Chương 43: Đoạn tuyệt tình nghĩa
Hoa Liễm Ngọc
02/05/2024
‘Các người quá mức vô dụng, cả đám cao to lực lưỡng mà không trông nổi một bà cụ!’
Cả đám thuộc hạ chỉ biết im lặng trước sự phẫn nộ của Cổ Mộc Anh.
‘Cút hết đi!’
Cổ Mộc Anh đang rất tức giận, ông mở laptop ra và xem lại camera, ông rất muốn biết kẻ đưa Cổ lão phu nhân đi là ai.
Ầm…
‘Mẹ kiếp, camera cả buổi sáng không hoạt động. Không thể nào, nhất định là có kẻ đã giở trò’.
Cổ Mộc Anh ngồi trầm tư một lúc rồi đứng lên rời đi…
……………
Từ Diện Tư ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa này cây lá xanh tốt. Trời cũng vừa ngớt cơn mưa, cây lá trên cành vẫn còn đọng lại những giọt mưa, lộc nhung như hé mở để ngậm những giọt nước trong veo.
Từ Diện Tư ngắm nhìn đến say sưa!
Tại căn tứ hộp viện rộng lớn này, nó đã cùng anh đi theo năm tháng, dù là cuộc sống đã trải qua bao nhiêu thăng trầm.
Cốc…cốc…
“Vào đi!”
‘Già!’
“Chuyện gì?”
‘Cổ Mộc Anh đến tìm già’
“Lão cáo già đó đánh hơi được rồi à!”
Từ Diện Tư sải từng bước rộng về phía sảnh lớn của Từ gia…
Nhìn thấy sắc mặt Cổ Mộc Anh đang lạnh lùng u ám, Từ Diện Tư cười cười rồi ngồi xuống đối diện với ông “Hừ…hoá ra thì ba vợ tương lai cũng không dễ mến lắm!”
Cổ Mộc Anh nhíu mày “mẹ tôi đâu?”
“Ông chủ Cổ hỏi thế là có ý gì?”
‘Từ Diện Tư, cậu đừng giả mù sa mưa nữa! Tôi biết mẹ tôi đang ở trong tay cậu…còn có cả Cổ Mộc Hàn’.
Từ Diện Tư lạnh lùng quay mặt đi…“tôi không biết!”
Nghe có tiếng bước chân đang đi đến, Cổ Mộc Anh đưa mắt nhìn, thấy người đang tiến về phía mình là Cổ Mộc Hàn, ông nhíu chặt mày.
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng nhìn Cổ Mộc Anh, cô cũng không biết nên đối diện với ông như thế nào. Cô kéo chiếc ghế gỗ ngồi xuống bên cạnh Từ Diện Tư và nhìn chằm chằm lên người Cổ Mộc Anh, lòng cô chợt dâng trào muôn vàn cảm xúc…“ông ấy là ba ruột của mình, mình đã từng rất yêu thương và kính trọng ông ấy. Nhưng rồi người muốn ra tay sát hại mình cũng chính là ông ấy. Mình không biết nên đối diện với ông ấy như thế nào cho đúng”.
Cổ Mộc Anh như đọc được suy nghĩ của Cổ Mộc Hàn, ông cười lạnh “sao rồi Cổ tiểu thư? Người đó là bà nội của cô kia mà!”
- Haiz…tôi đang nghi ngờ ADN của tôi đấy ông chủ Cổ!
Cổ Mộc Anh nhíu mày “đứa nghịch tử, rốt cuộc thì mày muốn nói gì?”
Cổ Mộc Hàn cười khổ “ba ruột của tôi còn ra tay với tôi…bà nội thì có chắc sẽ yêu thương tôi không?”
‘Cổ Mộc Hàn, mày…’
“Đủ rồi ông chủ Cổ, ai cho ông cái quyền lớn tiếng với Tiểu Hàn? Ở nơi này là Từ gia, không phải là Cổ gia”.
Cổ Mộc Anh cười khẩy “xem ra Từ Diện Tư cậu rất muốn xen vào chuyện này thì phải”.
“Tiểu Hàn là người phụ nữ của Từ Diện Tư, ai động vào cô ấy là đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của Từ Diện Tư!”
‘Ông chủ Từ không cần phải lấy cái danh Từ Diện Tư ra dọa người, ai sợ Từ Diện Tư…thiên hạ sợ Từ Diện Tư, riêng Cổ Mộc Anh tôi thì không!’
“Tôi đương nhiên hiểu rõ điều đó!”
‘Mẹ của tôi đâu?’
Từ Diện Tư nhướn mày “tôi không có trông nom Cổ lão phu nhân, làm sao mà biết được Cổ lão phu nhân đang ở đâu”,
‘Cổ Mộc Hàn, mày đừng quên mày là người họ Cổ’.
- Không, tôi không phải…kể từ khi ông ra tay với tôi thì tôi thấy mình không còn là người của họ Cổ và tôi đã khẳng định điều đó.
‘Mày được lắm Cổ Mộc Hàn!’
- Nếu có quyền được chọn lựa thì tôi chọn bản thân tôi không phải là con gái của Cổ Mộc Anh!
Sắc mặt Cổ Mộc Anh biến đổi liên tục và cuối cùng thì thở một hơi thật dài “được lắm…mày sẽ được toại nguyện!”
