Chương 6: bí mật chàng hôn phu!
Hoàng Trang Hân
28/10/2013
Không thể biết khi nào trời mưa…
Không thể biết khi nào trời nắng…
Không thể đo được nước ở đại dương…
Và…Em mãi mãi không thể biết được tâm can anh…
Nhưng….hãy tin một điều, anh biết rõ: so much I love you…
………………………………………………..phân tuyến………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….(<_>)
Mưa… Mưa tí tách rơi trên mái nhà kí túc xá. Và Tuyết Hạ, cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn đang thong dong hứng từng giọt nước mát lạnh mà ông trời ban tặng.
Mưa luồn qua bàn tay búp măng xinh xinh…
Tuyết Hạ thích mưa! Nhưng Tuyết Hạ biết, mình không pphải thích mưa nhất. Tuyết Hạ thích gì?
Tuyết Hạ thích gió…Cơn gió nhẹ đến nhẹ đi, nửa phũ phàng, nửa nồng ấm…
Cơn gió phiền phức ấy đã làm phiền cô trong suốt hai tháng xa nhà…
Biết bao câu chuyện, vui có, tức có, buồn có, giận có, sợ hãi? Có hết tất cả những cung bậc cảm xúc mà cô chưa bao giờ tìm thấy…
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
0o0o0o0o00o0o0o0o0o0
O0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
-Tuyết Hạ! Tuyết Hạ!
Tuyết Hạ giật bắn mình ngoái lại nhìn. Anh An Khánh đã đứng ở đó từ lúc nào?
-Dạ!
-em làm gì mà anh gọi mãi vậy?
-Em….Mà anh gọi cho em có việc gì không?
An Khánh
hơi thở dài. Cô vợ chưa cưới của anh vừa nói điều gì vậy? chẳng lẽ cứ có việc anh mới được phép gọi cho cô sao? Tuyết Hạ! trong tâm can em, anh là ai vậy? Liệu, em có dành cho anh, dù chỉ một góc nhỏ không?
-Cuối tuần này có đợt nghỉ phép, em có về Trịnh gia không?
Tuyết Hạ gõ cóc vào đầu. Từ bao giờ, cái đầu cô trở nên ngu ngốc như thế này chứ? Ngay cả việc này cô cũng quên mất…
-Chắc em sẽ về ạh!
Anh ấy nở một nụ cười thoả nguyện:
-vậy em có thể đến bữa tiệc tối của nhà anh chứ? Sang tuần là sinh nhật anh…
Tuyết Hạ cắn nhẹ môi. Sao cô có thể quên một việc quan trọng như thế? Cái đầu của cô, chỉ để trang trí thôi à?
-Hì hì! Em xin lỗi, em quên mất! liệu anh có thể tha lỗi cho em không? Có thể em sẽ không kịp chuẩn bị quà cho anh đâu…
-Anh không cần! chỉ cần em đến là được..
Anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng chân thành, lúc nào cũng đem lại cảm giác ấm áp cho cô. Nụ cười thoát trên môi anh, đẹp tựa làn nắng ấm ban mai, chỉ dành cho Tuyết Hạ! Nhưng, từ bao giờ, cô đã không còn biết đến vẻ đẹp ấy?
Các thiếu nữ trong kí túc xá nuối tiếc nhìn theo bóng dáng cao cao thanh thoát của An Khánh ra khỏi kí túc xá. Vâng! Anh ấy là thần tượng số một trong lòng họ. đẹp trai bậc nhất, không có bất kì mĩ nam nào cũng có thể so sánh được, nhà thế phiệt, học giỏi số một. Trước kia, đại hoàng tử họ Vũ tên Thanh Phong là số một tại Vương Dương, là một siêu học sinh toàn tài toàn sắc, biết bao cô gái ngưỡng mộ, thầm nhớ trong mỗi cơn mơ…
Nhưng thật đáng tiếc, kẻ đẹp trai mang khuôn mặt lạnh lẽo như băng đá đó đã ra đi một cách bí ẩn, làm cả Vương Dương chìm vào yên tĩnh một thời gian, cho đến khi An Khanh đến…Nhưng nếu đem so với Thanh Phong, An Khánh vẫn còn kém vài nấc thang…
………………………………………………………………………………………….
Tuyết Hạ trở về Trịnh gia. Đã hai tháng xa nhà, nhà cô vẫn vậy y như lúc đầu. hai chú cún bông xù, thấy cô chủ trở về, mừng rỡ chạy ra, chồm lấy Tuyết Hạ! có vẻ, chúng rất rất nhớ cô!
Hai hàng thanh thảo vẫn trắng tinh nõn nà, toả mùi hương dìu dịu…
Cây hoàng lan vẫn tảo hương thơm thanh quý…
Cây hoè vẫn rủ bóng xanh mướt, che rợp cả một khoảng vườn….
