Chương 3: …không htể chạy trốn…
Hoàng Trang Hân
28/10/2013
-em làm sao thế?
An Khánh lo lắng nhìn vị hôn thê đang gục mặt ủ rũ xuống bàn. Tuyết Hạ mệt mỏi, cố vặn ra một nụ cười gượng gạo:
-Àh, em nhớ nhà quá ấy mà…
-Thảo nào, nhìn em có vẻ mệt mỏi thế…
Và anh chu đáo xuống phòng y tế, mua cho cô thuốc và rất nhiều thuốc. anh thật biết quan tâm người khác…
>>tại phòng hiệu trưởng<<
-Thưa thầy, em là tân sinh mới, tại phòng 27, em xin chuyển phòng ạh!
Thầy hiệu trưởng có vẻ thờ ơ, bâng quơ đáp:
-Tưởng gì…
Bỗng mặt thầy biến sắc,hơi lảo đảo như có ai nhập vào, liền thay đổi thái độ:
-Tiếc quá! Nếu em chuyển từ đầu năm thì có thể, chứ bây giờ…
>>Vậy là không thể chuyển được. thầy hiệu trưởng thật lạ làm sao. Rõ ràng sắp đồng ý rồi… không sao. Ta tự chuyển là được…
Tuyết Hạ đang hì hục dọn đồ, cô định đi khỏi căn phòng số 27 kia, tránh xa tên nửa ma nửa quỷ kia…”nếu em muốn rời xa tôi, hãy bỏ đi thật nhanh…”. Anh ta đã cảnh báo cô như vậy… thì cô sẽ chuyển, vậy là xong…
Xong việc, Tuyết Hạ nuối tiếc nhìn lại một lần căn phòng ngăn nắp mới chi gắn bó với cô có 2 ngày
Tuyết Hạ đang hì hục dọn đồ, cô định đi khỏi căn phòng số 27 kia, tránh xa tên nửa ma nửa quỷ kia…”nếu em muốn rời xa tôi, hãy bỏ đi thật nhanh…”. Anh ta đã cảnh báo cô như vậy… thì cô sẽ chuyển, vậy là xong…
Xong việc, Tuyết Hạ nuối tiếc nhìn lại một lần căn phòng ngăn nắp mới chi gắn bó với cô có 2 ngày, khẽ thở dài một chút. Rồi cô gái nhỏ tham lam, bước đến bên chiếc giường trắng muốt êm ái, nhẹ nhàng đặt tấm thân mình xuống. Nhìn đồng hồ. Bây giờ mới chỉ có 6h thôi. Cô cứ nằm một chút, để cảm nhận hết sự êm ái, thoải mái. “Chỉ một chút nữa, mọt chút nữa thôi, rồi đi ngay…”. Nhưng sự lần lữa sẽ hại chết người. Tuyết Hạ quên đi điều ấy… Thần ru ngủ đã đến bên cô, mang theo cơn mộng mị…
>>>
Nếu em dã không còn yêu anh,
Cớ sao em còn lưu lại?
Sao không để tìng anh chìm vào quá khứ mãi mãi?
Mà lại cho anh một cơ hội không thành…
<<<
“Gío đông qua, trước hiên nhà, xào xạc lá vương đầy trước sân….”. Tiếng đồng hồ báo thức vang lên làm Tuyết Hạ giật mình, ngái ngủ tỉnh lại. Trời ơi? Vậy là đêm qua, cô đã ngủ lại đây sao? Vẫn ở căn phòng số 27 này ư? Tuyết Hạ bật dậy, khó hiểu vô cùng. Túi đồ đạc của cô nằm xẹp lép ở cạnh góc tủ, đồ đã được cất gọn vào trong phòng. Còn bộ đồ ngày hôm qua của Tuyết Hạ, đang nằm ngay ngắn trên giường. Trên người cô là bộ đồ ngủ làm từ lụa trang mềm mại mà trong tủ đồ chưa có. Tất cả là sao? Ai đã làm chuyện này? Tuyết Hạ bỗng nhìn thấy một tờ giấy màu tím trên bàn, liền giở ra đọc: “Chào em! Ngủ ngon chứ? Tôi đã cho em suy nghĩ một ngày và rời khỏi đây, tại sao em còn ở lại làm gì? Ở lại là quyết định của em, tôi không thể cản. Nhưng từ nay, xin em nhớ cho rằng, ễm không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay tôi. Định mệnh của em thuộc về tôi…Còn bộ đồ ngủ? đừng lo, tôi không làm gì em đâu. Chỉ có điều, em nên bồi bổ một chút. Vòng 1 của em, duới mức trung bình…”
Tuyết Hạ ngơ ngác nhìn lá thư. Anh ta nóigì? Định mệnh là sao?
