Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 131: Tôi hận anh! Hận không thể giết chết anh!
Hoa Tế Tuyết
26/02/2015
Doãn Băng Dao nhìn người đàn ông trước mặt, trên gương mặt tuấn mỹ của anh ta mạng theo nét sầu muộn, mặc dù giờ phút này không còn vẻ tàn bạo như xưa, những vẫn khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì, anh ta là ma quỷ!
Cô đề phòng nói, "Anh muốn làm gì? anh còn tìm tôi làm gì?"
"Băng Dao..." Ngự Giao lại tiến lên một bước, "Tôi không biết nên nói như thế nào, nhưng xin em hãy tin tôi, trở về cùng tôi. Tôi... tôi sẽ bù đắp lại cho em"
Doãn Băng Dao rất kinh ngạc, những lời này làm sao có thể phát ra từ miệng một tên ma quỷ như anh ta. Cô nhìn bằng ánh mắt không thể tin, "Anh có biết anh đang nói cái gì không? Ngự Giao, anh không cần lừa tôi thêm nữa, tôi sẽ không bao giờ tin anh"
"Tôi đã biết được một phần sự thật, đúng, em không liên quan đến cái chết của Gia Hạo, là tôi trách lầm em, tôi...." sự hối hận lờ mờ hiện lên trên gương mặt Ngự Giao, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cô đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Hiểu lầm? Ngự Giao! một câu hiểu lầm là được sao! Anh cho là một câu hiểu lầm là tôi sẽ tha thứ cho anh? Anh cho là một câu hiểu lầm là Lăng Diệc sẽ sống lại sao? Anh cho là một câu hiểu lầm của anh là có thể xóa sạch những vết thương anh để lại trên người tôi sao?!" Giọng cô nức nở run run, nước mắt không ngừng rơi.
Doãn Băng Dao xoay người, đi đến bên bờ, không muốn nhìn thấy anh ta, cũng không muốn anh ta thấy được nước mắt của mình, "Anh đi đi, hãy đối xử tốt với Y Thu"
"Băng Dao...."
"Đủ rồi! Doãn Băng Dao cắt ngang lời nói của anh ta, giơ tay bịt tai, "Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì! Vốn dĩ anh không yêu tôi, chẳng qua chỉ là trả thù tôi, hiện tại Lăng Diệc đã chết, tại sao anh còn tìm tôi! Chẳng lẽ anh còn chưa hết hận sao?"
Cô thật sự không hiểu, trong mấy ngày ngắn ngủi, tại sao một ác ma lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Ngự Giao giằng tay Doãn Băng Dao lại, đôi mắt đỏ anh nhìn chằm chằm: "Nếu tôi nói, tôi yêu em, em sẽ tin?"
"Thật buồn cười" cô hất tay ra, "Ngự Giao anh chơi vui không? Đừng tra tấn tôi như vậy nữa được không?"
Vẻ mặt Ngự Giao rất phức tạp, sau khi biết sự thật, anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân hối hận như vậy.
Nếu Doãn Băng Dao đúng thực sự liên quan tới tai nạn xe của Thẩm Gia Hạo, tất nhiên anh sẽ không bỏ qua.
Nhưng....
Cô lại không liên quan.
"Băng Dao, em hãy bình tĩnh nghe tôi nói, tôi.... tôi...." Anh ngập ngừng, một lúc lâu mới nói ra ba chữ, "Rất xin lỗi...."
Một lần nữa cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, một người đàn ông giống như anh ta, luôn kiêu ngạo ngang ngược, luôn cho rằng bản thân đúng, bản thân là thượng đế.
Làm sao anh ta có thể nói ra ba chữ "Rất xin lỗi" kia
Nếu một người đàn ông nói với cô ba từ "Rất xin lỗi", chắc chắn trong lòng anh ta vẫn còn một nơi yếu mềm. Nhưng....
"Không! Ngự Giao, anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Tôi sẽ không trở lại bên cạnh anh" cô hét lên.
Nhất định anh ta lại đang giở trò đùa cợt, nhất định lại giống như trước đây, cố ý đối xử tốt với cô, khiến cô yêu anh ta, sau đó lại độc ác đâm thẳng vào tim cô.