Hồ sen đang độ nở hoa, liên hoa toả hương ngào ngạt, hồ nước trong veo, vài chú cá vàng tha thẩn đớp đớp…
Cả nhà Tuyết Hạ vẫn thế. Cha, mẹ, ông, bà vẫn mạnh khoẻ…Và ai ai cũng vui mừng, khi đứa con gái trở về…
Căn phòng của cô vẫn sạch sẽ và ngăn nắp…
Thả mình lên chiếc giường trắng muốt, Tuyết Hạ lại nhớ về căn phồng số 27.
Và nhớ cơn gió nhẹ Thanh Phong…
Tuy anh ta liêu trai…
Tuy anh ta kì lạ…
Tuy anh ta không có phép lịch sự với ..phụ nữ, nhưng nếu thiếu anh, cô thật trống trải…Chỉ có ở cạnh anh ta, cô mới biết mình thật trẻ con, thật ngu ngốc…
Yêu?
Ai thấu?
Và ai có thể biết đây?
>>……………………<<
Đi dự tiệc nhà hôn phu, quả thật là vấn đề nan giải. bởi lẽ, cả Trịnh và Lã gia đều là những họ ttộc nổi tiêng, Tuyết Hạ không thể làm mất mặt mình, gia đình hai bên. Đi đứng thế nào? Ăn nói ra sao? Cử chỉ thế nào cho ddepj mắt?
Khuôn sáo và chán chường!
Tiệc chỉ là nơi gặp mặt và là nơi để báo chí săn tin!!!
Sau một hồi đắn đo, Tuyết Hạ cũng tạm ưng ý với bộ đồ mầu xanh lam trang nhã, váy không quá già, cũng không qua trẻ con, rời nhà, thẳng hướng Lã gia…
An Khánh trong bộ âu phục đẹp đến từng cm, mái tóc hớt sang một bên đầy nhã nhặn, đang tươi cười với khách như một cái máy, mắt vẫn chỉ liếc về phía đường đi, chờ đợi một người…
Anh sợ cô sẽ gặp phải kẻ thù không bao giờ có thể hoá giải…
-Chúc mừng sinh nhật anh, hôn phu!
Cuối cùng, anh có thể thở phào nhẹ nhõm, khi cô gái xinh đẹp trong bộ đồ xanh lam đang đứng trước mặt anh, tươi cười. Anh đưa tay ra, ra hiệu cho cô khoác llấy, rrồi cùng cô gái nhỏ đi vào trông, đeer lại bao cái nhìn nuối tiếc chô các mĩ nhân ngoài kia…
Anh đưa cô đi tới đâu, ánh đèn flash của báo chí theo tới đó. Hẳn rồi, tiểu thư nhà họ Trịnh và công tử nhà họ Lã, đúng là tin sốc!
Tuyết Hạ chỉ biết cười như một cái may, còn bao nhiêu câu hỏi, anh đều trả lời cho cô hết.
Sau một hồi mệt mỏi với những kẻ chỉ chực xông vào đặt câu hỏi này nọ, Tuyết Hạ lảo đảo, cùng An Khánh bước ra ngoài khuôn viên. Qua chiếc cầu bắc qua hồ sen nho nhỏ, cả hai dừng lại, trầm ngâm, cùng chiếu tia nhìn ra xa xa…
Gió lại bắt đầu nổi lên, nhẹ nhàng vu vơ mơn nhẹ từng lọn tóc xoăn mềm mại…
Tuyết Hạ đang nghĩ gì? Phải chăng là về anh, cơn gió nhẹ!
An Khánh bất chợt nhìn sang cô hôn thê xinh đẹp đang chống tay, đôi mắt nâu buồn hướng về phía mặt trăng…
Xinh đẹp…
Nhẹ nhàng…
Đài các…
Đáng yêu…
Quyến rũ…
Tuyết Hạ hiện lên với tất cả vẻ đẹp của một thiếu nữ vừa qua tuổi trăng tròn…
-Tuyết Hạ!
Bị gọi bất ngờ, cô gái nhỏ từ miền xa thăm thẳm quay trở lại…Chạm ngay phải khuôn mặt đẹp như thiên thần của anh. Rất sát…Đôi mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cô.
Quá bất ngờ, Tuyết Hạ không biết phải phản ứng gì cho phải…Chỉ một chút nữa thôi…Bờ môi xinh đẹp mềm mỏng của cô gái ấy sẽ thuộc về anh…Chỉ một chút nữa, chút nữa thôi…
Gío lại nổi lên…
“phụt”…
Đèn nến thắp sáng choang khắp bữa tiệc chợt tắt hết…Tất cả chìm vào bóng tối, không một ánh sáng. Ngay cả mặt trăng cũng phũ phàng bỏ vào màn mây đen…
Không gian quá yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu đi tìm thêm nến để thắp cho sáng.