- Được thôi! Tôi còn gì nữa mà lưu luyến.
Cổ Mộc Anh đứng lên rời đi.
Cả đám thuộc hạ chỉ biết im lặng trước sự phẫn nộ của Cổ Mộc Anh.
‘Cút hết đi!’
Cổ Mộc Anh đang rất tức giận, ông mở laptop ra và xem lại camera, ông rất muốn biết kẻ đưa Cổ lão phu nhân đi là ai.
Ầm…
‘Mẹ kiếp, camera cả buổi sáng không hoạt động. Không thể nào, nhất định là có kẻ đã giở trò’.
Cổ Mộc Anh ngồi trầm tư một lúc rồi đứng lên rời đi…
……………
Từ Diện Tư ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa này cây lá xanh tốt. Trời cũng vừa ngớt cơn mưa, cây lá trên cành vẫn còn đọng lại những giọt mưa, lộc nhung như hé mở để ngậm những giọt nước trong veo.
Từ Diện Tư ngắm nhìn đến say sưa!
Tại căn tứ hộp viện rộng lớn này, nó đã cùng anh đi theo năm tháng, dù là cuộc sống đã trải qua bao nhiêu thăng trầm.
Cốc…cốc…
“Vào đi!”
‘Già!’
“Chuyện gì?”
‘Cổ Mộc Anh đến tìm già’
“Lão cáo già đó đánh hơi được rồi à!”
Từ Diện Tư sải từng bước rộng về phía sảnh lớn của Từ gia…
Nhìn thấy sắc mặt Cổ Mộc Anh đang lạnh lùng u ám, Từ Diện Tư cười cười rồi ngồi xuống đối diện với ông “Hừ…hoá ra thì ba vợ tương lai cũng không dễ mến lắm!”
Cổ Mộc Anh nhíu mày “mẹ tôi đâu?”
“Ông chủ Cổ hỏi thế là có ý gì?”
‘Từ Diện Tư, cậu đừng giả mù sa mưa nữa! Tôi biết mẹ tôi đang ở trong tay cậu…còn có cả Cổ Mộc Hàn’.
Từ Diện Tư lạnh lùng quay mặt đi…“tôi không biết!”
Nghe có tiếng bước chân đang đi đến, Cổ Mộc Anh đưa mắt nhìn, thấy người đang tiến về phía mình là Cổ Mộc Hàn, ông nhíu chặt mày.
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng nhìn Cổ Mộc Anh, cô cũng không biết nên đối diện với ông như thế nào. Cô kéo chiếc ghế gỗ ngồi xuống bên cạnh Từ Diện Tư và nhìn chằm chằm lên người Cổ Mộc Anh, lòng cô chợt dâng trào muôn vàn cảm xúc…“ông ấy là ba ruột của mình, mình đã từng rất yêu thương và kính trọng ông ấy. Nhưng rồi người muốn ra tay sát hại mình cũng chính là ông ấy. Mình không biết nên đối diện với ông ấy như thế nào cho đúng”.
Cổ Mộc Anh như đọc được suy nghĩ của Cổ Mộc Hàn, ông cười lạnh “sao rồi Cổ tiểu thư? Người đó là bà nội của cô kia mà!”
- Haiz…tôi đang nghi ngờ ADN của tôi đấy ông chủ Cổ!
Cổ Mộc Anh nhíu mày “đứa nghịch tử, rốt cuộc thì mày muốn nói gì?”
Cổ Mộc Hàn cười khổ “ba ruột của tôi còn ra tay với tôi…bà nội thì có chắc sẽ yêu thương tôi không?”
‘Cổ Mộc Hàn, mày…’
“Đủ rồi ông chủ Cổ, ai cho ông cái quyền lớn tiếng với Tiểu Hàn? Ở nơi này là Từ gia, không phải là Cổ gia”.
Cổ Mộc Anh cười khẩy “xem ra Từ Diện Tư cậu rất muốn xen vào chuyện này thì phải”.
“Tiểu Hàn là người phụ nữ của Từ Diện Tư, ai động vào cô ấy là đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của Từ Diện Tư!”
‘Ông chủ Từ không cần phải lấy cái danh Từ Diện Tư ra dọa người, ai sợ Từ Diện Tư…thiên hạ sợ Từ Diện Tư, riêng Cổ Mộc Anh tôi thì không!’
“Tôi đương nhiên hiểu rõ điều đó!”
‘Mẹ của tôi đâu?’
Từ Diện Tư nhướn mày “tôi không có trông nom Cổ lão phu nhân, làm sao mà biết được Cổ lão phu nhân đang ở đâu”,
‘Cổ Mộc Hàn, mày đừng quên mày là người họ Cổ’.
- Không, tôi không phải…kể từ khi ông ra tay với tôi thì tôi thấy mình không còn là người của họ Cổ và tôi đã khẳng định điều đó.
‘Mày được lắm Cổ Mộc Hàn!’
- Nếu có quyền được chọn lựa thì tôi chọn bản thân tôi không phải là con gái của Cổ Mộc Anh!
Sắc mặt Cổ Mộc Anh biến đổi liên tục và cuối cùng thì thở một hơi thật dài “được lắm…mày sẽ được toại nguyện!”
- Được thôi! Tôi còn gì nữa mà lưu luyến.
Cổ Mộc Anh đứng lên rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.