cảm thấy trái tim mình như thắt lại, cảm giác giống như có người đang nói xấu sau lưng mình.
Tiết Noãn Nhi nhận thấy lời nói của mình có chút quá kích động, vội vàng cười cười, "Tôi nói đùa vậy thôi"
"Không, cô đang nói thật, tôi có thể nhận ra lời cô nói là thật hay dối"
Tiết Noãn Nhi nhìn anh, gương mắt tuấn tú vô cùng, nhưng khi nghĩ tới những chuyện anh ta từng làm, trong lòng cô chỉ còn sự căm hận. Dù thế nào đi nữa anh ta cũng đã biết những lời cô nói là sự thật, vậy thì không cần thiết phải giấu giếm
Giờ phút này Tiết Noãn Nhi đột nhiên giống như đang mắng mỏ người đàn ông kia, đúng lúc anh ta nghe thấy nhìn thấy nhưng hoàn toàn không biết người cô đang mắng chính là mình.
"Tổng giám đốc thật lợi hại, nếu vậy tôi cũng không cần thiết giả bộ làm gì" Tiết Noãn Nhi thở dài một hơi, sự căng thẳng trong lòng từ từ được thả lỏng, tiếp tục nói: "Thật sự tôi rất căm ghét người chồng của mình, trên thế giới này anh ta là người đàn ông ghê tởm, bá đạo, ích kỷ, không nói đạo lý, còn tự cho là đúng luôn làm tổn thương người khác"
Ngự Giao hắt hơi mấy cái, rút khăn giấy lau mũi.
"Trên đời có người đàn ông như vậy sao?" anh nghe cảm thấy rất buồn cười.
Tiết Noãn Nhi nghiêm mặt gật đầu, "Đương nhiên là có" hơn nữa kẻ đó là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Hai người không nói gì nữa, trong xe trở nên yên lặng. Khi nãy Ngự Giao không ngừng tìm đề tài bắt chuyện với cô là vì anh muốn được nghe thấy giọng nói của cô một chút, thật sự rất rất nhớ giọng nói đó. Bởi vì giọng nói của Tiết Noãn Nhi thật sự rất giống Băng Dao. Nếu như anh không phải đang lái xe, nhất định sẽ nhắm mắt lại lẳng lặng lắng nghe giọng nói trong trẻo này của cô, để anh cảm giác Doãn Băng Dao đã trở về bên cạnh mình.
Anh không muốn nhìn gương mặt của Tiết Noãn Nhi, mặc dù cô ta cũng rất đẹp, nhưng cô ta không phải là Băng Dao, anh chỉ muốn cảm nhận một chút cảm giác như vậy thôi. Những điều anh muốn nói còn rất nhiều, môi mỏng khẽ mấp máy, tuy nhiên lại không biết nên nói gì. Giữa hai người, dường như không có điều gì để nói. Mà hình như Tiết Noãn Nhi cũng là một cô gái có tính cách lạnh lùng, mặc dù trên mặt luôn nở nụ cười thản nhiên, nhưng loại cảm giác khách sáo đó lại có cảm giác muốn giữ một khoảnh cách nhất định với người xung quanh. Không thể hủ nhận, trên người cô có bóng dáng của Băng Dao.
Rất nhanh, chiếc xe đã chạy vào khu chung cư cao cấp, Ngự Giao dừng xe đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho Tiết Noãn Nhi. Mặc dù anh rất có phòng độ, nhưng cô biết rõ tính cách từ trong xương tủy của người đàn ông này.
Hai người đi lên lầu, Ngự Giao vẫn rất quan tâm tới cô, chẳng hạn như khi vào thang máy nhường cô vào trước. Trước giờ anh luôn có dáng vẻ ngạo mạn, chưa bao giờ có thái độ ga lăng và khách khí như vậy. Tiết Noãn Nhi cảm thấy rất lúng túng, bởi cô không biết nên nói gì với anh ta, cũng không muốn đứng bên cạnh anh ta.
Thang máy đi lên trên lầu, Tiết Noãn Nhi mỉm cười gật đầu chào Ngự Giao, sau đó đi về phía căn hộ của mình
"Chuyện đó..." Ngự Giao mở miệng gọi cô lại
Sống lưng Tiết Noãn Nhi cứng đờ, bước chân của cô dừng lại trên mặt đất, ngừng thở không dám quay đầu lại. Bởi cô không biết, người đàn ông giống như ma quỷ này, tùy thời có thể làm ra bất kỳ chuyện gì...