Tuyết Hạ quờ quạng:
-Anh An Khánh! Anh có ở đó không?
Không có tiếng ai trả lời, hoàn toàn im lặng…
Tuyết Hạ lần mò theo mép lan can, vịn dần xuống dưới. tiếng cỏ xào xạc dưới chân cô, tiếng dế kêu ri ri!
Cô đang ở đâu? Không có ánh sáng, cô trở nên vô thần định. Cô không thích bóng tối, trừ khi có “gió”.
Những cơn gió ma quái như âm thanh của những oan hồn vang lên bên tai cô. Cô gái nhỏ ngồi bó gối, run lên lập cập…Những âm thanh kia cứ rít vào tai cô…
-Mi muốn gì?
Là tiếng anh An Khánh! Cô mừng rỡ, định hét lên gọi anh, nhưng tính tò mò lại làm cô nhẫn nại ngồi im nghe, xem, kẻ nào dám làm anh giận thế?
-Chỉ là đến thăm viếng kẻ thừ, à! Chúc mừng sinh nhật mi!
Cái giọng khàn khàn trầm trầm đó vang lên, quen thuộc quá! Là….Thanh Phong ư! Tại sao anh lại ở đây? Lại còn cái giọng mỉa mai đáng sợ kia nữa…
-ôh! Cảm ơn mi, cho dù lời chúc từ vị khách không mời, ta không hứng nghe!!!
-Ha ha ha! Chỉ là một phép lịch sự thôi, đại pháp sư! Àh, hình như mi mới chỉ là pháp sư tập sự thôi, nhỉ?
Lại cái gì nữa? Cô gái nhỏ nghe tai mình lùng bùng, toàn thân rung lên, tâm can nóng lên, ngạc nhiên cực độ!
Tiếng anh An Khánh rít lên đầy bực bội:
-Cho dù chỉ là một tiểu pháp sư, ta cũng sẽ đấu với ngươi đến cùng…
Tiếng cười cất lên ngặt nghẽo, vang động cả một vùng…
Gió nổi lên mạnh mẽ…
Đôi cánh ác thần bay lên đầy kiêu ngạo, để lại tiếng nói vang lên trên bầu trời…
-Ta sẽ chờ!!! Ha ha ha ha ha…
Tiếng cười cứ nhỏ dần, rồi im bặt trong không gian…
Đèn lại sáng choang…
Anh An Khánh lấy lại tinh thần bình thường, đĩnh đạc trở lại bữa tiệc. Qua khuôn viên, anh chợt thấy một cô gái nhỏ đang rung rung cả thân mình nhỏ bé. Anh lại gần, đặt đôi tay lên vai cô…
-Đừng có động vào tôi! Anh là ai? Rốt cuộc, anh là ai???
Chương VI. 2:Xin chào em gái!!!
Tuyết Hạ mệt mỏi với một tâm trạng mang tên sốc, trở về Trịnh gia, khoá kín cửa phòng, thả thân mình lên chiếc giường nệm trắng muốt…Cô gái nhỏ ôm đầu, không ngừng day day hai bên thái dương….
“Phải, anh là pháp sư. Là kẻ chuyên đi trừ ma diẹt quỷ. Anh xin lỗi vì đã không cho em biết! Nhưng em hãy hiểu, để em không biết tức là anh đang bảo vệ em! Anh lo, em sẽ sợ hãi và gặp nguy hiểm…
Nhưng em đừng lo, sau khi hai ta đính hôn, mọi chuyện sẽ không tệ đâu! Anh dám chắc, sẽ không một kẻ nào có thể đến làm phiền em….”
Anh ấy đã nói thực cho Tuyết Hạ biết. Cô rất sốc!
Nhưng điều cô quan tâm nhất, không phải vấn đề ấy!
Cái chính, An Khánh đã tuyên chiến với Thanh Phong!
Một nước cờ mạo hiểm! một kẻ có quyền năng của một chúa tể oai hùng, hô phong hoán vũ như Thanh Phong, thực làm sao hôn phu cô đỡ lại được? Mà cho dù An Khánh, cô không biết mình có yêu anh ấy không, nhưng cô coi anh ấy rất rất quan trọng với mình…
Thử giả định, nếu, nếu thôi, Thanh Phong thất bại dưới tay An Khánh, thì Tuyết Hạ …thật sự…đau lòng…
Cô không muốn cả hai đối đầu nhau! Cô không muốn cả hai gặp bất cứ bất trắc nào…
Rốt cuộc, Tuyết Hạ yêu ai? Trái tim nhỏ bé kia đã thuộc về ai? Vị chúa tể quỷ tàn bạo sắc lạnh hay chàng pháp sư đáng mến?
Thật khó mà trả lời…
-Đâu có! Dễ trả lời thôi!