Tình yêu không phải lúc nào cũng cao thượng…
Tình yêu bao hàm cả vị kỉ, độc chiếm, một chút lừa dối…
Tình yêu cũng có vị chua cay…
Và ai bảo ở đó khong có những trò chơi thú vị mà con ác quỷ đặt ra, chờ quân cờ đáng thương rơi vào?
Tuyết Hạ đâu biết rằng, chủ nhân của vở kịch ấy đã giữ cô lại…….
0o0
0o0
-Hạ! mặt bà làm sao mà cứ như bị lừa tình thế?
Tuyết Hạ mệt mỏi nhìn cô bạn Thiên Cầm. Mặc dù thân với Thiên Cầm, nhưng cô không thể cho Thiên Cầm biết được…
-Oh? Tôi có sao đâu? Chỉ hơi mệt chút thôi…
-He he! Hôn phu bà đến kia…Tuyết Hạ ngước mắt nhìn một chàng trai anh tuấn với nụ cười thuờng trực trên môi.
- chào hai em!
-Em chào anh…
Cô bạn hích tay Tuyết Hạ một cái tinh nghịch, rồi kiếu từ. chỉ còn lại mình cô và anh…
-Tối nay…Hạ rảnh không?
-Dạ…có rảnh…
-vậy tối nay em có thể đi cùng anh chứ?
-Ơh! Đi đâu ạ?
-Đi “hẹn hò”…!
>>>
6h tối, Tuyết Hạ trong bộ váy xanhlam dịu dàng bước đến gara xe, nơi An Khánh đang đợi. anh hôm nay không mặc vest hay sơmi, mà chọn bộ đồ đầy nam tính, năng động. Đi hẹn hò???
Chương III:2 cảnh cáo của ác thần…
Tại nhà hàng cấp 5sao, Tuyết Hạ và hôn phu đang ngồi đối diện. Phục vụ đem tới hai con cua biển to đùng, đặt trước mặt hai người. Tuyết Hạ nhìn con cua to bự cứng ngắc, lúng túng quá…Thực là làm khó người ta quá đi…Anh nhìn vậy, mỉm cười nhẹ, rồi dùng kềm bể vỡ vỏ con cua, cẩn thận bóc từng lớp, đưa ra trước môi Tuyết Hạ, ra hiệu cho cô mở miệng.
-Hả? anh làm gì thế? Người ta nhìn kìa…
-mặc kệ họ. Chồng quan tâm vợ, có gì đâu mà ngại?
Tuyết Hạ đành hé miệng, đón lấy “tấm lòng” của vị hôn phu. Bữa tối qua đi, có phần đỡ khuôn sáo hơn mọi ngày…
Ăn tối xong, anh đưa cô đi dạo bên bờ hồ Lục Tử. Gío mát rượi, lùa qua tùng lớp áo mỏng bay phần phật…anh đi bên cô, cái bóng cao lớn của anh như nuốt trọn thân mình nhỏ bé của Tuyết Hạ.
- Anh thật khác với những gì em tưởng tượng…
-Oh! Vậy lúc đầu, em nghĩ thế nào?
-Em nghĩ, anh rất xấu tính…
-thật sao? Còn anh cứ ngỡ em rất nhảnh choẹ cơ đấy…
Cả hai bước bên bờ hồ, cười đùa sảng khoái. Gió nhẹ vờn qua hai người…Chợt, vụt qua một cơn gió lạnh lùng như giận dữ, làm anh phải bỏ tay cô ra, cởi chiếc áo jacket, phủ lên hai vai nhỏ đang rung lên vì lạnh. Ấm áp.
-em cẩn thận, cảm lạnh đấy…
Tuyết Hạ đỏ mặt, cúi mắt lí nhí cảm ơn. Anh không phải hôn phu, mà giống anh trai của cô hơn…
>>>
Khi em tay trong tay cùng người khác…
Là lúc con tim anh thắt chặt…
Mất đi những điệu nhạc…
Thay vào đó là nỗi đau âm ỉ…
Anh yêu em, dù anh chẳng là gì…
<<<
Tuyết Hạ khoác tấm áo jacket, bước vào phòng, ngân nga một câu hát vu vơ…Đột nhiên, có một bàn tay ma quái nào từ bóng đêm, vụt ra kéo mạnh, làm Tuyết Hạ ngã nhào xuống chiếc sofa. Cổ tay cô đau khủng khiếp…
-Vui vẻ quá nhỉ? Em vừa đi cùng ai vậy?