Ngự Giao mở cửa xe, nhấn còi nói: "Lên xe"
"Hả?" cô không kịp phản ứng, gương mặt đờ ra.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về"
Tiết Noãn Nhi vội vàng lắc đầu, khoát tay, "Không, không cần, cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc, nhà tôi ở ngay trước mặt rồi, không xa lắm, không cần đi xe đâu"
"Tôi biết"
Lúc này Tiết Noãn Nhi mới nhớ, ngày đó đã gặp anh ta trong thang máy.
"Nhanh lên xe, tôi cũng vì thuận đường nên mới đưa cô về, tôi luôn đối xử tốt với nhân viên của mình"
Đây chính là cách anh ta tán gái sao? Tiết Noãn Nhi không phải người nhu, từ trong đôi mắt của Ngự Giao cô có thể nhìn thấy sự mập mờ nào đó. Anh ta chẳng qua chỉ là một tên quỷ đào hoa, có mới nới cũ.
Tiết Noãn Nhi muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không cho phép từ chối của Ngự Giao, lời nói liền bị nghẹn ở cổ họng. Nhưng.... cô không muốn quá gần gũi với anh ta, như vậy sẽ càng có nhiều phiền toái, hôm nay từ những lời Phạm Khiết Phàm nói, cô có thể nghe được địch ý trong đó.
"Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi chỉ là một nhân viên quèn, không dám làm phiền tới Tổng giám đốc, hơn nữa ngồi cả ngày trong công ty, tôi cũng muốn đi bộ một chút coi như để tập thể dục"
Tiết Noãn Nhi uyển chuyển từ chối, cô cố gắng để giọng nói của mình nghe dịu dàng một chút, trên mặt Ngự Giao thoáng hiện lên vẻ không vui, "Tôi là sếp của cô, bây giờ tôi ra lệnh cho cô, lập tức lên xe" anh tựa như mất kiên nhẫn nói.
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc, một tia lửa giận bùng lên trong lòng. Anh ta vẫn bá đạo không phân rõ phải trái như vậy! Vấn thích lấn át người khác!
Chỉ là sáu nắm trước cô đã hiểu rõ tính cách của tên ma quỷ này, vào lúc này, không thể từ chối anh ta. Nếu không, anh ta sẽ càng tức giận. Tiết Noãn Nhi bất đắc dĩ, ngồi vào trong xe. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một câu, cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định với Ngự Giao.
Ngự Giao nổ máy, nghiêng đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi: "Từ trong ánh mắt của cô, tôi thấy hình như cô rất ghét tôi đúng không?"
"Sao có thể! Tổng giám đốc ngài suy nghĩ nhiêu quá rồi, tại sao tôi lại ghét ngài" tuy ngoài miệng Tiết Noãn Nhi nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, anh đã biết tôi ghét, tại sao còn phải cậy mạnh ép người vào chỗ khó.
"Không phải sao" khóe miệng anh khẽ cong lên, nở nụ cười thản nhiên
Tiết Noãn Nhi dựa lưng vào thành ghế: "Tất nhiên"
"Cô ở trong khu chung cư đó sao? Tại sao trước đây tôi không nhìn thấy cô lần nào nhỉ?"
"Tôi mới dọn về đây, trước đó không sống trong thành phố này"
"Bố tên nhóc kia ở đây? ý tôi là... chồng cô"
Thiếu chút nữa Tiết Noãn Nhi bị sặc nước miếng của chính mình. Trước kia Ngự Giao sẽ không hỏi nhiều chuyện như vậy, tại sao bây giờ đột nhiên thích hỏi nhiều chuyện như vậy.
Tiết Noãn Nhi cười xấu hổ, do dự một chút nói: "Bố thằng bé đã mất từ lâu rồi, đó là một tên đàn ông ghê tởm đáng hận"
"Vậy bây giờ cô nuôi con một mình sao?" Nghe cô nói về người chồng đã chết, trong lòng anh có một cảm giác vui vẻ không nói được
"Ừ, đúng vậy"
"Chồng cô qua đời, sao tôi cảm giác cô hoàn toàn không có chút đau khổ nào?" trong lòng Ngự Giao rất nghi ngờ, một người mẹ đơn thân giống như cô, một mình nuôi một đứa trẻ không những cô đơn còn rất cực khổ.
Nhưng tại sao khi người phụ nữ này nói đến người chồng đã chết của mình trong đáy mắt hoàn toàn không có chút bi thương hay khổ sở nào, ngược lại là cảm giác hài lòng. Chẳng lẽ trong lòng tất cả phụ nữ đều hận đến lạnh lùng sao?