Lang Long đứng hút thuốc ở một chỗ không xa, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, từ trước tới giờ thính giác của anh có tiếng lợi hại. Khi nghe thấy Ngự Giao nói ra ba chữ "Rất xin lỗi" kia với Doãn Băng Dao, anh cũng bị kinh hoàng, tàn thuốc suýt nữa rơi xuống tay. Chuyện này thực sự khiến người ta có cảm giác không thể tin.
Một lần nữa, Ngự Giao nắm chặt tay Doãn Băng Dao, "Tôi không gạt em! Em hãy đi cùng tôi, tôi sẽ bù đắp mọi thứ cho em"
Anh sẽ gánh chịu trách nhiệm về những sai lầm mình phạm phải.
"Buông tôi ra! Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra" Doãn Băng Dao kích động vùng vẫy, chân đột nhiên giẫm hụt một cái, Ngự Giao vươn tay nhanh chóng ôm eo cô, mới tránh việc cô ngã xuống biển.
Doãn Băng Dao kinh hoảng ngước mắt, thấy đôi mắt đen sâu thẳm đầy nét dịu dàng của anh. Cô tròn mắt nhìn.
Thẩm Hiên Bạch ngồi trong xen, thấy cảnh bên ngoài, vội vàng mở cửa xe muốn chạy tới, vừa đi được vài bước, đã bị Lang Long ngăn cản.
Ánh mắt anh không chút thiện cảm, "Không được qua đó"
"Tôi muốn qua đó xem thế nào, anh tránh ra" Thẩm Hiên Bạch khó chịu nói.
“Không được, hãy để hai người bọn họ nói chuyện riêng với nhau" vì tình anh em, anh bất chấp việc người trước mặt có phải là anh em họ của Ngự Giao hay không.
Thẩm Hiên Bạch bất đắ dĩ, xoay người quay lại ngồi vào trong xe.
Ngự Giao ôm eo Doãn Băng Dao, giằng co như vậy một lúc, Doãn Băng Dao đột nhiên lấy lại tinh thần, cô đứng thẳng người đẩy Ngự Giao ra, cuồng loạn gào khóc, "Anh cút đi! Ngự Giao! Tôi hận anh! Tôi hận anh!"
Cô hận Ngự Giao, nhưng cũng hận bản thân! Hận bản thân không biết liêm sỉ rung đột với anh ta, chính anh ta đã hại chết Lăng Diệc! Cô còn mang thai con của anh ta!
Cảm giác tra tấn này, khiến cô đau khổ muốn chết.
Nhìn cô đau lòng rơi lệ, Ngự Giao đứng sững người không biết làm sao. Từ trước tới giờ, thấy cô khóc, trong lòng anh sẽ có cảm giác thỏa mãn của việc trả thù, cho nên anh luôn dùng mọi biện pháp khiến cô khổ sở. Nhưng hiện giờ, anh không muốn nhìn thấy cô khóc hơn bất cứ lúc nào.
"Được, tôi không tới gần em, em đừng kích động, đừng lùi về sau"
"Anh câm miệng" Doãn Băng Dao lau nước mắt, nhìn về phía Ngự Giao hét lên, "Anh là tên ác ma, đừng có ở đây giả mù sa mưa"
Ngự Giao, nếu có thể, tôi thật sự muốn giết chết anh! Trả thù cho Lăng Diệc.
"Anh đi đi! Tôi sẽ không trở về cùng anh"
"Em thật sự yêu Hiên Bạch sao? Hai người thực sự yêu nhau sao?" Ngự Giao hỏi trong lòng anh không muốn tin.
"Đúng, tôi rất yêu Hiên Bạch, hơn nữa tôi sẽ kết hôn cùng anh ấy" Doãn Băng Dao căm tức nhìn anh, cắn chặt môi.
Ngự Giao hơi sững người, ánh mắt ảm đạm, gật đầu. Giọng nói lạnh lùng cao ngạo trước đây giờ phút này có chút bi thương, "Được, tôi hiểu... em đi đi, tôi sẽ không tới quấy rầy em...."
Doãn Băng Dao nhìn dáng vẻ cô đơn của anh, trong lòng ngổn ngang trăm ngàn tư vị
Cô nhấc chân bước đi.