Tuyết Hạ giật mình ngóc đầu nhìn kẻ vừa nói ra ý nghĩ của cô. Nhìn thấy bộ đồ trắng toát, cô định hét toáng lên, thì kẻ kia nở một nụ cười thân thiện, đưa tay gác lên đôi môi mỏng, ra hiệu im lặng…
Tuyết Hạ ngạc nhiên, định hỏi anh ta là ai, thì anh ta đẫ đến bên một chiếc tủ bị mất chìa, không ai mở được. chẳng hiểu bằng cách nào, anh ta huơ huơ vài cái, cách cửa tủ mở toang, một chiếc hộp dính đầy bụi hiện ra…
Album ảnh ư?
-Anh nè!
Anh ta chỉ vào một tấm ảnh có mẹ cô bé, đang mỉm cười rạng rỡ, bế một đứa bé xinh trai, bầu bĩnh khoảng hai, ba tuổi gì đó. Tuyết Hạ vẫn không hiểu, ngạc nhiên hỏi :
-Anh là ai???
-Anh trai cô đây!
-CÁI GÌ? ANH TRAI ÁH!???
Tuyết Hạ nghi hoặc nhìn anh ta, trong lòng thực phát sốc, hoang mang cực độ. Cô nhủ thầm: “thằng ăn trộm mắc dịch kia! Dám mạo nhận là anh ta? Mi nghĩ ta là trẻ con sao? Trò của mi, thực nực cười! chẳng qua là ta đang yếu thế, chứ không thì…”
Anh ta liền gõ cóc vào trán cô gái nhỏ…
-Con nhỏ hư thân này! Anh trai mà dám bảo là trộm!!!
Tuyết Hạ nửa ngạc nhiên, nửa tức giận, vì anh ta dám đọc trộm suy nghĩ của cô, bèn gào lên:
-Thằng điên này!!! Tôi cho anh một trận thừa sống thiếu chết ngay! Anh bảo anh là anh trai tôi chứ không phải trộm, vậy bằng chứng đâu? Chết rồi, làm sao mà còn sống kại, trở về đây? Có cút ra khỏi đây không, tôi mà gọi bảo vệ thì đừng có trách…
Trái với thái độ bực dọc của cô gái nhỏ, anh ta vẫn bình tĩnh ngồi xuống đăm chiêu nhìn cô “em gái”:
Thứ nhấy, mắt em và mắt anh rất giống nhau! Thứ hai, anh không phải là ma, mà là…Thôi, anh cũng không có nhiều thời gian đâu. Có thể,Tuyết Hạ , em chưa tin anh, nhưng với tư cách của một anh hai, anh khuyên em nên cẩn thận với Thanh Phong, cậu ta không….
Bỗng, anh chàng ấy phun ra một ngụm máu tươi. Không để Tuyết Hạ kịp sợ, anh đẫ vội nắm chặt tay cô, cố nói qua cơn đau:
-Hãy nghe lời anh! Cậu ta..không..không…
Anh tiếp tục phun ra một ngụm máu đỏ đặc sánh…Anh không còn chịu nổi, băng thân mình, nhẹ nhàng lướt qua mặt Tuyết Hạ hãy còn bàng hoàng…
Băng xuống ban công, sải cánh trắng bay đi vội vã, đầy đau đớn…
Để lại Tuyết Hạ ngẩn ngơ bàng hoàng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra?
Cô đến bên ban công, thì bóng trắng ấy chỉ còn là một dấu chấm trang trắng, lùi dần về phía mặt trăng…
Thực khó hiểu! có ai giải thích cho tôi không???
Trên một nền cỏ xanh rì rào bị bóng trăng nhuộm một màu vàng thu phong, một thiên thần hay ai đó, đang ôm ngực, không ngừng phun ra huyết hồng…
Gió bắt đầu nổi lên, mạnh mẽ, dữ dội, xoáy tung đôi cánh trắng ủ rũ, bất động…
Một bóng đen với đôi cánh ác thần kiêu hãnh sà xuống bên thiên thần đã mất hết sức manh…
Mũi giày tàn bạo, khẽ lay lay thân hình bất động, yếu ớt của thiên thần tội nghiệp…
Không nhúc nhích…
Gió lại nổi lên, mạnh mẽ gấp bội, kèm theo tiếng cười khô không khốc của chúa tể…
Cánh tay ác thần tàn nhẫn đưa lên…
Thiên thần bị tan vỡ ra trong vô ảnh, thành ngàn mảnh nhỏ, rồi biến mất…
Chỉ cò lại quả cầu pga lê mang linh hồn anh, trong suốt, thanh khiết…
Tràng cười khô lạnh vừa dứt, ác thần đã cất giọng nói lạnh lẽo tựa như làn tuyết giữa mùa đông…
-Kết cục cho kẻ lắm mồm! may cho mi, ta còn cần dùng mi dài dài!!! Từ nay, ta muốn xem, còn ai cản trở ta không? Ha ha ha ha….