Giọng nói thật trầm vang lên ngay bên tai cô. Cảm nhận được hương hoa thạch lan lạnh lùng, vòng tay đầy hàn khí thoát ra, cô giằng ra khỏi anh ta…
-Mặc kệ tôi! Anh là cái gì mà quản tôi?
Thanh Phong dùng đôi tay lạnh như băng đá, bóp chặt hai vai cô:
-Đừng có chọc giận tôi, Hạ Hạ! em luôn nằm gọn trong tay tôi rồi…
-Anh…im đi! Tôi là của tôi, không phải thuộc sở hữu của một tên nửa ma nửa quỷ như anh…
Trong bóng tối, ánh mắt anh rục lên một luồng giận dữ. Anh đưa tay lên khuôn mặt trắng bệch vì sợ của cô, gằn giọng:
-Đừng có ân hận…
Rồi đột ngột đặt một kí ấn lên má cô, từ đoi moi lạnh buốt, làm Tuyết Hạ đờ người ra, thẫn thờ…Anh lướt nhẹ chân đến bên cửa chính, khẽ vỗ tay. Điện bật lên sáng choang. Qua ánh đèn, Tuyết Hạ nhìn thấy rõ gương mặt đẹp hoàn mĩ như một bức vẽ kia, đang nở một nụ cười nửa miệng kì lạ…Anh ta khẽ phảy tay, cánh cửa mở toang ra, đập rầm vào bức tường…Thanh Phong cùng cơn gió nhẹ, thoắt cái biến mất…
0o0
0o0
-Hạ! bà biết tin gì chưa? Hôn phu bà bị tai nạn, gãy chan và xém tí bị chấn thương …
Tuyết Hạ căng mắt nhìn cô bạn, rồi xa xầm mặt mày…tại cô mà anh bị tai nạn? tên ma quỷ đó không nói đùa?
Tuyết Hạ nghỉ luôn tiết học, vội đến bệnh viện thăm anh. Trong căn phòng cách biệt, anh đanh nằm im trên giường, băng trắng đầy người. Tuyết Hạ xót xa nhìn, mặc cảm tội lỗi làm cô đau lòng. Tại cô, tại cô đã kích đọng con quỷ dữ kia…
>>>NIGHT<<<
Tuyết Hạ nằm im trên giường, trằn trọc không ngủ nổi. hình ảnh An Khánh ở bệnh viện làm cô thêm tội lỗi…Cố gắng lắm, cô mới nhắm mắt lại được…
Tiếng gió thở nhè nhẹ bên tai…Lạnh toát…Tuyết Hạ mở mắt,trân trân nhìn kẻ ác quỷ đang “vô duyên” nằm bên cạnh mình. Anh ta không mở mắt, chỉ cất giọng khàn khàn:
-Ngủ đi…
-anh đã làm chuyện đó?
Im lặng, chỉ có tiếng gió thở đều đều bên tai…
-Tôi hỏi LÀ ANH PHẢI KHÔNG?
Tuyết Hạ không kìm nổi cơn giận, la lớn. lúc này, anh ta mới mở mắt ra:
-Chính em đã thách thức tôi. Đừng có nghĩ là tôi bỏ qua…
-anh không được làm gì anh ấy…
-Hừm!
Thanh Phong tiếp tục khép mắt lại, bỏ qua lời cô, làm Tuyết Hạ bực bội vô cùng…
-Này! Con ma vô duyên kia! Anh không nghe tôi nói, cũng phải biết lịch sự chút chứ? Đây là giường của một cô gái chứ không phải nhà nghỉ công cộng…
-Ồn ào…
Anh ta quay lưng lại, bỏ mặc Tuyết Hạ đùng đùng tức giận. Cô vùng bỏ xuống sofa ngủ. Còn Thanh Phong? Anh mỉm cười nhẹ bẫng, như một làn gió thoảng qua.