Khi bước qua bên người anh, anh đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, nắm thật chặt.
"Doãn Băng Dao, em có thể kết hôn, chỉ cần người đàn ông đó có thể đem đến hạnh phúc cho em, Ngự Giao anh thề tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy em. Nhưng.... nếu để anh biết bên cạnh em không có một người đàn ông nào, như vậy, em nhất định phải trở lại bên cạnh tôi"
Mặc dù biết bản thân hiểu lầm cô, nhưng để đạt được thứ mình cần, anh có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.
Doãn Băng Dao nhìn anh lắc đầu, "Ác ma"
Cô nghiến răng nhả ra hai chữ, hất tay bước chân dần dần nhanh hơn, cuối cùng chạy về phía xe Thẩm Hiên Bạch.
"Băng Dao, anh ta có làm gì em không?" Thẩm Hiên Bạch sốt ruột hỏi.
"Hiên Bạch...." cô đột nhiên ôm trầm lấy Thẩm Hiên Bạch.
Cô biết Ngự Giao chắc chắn sẽ nhìn thấy.
"Được rồi, chúng ta về nhà thôi" Thẩm Hiên Bạch vỗ nhè nhẹ lên vai cô
Ngự Giao nhìn bóng dáng hai người ôm nhau trong xe, bàn tay xiết chặt lại, trong dáng vẻ cô đơn dần dần hiện ra hơi thở nguy hiểm.Lang Long đi tới, nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, không biết nên nói gì.
Khóe miệng đột nhiên cong lên hiện ra nụ cười khổ, Ngự Giao tự giễu: "Long, tớ rất thất bại đúng không?"
Vỗ vai anh, Lang Long nói: "Không sao, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Giao cho dù chúng ta lợi hại thế nào, cho dù có nhiều tiền và thế lực lớn đến đâu, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn là người đàn ông đúng không? Đàn ông thích phụ nữ, đây là chuyện hiển nhiên, cậu đừng làm khó bản thân" Anh biết, hôm nay Ngự Giao nói ra câu nói này, nhất định là cậu ta cảm thấy rất đau khổ.
Từ trước tới giời Ngự Giao luôn là một người lạnh lùng, không rung động trước bất kỳ người phụ nữ nào. Nhưng hôm nay....
"Không việc gì, chúng ta đi thôi" Ngự Giao thu hồi tầm mắt của mình.
Đúng lúc bọn họ sắp đi, đột nhiên vang lên tiếng súng. Hai người vội vàng ngồi xổm xuống, nhanh chóng rút súng ra, lưng tựa lưng, cảnh giác nhìn bốn phía. Đối mặt với những tình huống như này, cho tới bây giờ thái độ của Ngự Giao đều là núi băng, mặt không đổi sắc.
Đột nhiên mấy người xông tới, trong tay cầm súng
Ngự Giao đã sớm nghĩ tới chuyến đi này của mình sẽ có chuyện rắc rối, nên đã âm thầm sắp xếp, vệ sĩ theo anh đều là những người được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Những người vệ sĩ nghe thấy tiếng súng, đều chạy tới.
"Giao! Mau lên ca nô! Đây không phải địa bàn của chúng ta, đánh tiếp sẽ rất bất lợi" Lang Long kéo Ngự Giao.
Ngự Giao lại giống như nổi điên, mỗi một đòn của anh đều đánh thương một người, nhìn đôi mắt khát máu của anh không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đánh nhau xong, Lang Long và Ngự Giao cùng lên ca nô, trên người cả hai đều có những vết thương nhỏ. Hai người cầm súng, thở hổn hển nhìn đối thương, đột nhiên bật cười.
Nằm trên chiếc ca nô chạy vù vù, nhìn trời mây, Lang Long cười nói: "Cậu có cảm thấy tình huống này rất quen thuộc không?"