Không thể biết khi nào trời nắng…
Không thể đo được nước ở đại dương…
Và…Em mãi mãi không thể biết được tâm can anh…
Nhưng….hãy tin một điều, anh biết rõ: so much I love you…
………………………………………………..phân tuyến………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….(<_>)
Mưa… Mưa tí tách rơi trên mái nhà kí túc xá. Và Tuyết Hạ, cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn đang thong dong hứng từng giọt nước mát lạnh mà ông trời ban tặng.
Mưa luồn qua bàn tay búp măng xinh xinh…
Tuyết Hạ thích mưa! Nhưng Tuyết Hạ biết, mình không pphải thích mưa nhất. Tuyết Hạ thích gì?
Tuyết Hạ thích gió…Cơn gió nhẹ đến nhẹ đi, nửa phũ phàng, nửa nồng ấm…
Cơn gió phiền phức ấy đã làm phiền cô trong suốt hai tháng xa nhà…
Biết bao câu chuyện, vui có, tức có, buồn có, giận có, sợ hãi? Có hết tất cả những cung bậc cảm xúc mà cô chưa bao giờ tìm thấy…
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
0o0o0o0o00o0o0o0o0o0
O0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
-Tuyết Hạ! Tuyết Hạ!
Tuyết Hạ giật bắn mình ngoái lại nhìn. Anh An Khánh đã đứng ở đó từ lúc nào?
-Dạ!
-em làm gì mà anh gọi mãi vậy?
-Em….Mà anh gọi cho em có việc gì không?
An Khánh
hơi thở dài. Cô vợ chưa cưới của anh vừa nói điều gì vậy? chẳng lẽ cứ có việc anh mới được phép gọi cho cô sao? Tuyết Hạ! trong tâm can em, anh là ai vậy? Liệu, em có dành cho anh, dù chỉ một góc nhỏ không?
-Cuối tuần này có đợt nghỉ phép, em có về Trịnh gia không?
Tuyết Hạ gõ cóc vào đầu. Từ bao giờ, cái đầu cô trở nên ngu ngốc như thế này chứ? Ngay cả việc này cô cũng quên mất…
-Chắc em sẽ về ạh!
Anh ấy nở một nụ cười thoả nguyện:
-vậy em có thể đến bữa tiệc tối của nhà anh chứ? Sang tuần là sinh nhật anh…
Tuyết Hạ cắn nhẹ môi. Sao cô có thể quên một việc quan trọng như thế? Cái đầu của cô, chỉ để trang trí thôi à?
-Hì hì! Em xin lỗi, em quên mất! liệu anh có thể tha lỗi cho em không? Có thể em sẽ không kịp chuẩn bị quà cho anh đâu…
-Anh không cần! chỉ cần em đến là được..
Anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng chân thành, lúc nào cũng đem lại cảm giác ấm áp cho cô. Nụ cười thoát trên môi anh, đẹp tựa làn nắng ấm ban mai, chỉ dành cho Tuyết Hạ! Nhưng, từ bao giờ, cô đã không còn biết đến vẻ đẹp ấy?
Các thiếu nữ trong kí túc xá nuối tiếc nhìn theo bóng dáng cao cao thanh thoát của An Khánh ra khỏi kí túc xá. Vâng! Anh ấy là thần tượng số một trong lòng họ. đẹp trai bậc nhất, không có bất kì mĩ nam nào cũng có thể so sánh được, nhà thế phiệt, học giỏi số một. Trước kia, đại hoàng tử họ Vũ tên Thanh Phong là số một tại Vương Dương, là một siêu học sinh toàn tài toàn sắc, biết bao cô gái ngưỡng mộ, thầm nhớ trong mỗi cơn mơ…
Nhưng thật đáng tiếc, kẻ đẹp trai mang khuôn mặt lạnh lẽo như băng đá đó đã ra đi một cách bí ẩn, làm cả Vương Dương chìm vào yên tĩnh một thời gian, cho đến khi An Khanh đến…Nhưng nếu đem so với Thanh Phong, An Khánh vẫn còn kém vài nấc thang…
………………………………………………………………………………………….
Tuyết Hạ trở về Trịnh gia. Đã hai tháng xa nhà, nhà cô vẫn vậy y như lúc đầu. hai chú cún bông xù, thấy cô chủ trở về, mừng rỡ chạy ra, chồm lấy Tuyết Hạ! có vẻ, chúng rất rất nhớ cô!
Hai hàng thanh thảo vẫn trắng tinh nõn nà, toả mùi hương dìu dịu…
Cây hoàng lan vẫn tảo hương thơm thanh quý…
Cây hoè vẫn rủ bóng xanh mướt, che rợp cả một khoảng vườn….