Thật lạ. không hiểu do có mặt kẻ lạ, hay tại tức anh ta, mà Tuyết Hạ ngủ ngon ngay lúc đặt mình xuống sofa. Bên tai cô chỉ còn tiếng gió vi vu, lá rơi xào xạc, tiếng dương cầm êm ái, vọng ra từ miền xa thăm thẳm…
An Khánh lo lắng nhìn vị hôn thê đang gục mặt ủ rũ xuống bàn. Tuyết Hạ mệt mỏi, cố vặn ra một nụ cười gượng gạo:
-Àh, em nhớ nhà quá ấy mà…
-Thảo nào, nhìn em có vẻ mệt mỏi thế…
Và anh chu đáo xuống phòng y tế, mua cho cô thuốc và rất nhiều thuốc. anh thật biết quan tâm người khác…
>>tại phòng hiệu trưởng<<
-Thưa thầy, em là tân sinh mới, tại phòng 27, em xin chuyển phòng ạh!
Thầy hiệu trưởng có vẻ thờ ơ, bâng quơ đáp:
-Tưởng gì…
Bỗng mặt thầy biến sắc,hơi lảo đảo như có ai nhập vào, liền thay đổi thái độ:
-Tiếc quá! Nếu em chuyển từ đầu năm thì có thể, chứ bây giờ…
>>Vậy là không thể chuyển được. thầy hiệu trưởng thật lạ làm sao. Rõ ràng sắp đồng ý rồi… không sao. Ta tự chuyển là được…
Tuyết Hạ đang hì hục dọn đồ, cô định đi khỏi căn phòng số 27 kia, tránh xa tên nửa ma nửa quỷ kia…”nếu em muốn rời xa tôi, hãy bỏ đi thật nhanh…”. Anh ta đã cảnh báo cô như vậy… thì cô sẽ chuyển, vậy là xong…
Xong việc, Tuyết Hạ nuối tiếc nhìn lại một lần căn phòng ngăn nắp mới chi gắn bó với cô có 2 ngày
Tuyết Hạ đang hì hục dọn đồ, cô định đi khỏi căn phòng số 27 kia, tránh xa tên nửa ma nửa quỷ kia…”nếu em muốn rời xa tôi, hãy bỏ đi thật nhanh…”. Anh ta đã cảnh báo cô như vậy… thì cô sẽ chuyển, vậy là xong…
Xong việc, Tuyết Hạ nuối tiếc nhìn lại một lần căn phòng ngăn nắp mới chi gắn bó với cô có 2 ngày, khẽ thở dài một chút. Rồi cô gái nhỏ tham lam, bước đến bên chiếc giường trắng muốt êm ái, nhẹ nhàng đặt tấm thân mình xuống. Nhìn đồng hồ. Bây giờ mới chỉ có 6h thôi. Cô cứ nằm một chút, để cảm nhận hết sự êm ái, thoải mái. “Chỉ một chút nữa, mọt chút nữa thôi, rồi đi ngay…”. Nhưng sự lần lữa sẽ hại chết người. Tuyết Hạ quên đi điều ấy… Thần ru ngủ đã đến bên cô, mang theo cơn mộng mị…
>>>
Nếu em dã không còn yêu anh,
Cớ sao em còn lưu lại?
Sao không để tìng anh chìm vào quá khứ mãi mãi?
Mà lại cho anh một cơ hội không thành…
<<<
“Gío đông qua, trước hiên nhà, xào xạc lá vương đầy trước sân….”. Tiếng đồng hồ báo thức vang lên làm Tuyết Hạ giật mình, ngái ngủ tỉnh lại. Trời ơi? Vậy là đêm qua, cô đã ngủ lại đây sao? Vẫn ở căn phòng số 27 này ư? Tuyết Hạ bật dậy, khó hiểu vô cùng. Túi đồ đạc của cô nằm xẹp lép ở cạnh góc tủ, đồ đã được cất gọn vào trong phòng. Còn bộ đồ ngày hôm qua của Tuyết Hạ, đang nằm ngay ngắn trên giường. Trên người cô là bộ đồ ngủ làm từ lụa trang mềm mại mà trong tủ đồ chưa có. Tất cả là sao? Ai đã làm chuyện này? Tuyết Hạ bỗng nhìn thấy một tờ giấy màu tím trên bàn, liền giở ra đọc: “Chào em! Ngủ ngon chứ? Tôi đã cho em suy nghĩ một ngày và rời khỏi đây, tại sao em còn ở lại làm gì? Ở lại là quyết định của em, tôi không thể cản. Nhưng từ nay, xin em nhớ cho rằng, ễm không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay tôi. Định mệnh của em thuộc về tôi…Còn bộ đồ ngủ? đừng lo, tôi không làm gì em đâu. Chỉ có điều, em nên bồi bổ một chút. Vòng 1 của em, duới mức trung bình…”
Tuyết Hạ ngơ ngác nhìn lá thư. Anh ta nóigì? Định mệnh là sao?