"Tất nhiên quen chứ"
"Năm đó ở trường học, tên tiểu tử Phương Chính Đông đi tán gái, kết quả con nhóc kia bị một lão đại ca xã hội đen giành mất, chúng ta đi giúp cậu ta giành lại con nhóc đó, cuối cùng mấy người chúng ta cũng ngồi ca nô chạy như này. Chỉ là khi đó còn trẻ, bản lĩnh không được như bây giờ, ai cũng bị thương nặng"
Nhớ lại quá khứ, Ngự Giao cũng cảm thấy buồn cười, "Khi đó cậu ta còn bị tớ mắng cho một trận, tớ không hiểu tại sao cậu ta có thể chỉ vì một người con gái mà sống chết tranh giành như vậy"
Ban đầu, anh cảm thấy cách làm của Phương Chính Đông như vậy rất buồn cười, nhưng bọn họ là anh em tốt, anh em gặp nạn, tất nhiên mấy người bọn anh cũng phải chạy tới sống chết giành, để giúp cậu ta một tay"
Lang Long nghiêng đầu nhìn gò má Ngự Giao, "Bây giờ cậu hiểu chưa?"
"Hiểu rồi" anh bi ai cười cười. Anh từng nghĩ bản thân sẽ chỉ sống chết tranh giành vì anh em, tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ người phụ nữ nào mà làm ra chuyện điên cuồng.
Nhưng sự thật chứng mình, suy nghĩ ngông cuồng thời thiếu nhiên không thể chịu nổi một đòn đả kích.
Doãn Băng Dao, có lẽ chính là kiếp nạn của anh. Là chính anh tạo ra nghiệt, hôm nay đến lúc phải nếm quả đắng.
***
Doãn Băng Dao và Thẩm Hiên Bạch cùng trở về, dọc đường đi sắc mặt của cô rất không tốt.
Thẩm Hiên Bạch lo lắng hỏi cô: "Có phải em không khỏe ở đâu không?"
cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Hiên Bạch phải gọi mấy lần cô mới lấy lại tinh thần.
"Hả, không có gì"
"Ừ, vậy thì tốt " trong mắt Thẩm Hiên Bạch không che giấu được niềm vui sướng, tuy rằng khi nãy anh không biết rõ giữa cô và Ngự Giao rốt cuộc đã nói những gì. Nhưng cuối cùng, Băng Dao đã theo anh trở về.
Lần này, Ngự Giao đã bại trong tay anh.
Tiếng chuông điệng thoại di động phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe, Thẩm Hiên Bạch nhấc điện thoại, là Vưu Trung Tĩnh gọi tới.
"Cô nói cái gì?" mặt anh đột nhiên biết sắc.
Bởi vì, anh ta là ma quỷ!
Cô đề phòng nói, "Anh muốn làm gì? anh còn tìm tôi làm gì?"
"Băng Dao..." Ngự Giao lại tiến lên một bước, "Tôi không biết nên nói như thế nào, nhưng xin em hãy tin tôi, trở về cùng tôi. Tôi... tôi sẽ bù đắp lại cho em"
Doãn Băng Dao rất kinh ngạc, những lời này làm sao có thể phát ra từ miệng một tên ma quỷ như anh ta. Cô nhìn bằng ánh mắt không thể tin, "Anh có biết anh đang nói cái gì không? Ngự Giao, anh không cần lừa tôi thêm nữa, tôi sẽ không bao giờ tin anh"
"Tôi đã biết được một phần sự thật, đúng, em không liên quan đến cái chết của Gia Hạo, là tôi trách lầm em, tôi...." sự hối hận lờ mờ hiện lên trên gương mặt Ngự Giao, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cô đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Hiểu lầm? Ngự Giao! một câu hiểu lầm là được sao! Anh cho là một câu hiểu lầm là tôi sẽ tha thứ cho anh? Anh cho là một câu hiểu lầm là Lăng Diệc sẽ sống lại sao? Anh cho là một câu hiểu lầm của anh là có thể xóa sạch những vết thương anh để lại trên người tôi sao?!" Giọng cô nức nở run run, nước mắt không ngừng rơi.
Doãn Băng Dao xoay người, đi đến bên bờ, không muốn nhìn thấy anh ta, cũng không muốn anh ta thấy được nước mắt của mình, "Anh đi đi, hãy đối xử tốt với Y Thu"
"Băng Dao...."
"Đủ rồi! Doãn Băng Dao cắt ngang lời nói của anh ta, giơ tay bịt tai, "Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì! Vốn dĩ anh không yêu tôi, chẳng qua chỉ là trả thù tôi, hiện tại Lăng Diệc đã chết, tại sao anh còn tìm tôi! Chẳng lẽ anh còn chưa hết hận sao?"