Hồ sen đang độ nở hoa, liên hoa toả hương ngào ngạt, hồ nước trong veo, vài chú cá vàng tha thẩn đớp đớp…
Cả nhà Tuyết Hạ vẫn thế. Cha, mẹ, ông, bà vẫn mạnh khoẻ…Và ai ai cũng vui mừng, khi đứa con gái trở về…
Căn phòng của cô vẫn sạch sẽ và ngăn nắp…
Thả mình lên chiếc giường trắng muốt, Tuyết Hạ lại nhớ về căn phồng số 27.
Và nhớ cơn gió nhẹ Thanh Phong…
Tuy anh ta liêu trai…
Tuy anh ta kì lạ…
Tuy anh ta không có phép lịch sự với ..phụ nữ, nhưng nếu thiếu anh, cô thật trống trải…Chỉ có ở cạnh anh ta, cô mới biết mình thật trẻ con, thật ngu ngốc…
Yêu?
Ai thấu?
Và ai có thể biết đây?
>>……………………<<
Đi dự tiệc nhà hôn phu, quả thật là vấn đề nan giải. bởi lẽ, cả Trịnh và Lã gia đều là những họ ttộc nổi tiêng, Tuyết Hạ không thể làm mất mặt mình, gia đình hai bên. Đi đứng thế nào? Ăn nói ra sao? Cử chỉ thế nào cho ddepj mắt?
Khuôn sáo và chán chường!
Tiệc chỉ là nơi gặp mặt và là nơi để báo chí săn tin!!!
Sau một hồi đắn đo, Tuyết Hạ cũng tạm ưng ý với bộ đồ mầu xanh lam trang nhã, váy không quá già, cũng không qua trẻ con, rời nhà, thẳng hướng Lã gia…
An Khánh trong bộ âu phục đẹp đến từng cm, mái tóc hớt sang một bên đầy nhã nhặn, đang tươi cười với khách như một cái máy, mắt vẫn chỉ liếc về phía đường đi, chờ đợi một người…
Anh sợ cô sẽ gặp phải kẻ thù không bao giờ có thể hoá giải…
-Chúc mừng sinh nhật anh, hôn phu!
Cuối cùng, anh có thể thở phào nhẹ nhõm, khi cô gái xinh đẹp trong bộ đồ xanh lam đang đứng trước mặt anh, tươi cười. Anh đưa tay ra, ra hiệu cho cô khoác llấy, rrồi cùng cô gái nhỏ đi vào trông, đeer lại bao cái nhìn nuối tiếc chô các mĩ nhân ngoài kia…
Anh đưa cô đi tới đâu, ánh đèn flash của báo chí theo tới đó. Hẳn rồi, tiểu thư nhà họ Trịnh và công tử nhà họ Lã, đúng là tin sốc!
Tuyết Hạ chỉ biết cười như một cái may, còn bao nhiêu câu hỏi, anh đều trả lời cho cô hết.
Sau một hồi mệt mỏi với những kẻ chỉ chực xông vào đặt câu hỏi này nọ, Tuyết Hạ lảo đảo, cùng An Khánh bước ra ngoài khuôn viên. Qua chiếc cầu bắc qua hồ sen nho nhỏ, cả hai dừng lại, trầm ngâm, cùng chiếu tia nhìn ra xa xa…
Gió lại bắt đầu nổi lên, nhẹ nhàng vu vơ mơn nhẹ từng lọn tóc xoăn mềm mại…
Tuyết Hạ đang nghĩ gì? Phải chăng là về anh, cơn gió nhẹ!
An Khánh bất chợt nhìn sang cô hôn thê xinh đẹp đang chống tay, đôi mắt nâu buồn hướng về phía mặt trăng…
Xinh đẹp…
Nhẹ nhàng…
Đài các…
Đáng yêu…
Quyến rũ…
Tuyết Hạ hiện lên với tất cả vẻ đẹp của một thiếu nữ vừa qua tuổi trăng tròn…
-Tuyết Hạ!
Bị gọi bất ngờ, cô gái nhỏ từ miền xa thăm thẳm quay trở lại…Chạm ngay phải khuôn mặt đẹp như thiên thần của anh. Rất sát…Đôi mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cô.
Quá bất ngờ, Tuyết Hạ không biết phải phản ứng gì cho phải…Chỉ một chút nữa thôi…Bờ môi xinh đẹp mềm mỏng của cô gái ấy sẽ thuộc về anh…Chỉ một chút nữa, chút nữa thôi…
Gío lại nổi lên…
“phụt”…
Đèn nến thắp sáng choang khắp bữa tiệc chợt tắt hết…Tất cả chìm vào bóng tối, không một ánh sáng. Ngay cả mặt trăng cũng phũ phàng bỏ vào màn mây đen…
Không gian quá yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu đi tìm thêm nến để thắp cho sáng.
Tuyết Hạ quờ quạng:
-Anh An Khánh! Anh có ở đó không?