Tình yêu không phải lúc nào cũng cao thượng…
Tình yêu bao hàm cả vị kỉ, độc chiếm, một chút lừa dối…
Tình yêu cũng có vị chua cay…
Và ai bảo ở đó khong có những trò chơi thú vị mà con ác quỷ đặt ra, chờ quân cờ đáng thương rơi vào?
Tuyết Hạ đâu biết rằng, chủ nhân của vở kịch ấy đã giữ cô lại…….
0o0
0o0
-Hạ! mặt bà làm sao mà cứ như bị lừa tình thế?
Tuyết Hạ mệt mỏi nhìn cô bạn Thiên Cầm. Mặc dù thân với Thiên Cầm, nhưng cô không thể cho Thiên Cầm biết được…
-Oh? Tôi có sao đâu? Chỉ hơi mệt chút thôi…
-He he! Hôn phu bà đến kia…Tuyết Hạ ngước mắt nhìn một chàng trai anh tuấn với nụ cười thuờng trực trên môi.
- chào hai em!
-Em chào anh…
Cô bạn hích tay Tuyết Hạ một cái tinh nghịch, rồi kiếu từ. chỉ còn lại mình cô và anh…
-Tối nay…Hạ rảnh không?
-Dạ…có rảnh…
-vậy tối nay em có thể đi cùng anh chứ?
-Ơh! Đi đâu ạ?
-Đi “hẹn hò”…!
>>>
6h tối, Tuyết Hạ trong bộ váy xanhlam dịu dàng bước đến gara xe, nơi An Khánh đang đợi. anh hôm nay không mặc vest hay sơmi, mà chọn bộ đồ đầy nam tính, năng động. Đi hẹn hò???
Chương III:2 cảnh cáo của ác thần…
Tại nhà hàng cấp 5sao, Tuyết Hạ và hôn phu đang ngồi đối diện. Phục vụ đem tới hai con cua biển to đùng, đặt trước mặt hai người. Tuyết Hạ nhìn con cua to bự cứng ngắc, lúng túng quá…Thực là làm khó người ta quá đi…Anh nhìn vậy, mỉm cười nhẹ, rồi dùng kềm bể vỡ vỏ con cua, cẩn thận bóc từng lớp, đưa ra trước môi Tuyết Hạ, ra hiệu cho cô mở miệng.
-Hả? anh làm gì thế? Người ta nhìn kìa…
-mặc kệ họ. Chồng quan tâm vợ, có gì đâu mà ngại?
Tuyết Hạ đành hé miệng, đón lấy “tấm lòng” của vị hôn phu. Bữa tối qua đi, có phần đỡ khuôn sáo hơn mọi ngày…
Ăn tối xong, anh đưa cô đi dạo bên bờ hồ Lục Tử. Gío mát rượi, lùa qua tùng lớp áo mỏng bay phần phật…anh đi bên cô, cái bóng cao lớn của anh như nuốt trọn thân mình nhỏ bé của Tuyết Hạ.
- Anh thật khác với những gì em tưởng tượng…
-Oh! Vậy lúc đầu, em nghĩ thế nào?
-Em nghĩ, anh rất xấu tính…
-thật sao? Còn anh cứ ngỡ em rất nhảnh choẹ cơ đấy…
Cả hai bước bên bờ hồ, cười đùa sảng khoái. Gió nhẹ vờn qua hai người…Chợt, vụt qua một cơn gió lạnh lùng như giận dữ, làm anh phải bỏ tay cô ra, cởi chiếc áo jacket, phủ lên hai vai nhỏ đang rung lên vì lạnh. Ấm áp.
-em cẩn thận, cảm lạnh đấy…
Tuyết Hạ đỏ mặt, cúi mắt lí nhí cảm ơn. Anh không phải hôn phu, mà giống anh trai của cô hơn…
>>>
Khi em tay trong tay cùng người khác…
Là lúc con tim anh thắt chặt…
Mất đi những điệu nhạc…
Thay vào đó là nỗi đau âm ỉ…
Anh yêu em, dù anh chẳng là gì…
<<<
Tuyết Hạ khoác tấm áo jacket, bước vào phòng, ngân nga một câu hát vu vơ…Đột nhiên, có một bàn tay ma quái nào từ bóng đêm, vụt ra kéo mạnh, làm Tuyết Hạ ngã nhào xuống chiếc sofa. Cổ tay cô đau khủng khiếp…
-Vui vẻ quá nhỉ? Em vừa đi cùng ai vậy?