Cô thật sự không hiểu, trong mấy ngày ngắn ngủi, tại sao một ác ma lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Ngự Giao giằng tay Doãn Băng Dao lại, đôi mắt đỏ anh nhìn chằm chằm: "Nếu tôi nói, tôi yêu em, em sẽ tin?"
"Thật buồn cười" cô hất tay ra, "Ngự Giao anh chơi vui không? Đừng tra tấn tôi như vậy nữa được không?"
Vẻ mặt Ngự Giao rất phức tạp, sau khi biết sự thật, anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân hối hận như vậy.
Nếu Doãn Băng Dao đúng thực sự liên quan tới tai nạn xe của Thẩm Gia Hạo, tất nhiên anh sẽ không bỏ qua.
Nhưng....
Cô lại không liên quan.
"Băng Dao, em hãy bình tĩnh nghe tôi nói, tôi.... tôi...." Anh ngập ngừng, một lúc lâu mới nói ra ba chữ, "Rất xin lỗi...."
Một lần nữa cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, một người đàn ông giống như anh ta, luôn kiêu ngạo ngang ngược, luôn cho rằng bản thân đúng, bản thân là thượng đế.
Làm sao anh ta có thể nói ra ba chữ "Rất xin lỗi" kia
Nếu một người đàn ông nói với cô ba từ "Rất xin lỗi", chắc chắn trong lòng anh ta vẫn còn một nơi yếu mềm. Nhưng....
"Không! Ngự Giao, anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Tôi sẽ không trở lại bên cạnh anh" cô hét lên.
Nhất định anh ta lại đang giở trò đùa cợt, nhất định lại giống như trước đây, cố ý đối xử tốt với cô, khiến cô yêu anh ta, sau đó lại độc ác đâm thẳng vào tim cô.
Lang Long đứng hút thuốc ở một chỗ không xa, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, từ trước tới giờ thính giác của anh có tiếng lợi hại. Khi nghe thấy Ngự Giao nói ra ba chữ "Rất xin lỗi" kia với Doãn Băng Dao, anh cũng bị kinh hoàng, tàn thuốc suýt nữa rơi xuống tay. Chuyện này thực sự khiến người ta có cảm giác không thể tin.
Một lần nữa, Ngự Giao nắm chặt tay Doãn Băng Dao, "Tôi không gạt em! Em hãy đi cùng tôi, tôi sẽ bù đắp mọi thứ cho em"
Anh sẽ gánh chịu trách nhiệm về những sai lầm mình phạm phải.
"Buông tôi ra! Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra" Doãn Băng Dao kích động vùng vẫy, chân đột nhiên giẫm hụt một cái, Ngự Giao vươn tay nhanh chóng ôm eo cô, mới tránh việc cô ngã xuống biển.
Doãn Băng Dao kinh hoảng ngước mắt, thấy đôi mắt đen sâu thẳm đầy nét dịu dàng của anh. Cô tròn mắt nhìn.
Thẩm Hiên Bạch ngồi trong xen, thấy cảnh bên ngoài, vội vàng mở cửa xe muốn chạy tới, vừa đi được vài bước, đã bị Lang Long ngăn cản.
Ánh mắt anh không chút thiện cảm, "Không được qua đó"
"Tôi muốn qua đó xem thế nào, anh tránh ra" Thẩm Hiên Bạch khó chịu nói.
“Không được, hãy để hai người bọn họ nói chuyện riêng với nhau" vì tình anh em, anh bất chấp việc người trước mặt có phải là anh em họ của Ngự Giao hay không.
Thẩm Hiên Bạch bất đắ dĩ, xoay người quay lại ngồi vào trong xe.
Ngự Giao ôm eo Doãn Băng Dao, giằng co như vậy một lúc, Doãn Băng Dao đột nhiên lấy lại tinh thần, cô đứng thẳng người đẩy Ngự Giao ra, cuồng loạn gào khóc, "Anh cút đi! Ngự Giao! Tôi hận anh! Tôi hận anh!"