Tiết Noãn Nhi cười lạnh, "Người đó chết chưa đền hết tội, tôi một chút cũng không đau khổ, ngược lại rất vui vẻ. Tôi và con trai sống rất hạnh phúc, rất yên ổn. Nếu như anh ta còn sống, khẳng định cuộc sống của hai mẹ còn tôi sẽ không được yên ổn hạnh phúc như vậy"
Ngự Giao đột nhiên cảm thấy trái tim mình như thắt lại, cảm giác giống như có người đang nói xấu sau lưng mình.
Tiết Noãn Nhi nhận thấy lời nói của mình có chút quá kích động, vội vàng cười cười, "Tôi nói đùa vậy thôi"
"Không, cô đang nói thật, tôi có thể nhận ra lời cô nói là thật hay dối"
Tiết Noãn Nhi nhìn anh, gương mắt tuấn tú vô cùng, nhưng khi nghĩ tới những chuyện anh ta từng làm, trong lòng cô chỉ còn sự căm hận. Dù thế nào đi nữa anh ta cũng đã biết những lời cô nói là sự thật, vậy thì không cần thiết phải giấu giếm
Giờ phút này Tiết Noãn Nhi đột nhiên giống như đang mắng mỏ người đàn ông kia, đúng lúc anh ta nghe thấy nhìn thấy nhưng hoàn toàn không biết người cô đang mắng chính là mình.
"Tổng giám đốc thật lợi hại, nếu vậy tôi cũng không cần thiết giả bộ làm gì" Tiết Noãn Nhi thở dài một hơi, sự căng thẳng trong lòng từ từ được thả lỏng, tiếp tục nói: "Thật sự tôi rất căm ghét người chồng của mình, trên thế giới này anh ta là người đàn ông ghê tởm, bá đạo, ích kỷ, không nói đạo lý, còn tự cho là đúng luôn làm tổn thương người khác"
Ngự Giao hắt hơi mấy cái, rút khăn giấy lau mũi.
"Trên đời có người đàn ông như vậy sao?" anh nghe cảm thấy rất buồn cười.
Tiết Noãn Nhi nghiêm mặt gật đầu, "Đương nhiên là có" hơn nữa kẻ đó là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Hai người không nói gì nữa, trong xe trở nên yên lặng. Khi nãy Ngự Giao không ngừng tìm đề tài bắt chuyện với cô là vì anh muốn được nghe thấy giọng nói của cô một chút, thật sự rất rất nhớ giọng nói đó. Bởi vì giọng nói của Tiết Noãn Nhi thật sự rất giống Băng Dao. Nếu như anh không phải đang lái xe, nhất định sẽ nhắm mắt lại lẳng lặng lắng nghe giọng nói trong trẻo này của cô, để anh cảm giác Doãn Băng Dao đã trở về bên cạnh mình.
Anh không muốn nhìn gương mặt của Tiết Noãn Nhi, mặc dù cô ta cũng rất đẹp, nhưng cô ta không phải là Băng Dao, anh chỉ muốn cảm nhận một chút cảm giác như vậy thôi. Những điều anh muốn nói còn rất nhiều, môi mỏng khẽ mấp máy, tuy nhiên lại không biết nên nói gì. Giữa hai người, dường như không có điều gì để nói. Mà hình như Tiết Noãn Nhi cũng là một cô gái có tính cách lạnh lùng, mặc dù trên mặt luôn nở nụ cười thản nhiên, nhưng loại cảm giác khách sáo đó lại có cảm giác muốn giữ một khoảnh cách nhất định với người xung quanh. Không thể hủ nhận, trên người cô có bóng dáng của Băng Dao.
Rất nhanh, chiếc xe đã chạy vào khu chung cư cao cấp, Ngự Giao dừng xe đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho Tiết Noãn Nhi. Mặc dù anh rất có phòng độ, nhưng cô biết rõ tính cách từ trong xương tủy của người đàn ông này.
Hai người đi lên lầu, Ngự Giao vẫn rất quan tâm tới cô, chẳng hạn như khi vào thang máy nhường cô vào trước. Trước giờ anh luôn có dáng vẻ ngạo mạn, chưa bao giờ có thái độ ga lăng và khách khí như vậy. Tiết Noãn Nhi cảm thấy rất lúng túng, bởi cô không biết nên nói gì với anh ta, cũng không muốn đứng bên cạnh anh ta.
Thang máy đi lên trên lầu, Tiết Noãn Nhi mỉm cười gật đầu chào Ngự Giao, sau đó đi về phía căn hộ của mình
"Chuyện đó..." Ngự Giao mở miệng gọi cô lại
Sống lưng Tiết Noãn Nhi cứng đờ, bước chân của cô dừng lại trên mặt đất, ngừng thở không dám quay đầu lại. Bởi cô không biết, người đàn ông giống như ma quỷ này, tùy thời có thể làm ra bất kỳ chuyện gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.