Giọng nói thật trầm vang lên ngay bên tai cô. Cảm nhận được hương hoa thạch lan lạnh lùng, vòng tay đầy hàn khí thoát ra, cô giằng ra khỏi anh ta…
-Mặc kệ tôi! Anh là cái gì mà quản tôi?
Thanh Phong dùng đôi tay lạnh như băng đá, bóp chặt hai vai cô:
-Đừng có chọc giận tôi, Hạ Hạ! em luôn nằm gọn trong tay tôi rồi…
-Anh…im đi! Tôi là của tôi, không phải thuộc sở hữu của một tên nửa ma nửa quỷ như anh…
Trong bóng tối, ánh mắt anh rục lên một luồng giận dữ. Anh đưa tay lên khuôn mặt trắng bệch vì sợ của cô, gằn giọng:
-Đừng có ân hận…
Rồi đột ngột đặt một kí ấn lên má cô, từ đoi moi lạnh buốt, làm Tuyết Hạ đờ người ra, thẫn thờ…Anh lướt nhẹ chân đến bên cửa chính, khẽ vỗ tay. Điện bật lên sáng choang. Qua ánh đèn, Tuyết Hạ nhìn thấy rõ gương mặt đẹp hoàn mĩ như một bức vẽ kia, đang nở một nụ cười nửa miệng kì lạ…Anh ta khẽ phảy tay, cánh cửa mở toang ra, đập rầm vào bức tường…Thanh Phong cùng cơn gió nhẹ, thoắt cái biến mất…
0o0
0o0
-Hạ! bà biết tin gì chưa? Hôn phu bà bị tai nạn, gãy chan và xém tí bị chấn thương …
Tuyết Hạ căng mắt nhìn cô bạn, rồi xa xầm mặt mày…tại cô mà anh bị tai nạn? tên ma quỷ đó không nói đùa?
Tuyết Hạ nghỉ luôn tiết học, vội đến bệnh viện thăm anh. Trong căn phòng cách biệt, anh đanh nằm im trên giường, băng trắng đầy người. Tuyết Hạ xót xa nhìn, mặc cảm tội lỗi làm cô đau lòng. Tại cô, tại cô đã kích đọng con quỷ dữ kia…
>>>NIGHT<<<
Tuyết Hạ nằm im trên giường, trằn trọc không ngủ nổi. hình ảnh An Khánh ở bệnh viện làm cô thêm tội lỗi…Cố gắng lắm, cô mới nhắm mắt lại được…
Tiếng gió thở nhè nhẹ bên tai…Lạnh toát…Tuyết Hạ mở mắt,trân trân nhìn kẻ ác quỷ đang “vô duyên” nằm bên cạnh mình. Anh ta không mở mắt, chỉ cất giọng khàn khàn:
-Ngủ đi…
-anh đã làm chuyện đó?
Im lặng, chỉ có tiếng gió thở đều đều bên tai…
-Tôi hỏi LÀ ANH PHẢI KHÔNG?
Tuyết Hạ không kìm nổi cơn giận, la lớn. lúc này, anh ta mới mở mắt ra:
-Chính em đã thách thức tôi. Đừng có nghĩ là tôi bỏ qua…
-anh không được làm gì anh ấy…
-Hừm!
Thanh Phong tiếp tục khép mắt lại, bỏ qua lời cô, làm Tuyết Hạ bực bội vô cùng…
-Này! Con ma vô duyên kia! Anh không nghe tôi nói, cũng phải biết lịch sự chút chứ? Đây là giường của một cô gái chứ không phải nhà nghỉ công cộng…
-Ồn ào…
Anh ta quay lưng lại, bỏ mặc Tuyết Hạ đùng đùng tức giận. Cô vùng bỏ xuống sofa ngủ. Còn Thanh Phong? Anh mỉm cười nhẹ bẫng, như một làn gió thoảng qua.
Thật lạ. không hiểu do có mặt kẻ lạ, hay tại tức anh ta, mà Tuyết Hạ ngủ ngon ngay lúc đặt mình xuống sofa. Bên tai cô chỉ còn tiếng gió vi vu, lá rơi xào xạc, tiếng dương cầm êm ái, vọng ra từ miền xa thăm thẳm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.