Cô hận Ngự Giao, nhưng cũng hận bản thân! Hận bản thân không biết liêm sỉ rung đột với anh ta, chính anh ta đã hại chết Lăng Diệc! Cô còn mang thai con của anh ta!
Cảm giác tra tấn này, khiến cô đau khổ muốn chết.
Nhìn cô đau lòng rơi lệ, Ngự Giao đứng sững người không biết làm sao. Từ trước tới giờ, thấy cô khóc, trong lòng anh sẽ có cảm giác thỏa mãn của việc trả thù, cho nên anh luôn dùng mọi biện pháp khiến cô khổ sở. Nhưng hiện giờ, anh không muốn nhìn thấy cô khóc hơn bất cứ lúc nào.
"Được, tôi không tới gần em, em đừng kích động, đừng lùi về sau"
"Anh câm miệng" Doãn Băng Dao lau nước mắt, nhìn về phía Ngự Giao hét lên, "Anh là tên ác ma, đừng có ở đây giả mù sa mưa"
Ngự Giao, nếu có thể, tôi thật sự muốn giết chết anh! Trả thù cho Lăng Diệc.
"Anh đi đi! Tôi sẽ không trở về cùng anh"
"Em thật sự yêu Hiên Bạch sao? Hai người thực sự yêu nhau sao?" Ngự Giao hỏi trong lòng anh không muốn tin.
"Đúng, tôi rất yêu Hiên Bạch, hơn nữa tôi sẽ kết hôn cùng anh ấy" Doãn Băng Dao căm tức nhìn anh, cắn chặt môi.
Ngự Giao hơi sững người, ánh mắt ảm đạm, gật đầu. Giọng nói lạnh lùng cao ngạo trước đây giờ phút này có chút bi thương, "Được, tôi hiểu... em đi đi, tôi sẽ không tới quấy rầy em...."
Doãn Băng Dao nhìn dáng vẻ cô đơn của anh, trong lòng ngổn ngang trăm ngàn tư vị
Cô nhấc chân bước đi.
Khi bước qua bên người anh, anh đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, nắm thật chặt.
"Doãn Băng Dao, em có thể kết hôn, chỉ cần người đàn ông đó có thể đem đến hạnh phúc cho em, Ngự Giao anh thề tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy em. Nhưng.... nếu để anh biết bên cạnh em không có một người đàn ông nào, như vậy, em nhất định phải trở lại bên cạnh tôi"
Mặc dù biết bản thân hiểu lầm cô, nhưng để đạt được thứ mình cần, anh có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.
Doãn Băng Dao nhìn anh lắc đầu, "Ác ma"
Cô nghiến răng nhả ra hai chữ, hất tay bước chân dần dần nhanh hơn, cuối cùng chạy về phía xe Thẩm Hiên Bạch.
"Băng Dao, anh ta có làm gì em không?" Thẩm Hiên Bạch sốt ruột hỏi.
"Hiên Bạch...." cô đột nhiên ôm trầm lấy Thẩm Hiên Bạch.
Cô biết Ngự Giao chắc chắn sẽ nhìn thấy.
"Được rồi, chúng ta về nhà thôi" Thẩm Hiên Bạch vỗ nhè nhẹ lên vai cô
Ngự Giao nhìn bóng dáng hai người ôm nhau trong xe, bàn tay xiết chặt lại, trong dáng vẻ cô đơn dần dần hiện ra hơi thở nguy hiểm.Lang Long đi tới, nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, không biết nên nói gì.
Khóe miệng đột nhiên cong lên hiện ra nụ cười khổ, Ngự Giao tự giễu: "Long, tớ rất thất bại đúng không?"
Vỗ vai anh, Lang Long nói: "Không sao, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Giao cho dù chúng ta lợi hại thế nào, cho dù có nhiều tiền và thế lực lớn đến đâu, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn là người đàn ông đúng không? Đàn ông thích phụ nữ, đây là chuyện hiển nhiên, cậu đừng làm khó bản thân" Anh biết, hôm nay Ngự Giao nói ra câu nói này, nhất định là cậu ta cảm thấy rất đau khổ.
Từ trước tới giời Ngự Giao luôn là một người lạnh lùng, không rung động trước bất kỳ người phụ nữ nào. Nhưng hôm nay....