Không có tiếng ai trả lời, hoàn toàn im lặng…
Tuyết Hạ lần mò theo mép lan can, vịn dần xuống dưới. tiếng cỏ xào xạc dưới chân cô, tiếng dế kêu ri ri!
Cô đang ở đâu? Không có ánh sáng, cô trở nên vô thần định. Cô không thích bóng tối, trừ khi có “gió”.
Những cơn gió ma quái như âm thanh của những oan hồn vang lên bên tai cô. Cô gái nhỏ ngồi bó gối, run lên lập cập…Những âm thanh kia cứ rít vào tai cô…
-Mi muốn gì?
Là tiếng anh An Khánh! Cô mừng rỡ, định hét lên gọi anh, nhưng tính tò mò lại làm cô nhẫn nại ngồi im nghe, xem, kẻ nào dám làm anh giận thế?
-Chỉ là đến thăm viếng kẻ thừ, à! Chúc mừng sinh nhật mi!
Cái giọng khàn khàn trầm trầm đó vang lên, quen thuộc quá! Là….Thanh Phong ư! Tại sao anh lại ở đây? Lại còn cái giọng mỉa mai đáng sợ kia nữa…
-ôh! Cảm ơn mi, cho dù lời chúc từ vị khách không mời, ta không hứng nghe!!!
-Ha ha ha! Chỉ là một phép lịch sự thôi, đại pháp sư! Àh, hình như mi mới chỉ là pháp sư tập sự thôi, nhỉ?
Lại cái gì nữa? Cô gái nhỏ nghe tai mình lùng bùng, toàn thân rung lên, tâm can nóng lên, ngạc nhiên cực độ!
Tiếng anh An Khánh rít lên đầy bực bội:
-Cho dù chỉ là một tiểu pháp sư, ta cũng sẽ đấu với ngươi đến cùng…
Tiếng cười cất lên ngặt nghẽo, vang động cả một vùng…
Gió nổi lên mạnh mẽ…
Đôi cánh ác thần bay lên đầy kiêu ngạo, để lại tiếng nói vang lên trên bầu trời…
-Ta sẽ chờ!!! Ha ha ha ha ha…
Tiếng cười cứ nhỏ dần, rồi im bặt trong không gian…
Đèn lại sáng choang…
Anh An Khánh lấy lại tinh thần bình thường, đĩnh đạc trở lại bữa tiệc. Qua khuôn viên, anh chợt thấy một cô gái nhỏ đang rung rung cả thân mình nhỏ bé. Anh lại gần, đặt đôi tay lên vai cô…
-Đừng có động vào tôi! Anh là ai? Rốt cuộc, anh là ai???
Chương VI. 2:Xin chào em gái!!!
Tuyết Hạ mệt mỏi với một tâm trạng mang tên sốc, trở về Trịnh gia, khoá kín cửa phòng, thả thân mình lên chiếc giường nệm trắng muốt…Cô gái nhỏ ôm đầu, không ngừng day day hai bên thái dương….
“Phải, anh là pháp sư. Là kẻ chuyên đi trừ ma diẹt quỷ. Anh xin lỗi vì đã không cho em biết! Nhưng em hãy hiểu, để em không biết tức là anh đang bảo vệ em! Anh lo, em sẽ sợ hãi và gặp nguy hiểm…
Nhưng em đừng lo, sau khi hai ta đính hôn, mọi chuyện sẽ không tệ đâu! Anh dám chắc, sẽ không một kẻ nào có thể đến làm phiền em….”
Anh ấy đã nói thực cho Tuyết Hạ biết. Cô rất sốc!
Nhưng điều cô quan tâm nhất, không phải vấn đề ấy!
Cái chính, An Khánh đã tuyên chiến với Thanh Phong!
Một nước cờ mạo hiểm! một kẻ có quyền năng của một chúa tể oai hùng, hô phong hoán vũ như Thanh Phong, thực làm sao hôn phu cô đỡ lại được? Mà cho dù An Khánh, cô không biết mình có yêu anh ấy không, nhưng cô coi anh ấy rất rất quan trọng với mình…
Thử giả định, nếu, nếu thôi, Thanh Phong thất bại dưới tay An Khánh, thì Tuyết Hạ …thật sự…đau lòng…
Cô không muốn cả hai đối đầu nhau! Cô không muốn cả hai gặp bất cứ bất trắc nào…
Rốt cuộc, Tuyết Hạ yêu ai? Trái tim nhỏ bé kia đã thuộc về ai? Vị chúa tể quỷ tàn bạo sắc lạnh hay chàng pháp sư đáng mến?
Thật khó mà trả lời…
-Đâu có! Dễ trả lời thôi!
Tuyết Hạ giật mình ngóc đầu nhìn kẻ vừa nói ra ý nghĩ của cô. Nhìn thấy bộ đồ trắng toát, cô định hét toáng lên, thì kẻ kia nở một nụ cười thân thiện, đưa tay gác lên đôi môi mỏng, ra hiệu im lặng…
Tuyết Hạ ngạc nhiên, định hỏi anh ta là ai, thì anh ta đẫ đến bên một chiếc tủ bị mất chìa, không ai mở được. chẳng hiểu bằng cách nào, anh ta huơ huơ vài cái, cách cửa tủ mở toang, một chiếc hộp dính đầy bụi hiện ra…
Album ảnh ư?
-Anh nè!
Anh ta chỉ vào một tấm ảnh có mẹ cô bé, đang mỉm cười rạng rỡ, bế một đứa bé xinh trai, bầu bĩnh khoảng hai, ba tuổi gì đó. Tuyết Hạ vẫn không hiểu, ngạc nhiên hỏi :
-Anh là ai???
-Anh trai cô đây!
-CÁI GÌ? ANH TRAI ÁH!???
Tuyết Hạ nghi hoặc nhìn anh ta, trong lòng thực phát sốc, hoang mang cực độ. Cô nhủ thầm: “thằng ăn trộm mắc dịch kia! Dám mạo nhận là anh ta? Mi nghĩ ta là trẻ con sao? Trò của mi, thực nực cười! chẳng qua là ta đang yếu thế, chứ không thì…”
Anh ta liền gõ cóc vào trán cô gái nhỏ…
-Con nhỏ hư thân này! Anh trai mà dám bảo là trộm!!!
Tuyết Hạ nửa ngạc nhiên, nửa tức giận, vì anh ta dám đọc trộm suy nghĩ của cô, bèn gào lên:
-Thằng điên này!!! Tôi cho anh một trận thừa sống thiếu chết ngay! Anh bảo anh là anh trai tôi chứ không phải trộm, vậy bằng chứng đâu? Chết rồi, làm sao mà còn sống kại, trở về đây? Có cút ra khỏi đây không, tôi mà gọi bảo vệ thì đừng có trách…
Trái với thái độ bực dọc của cô gái nhỏ, anh ta vẫn bình tĩnh ngồi xuống đăm chiêu nhìn cô “em gái”:
Thứ nhấy, mắt em và mắt anh rất giống nhau! Thứ hai, anh không phải là ma, mà là…Thôi, anh cũng không có nhiều thời gian đâu. Có thể,Tuyết Hạ , em chưa tin anh, nhưng với tư cách của một anh hai, anh khuyên em nên cẩn thận với Thanh Phong, cậu ta không….
Bỗng, anh chàng ấy phun ra một ngụm máu tươi. Không để Tuyết Hạ kịp sợ, anh đẫ vội nắm chặt tay cô, cố nói qua cơn đau:
-Hãy nghe lời anh! Cậu ta..không..không…
Anh tiếp tục phun ra một ngụm máu đỏ đặc sánh…Anh không còn chịu nổi, băng thân mình, nhẹ nhàng lướt qua mặt Tuyết Hạ hãy còn bàng hoàng…
Băng xuống ban công, sải cánh trắng bay đi vội vã, đầy đau đớn…
Để lại Tuyết Hạ ngẩn ngơ bàng hoàng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra?
Cô đến bên ban công, thì bóng trắng ấy chỉ còn là một dấu chấm trang trắng, lùi dần về phía mặt trăng…
Thực khó hiểu! có ai giải thích cho tôi không???
Trên một nền cỏ xanh rì rào bị bóng trăng nhuộm một màu vàng thu phong, một thiên thần hay ai đó, đang ôm ngực, không ngừng phun ra huyết hồng…
Gió bắt đầu nổi lên, mạnh mẽ, dữ dội, xoáy tung đôi cánh trắng ủ rũ, bất động…
Một bóng đen với đôi cánh ác thần kiêu hãnh sà xuống bên thiên thần đã mất hết sức manh…
Mũi giày tàn bạo, khẽ lay lay thân hình bất động, yếu ớt của thiên thần tội nghiệp…
Không nhúc nhích…
Gió lại nổi lên, mạnh mẽ gấp bội, kèm theo tiếng cười khô không khốc của chúa tể…
Cánh tay ác thần tàn nhẫn đưa lên…
Thiên thần bị tan vỡ ra trong vô ảnh, thành ngàn mảnh nhỏ, rồi biến mất…
Chỉ cò lại quả cầu pga lê mang linh hồn anh, trong suốt, thanh khiết…
Tràng cười khô lạnh vừa dứt, ác thần đã cất giọng nói lạnh lẽo tựa như làn tuyết giữa mùa đông…
-Kết cục cho kẻ lắm mồm! may cho mi, ta còn cần dùng mi dài dài!!! Từ nay, ta muốn xem, còn ai cản trở ta không? Ha ha ha ha….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.