"Không việc gì, chúng ta đi thôi" Ngự Giao thu hồi tầm mắt của mình.
Đúng lúc bọn họ sắp đi, đột nhiên vang lên tiếng súng. Hai người vội vàng ngồi xổm xuống, nhanh chóng rút súng ra, lưng tựa lưng, cảnh giác nhìn bốn phía. Đối mặt với những tình huống như này, cho tới bây giờ thái độ của Ngự Giao đều là núi băng, mặt không đổi sắc.
Đột nhiên mấy người xông tới, trong tay cầm súng
Ngự Giao đã sớm nghĩ tới chuyến đi này của mình sẽ có chuyện rắc rối, nên đã âm thầm sắp xếp, vệ sĩ theo anh đều là những người được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Những người vệ sĩ nghe thấy tiếng súng, đều chạy tới.
"Giao! Mau lên ca nô! Đây không phải địa bàn của chúng ta, đánh tiếp sẽ rất bất lợi" Lang Long kéo Ngự Giao.
Ngự Giao lại giống như nổi điên, mỗi một đòn của anh đều đánh thương một người, nhìn đôi mắt khát máu của anh không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đánh nhau xong, Lang Long và Ngự Giao cùng lên ca nô, trên người cả hai đều có những vết thương nhỏ. Hai người cầm súng, thở hổn hển nhìn đối thương, đột nhiên bật cười.
Nằm trên chiếc ca nô chạy vù vù, nhìn trời mây, Lang Long cười nói: "Cậu có cảm thấy tình huống này rất quen thuộc không?"
"Tất nhiên quen chứ"
"Năm đó ở trường học, tên tiểu tử Phương Chính Đông đi tán gái, kết quả con nhóc kia bị một lão đại ca xã hội đen giành mất, chúng ta đi giúp cậu ta giành lại con nhóc đó, cuối cùng mấy người chúng ta cũng ngồi ca nô chạy như này. Chỉ là khi đó còn trẻ, bản lĩnh không được như bây giờ, ai cũng bị thương nặng"
Nhớ lại quá khứ, Ngự Giao cũng cảm thấy buồn cười, "Khi đó cậu ta còn bị tớ mắng cho một trận, tớ không hiểu tại sao cậu ta có thể chỉ vì một người con gái mà sống chết tranh giành như vậy"
Ban đầu, anh cảm thấy cách làm của Phương Chính Đông như vậy rất buồn cười, nhưng bọn họ là anh em tốt, anh em gặp nạn, tất nhiên mấy người bọn anh cũng phải chạy tới sống chết giành, để giúp cậu ta một tay"
Lang Long nghiêng đầu nhìn gò má Ngự Giao, "Bây giờ cậu hiểu chưa?"
"Hiểu rồi" anh bi ai cười cười. Anh từng nghĩ bản thân sẽ chỉ sống chết tranh giành vì anh em, tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ người phụ nữ nào mà làm ra chuyện điên cuồng.
Nhưng sự thật chứng mình, suy nghĩ ngông cuồng thời thiếu nhiên không thể chịu nổi một đòn đả kích.
Doãn Băng Dao, có lẽ chính là kiếp nạn của anh. Là chính anh tạo ra nghiệt, hôm nay đến lúc phải nếm quả đắng.
***
Doãn Băng Dao và Thẩm Hiên Bạch cùng trở về, dọc đường đi sắc mặt của cô rất không tốt.
Thẩm Hiên Bạch lo lắng hỏi cô: "Có phải em không khỏe ở đâu không?"
cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Hiên Bạch phải gọi mấy lần cô mới lấy lại tinh thần.
"Hả, không có gì"
"Ừ, vậy thì tốt " trong mắt Thẩm Hiên Bạch không che giấu được niềm vui sướng, tuy rằng khi nãy anh không biết rõ giữa cô và Ngự Giao rốt cuộc đã nói những gì. Nhưng cuối cùng, Băng Dao đã theo anh trở về.
Lần này, Ngự Giao đã bại trong tay anh.
Tiếng chuông điệng thoại di động phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe, Thẩm Hiên Bạch nhấc điện thoại, là Vưu Trung Tĩnh gọi tới.
"Cô nói cái gì?" mặt anh đột nhiên biết sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.