Chương 3: Nhà tài trợ của trường
Hoa Liễm Ngọc
27/03/2024
'Già, tìm tôi có chuyện gì?'
“Giúp tôi tra xem, đại tiểu thư nhà họ Cổ đang theo học trường nào!”
'Tôi đi làm ngay đây!'
Từ Diện Tư không hiểu sao bản thân mình lại thấy hiếu kỳ về cô nhóc nhà họ Cổ này, theo như những lời mà Giả Thiên Thiên kể lại, thì Cổ Mộc Hàn là một cô bé vô cùng mưu mô xảo quyệt. Nhưng anh đã gặp mặt Cổ Mộc Hàn tận hai lần...thấy cô không giống loại người mà Giả Thiên Thiên đã kể. Ngược lại anh còn thấy Cổ Mộc Hàn là một cô bé ngây thơ trong sáng...còn có chút ngốc nghếch.
…………
Tại đại học A!
'A...Hàn Hàn, bà đến rồi!'
- Manh Manh, đợi tôi có lâu không?
'Không, tôi cũng vừa mới đến!'
Cổ Mộc Hàn thoáng ngạc nhiên “Manh Manh, bà có thấy hôm nay có gì lạ lạ không?”
'Lạ...lạ gì?'
- Con đường vào trường hôm nay...
Manh Manh phì cười “tưởng gì, tôi nghe nói hôm nay có nhà tài trợ ghé qua trường chúng ta!”
- Nhà tài trợ sao?
'Ơ kìa...bà không hay biết gì luôn hả?'
Cổ Mộc Hàn lắc đầu!
'Bà đúng là hời hợt trước mọi tình huống mà'.
Cả hai cùng đi cùng trò chuyện vui vẻ...
Ting...
Ting...
Từ Diện Tư nhíu mày!
*Già...những chuyện này cứ để Hàn Du làm thay già là được, già bận đến thế...sao còn đến trường khảo sát gì chứ?
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn ra ngoài đường, hàng cây ven đường xanh tươi, khiến tâm trạng anh cũng hoà hoãn hơn một chút.
*Mà trước giờ có thấy già để tâm đến những chuyện này đâu.
“Ươm mầm trí tuệ cho đất nước...nuôi dưỡng chất xám của đất nước cũng là chuyện nên làm mà“.
Hàn Du ngẩn người “từ bao giờ mà già thay đổi tính nết vậy chứ? Tài trợ kinh phí cho sinh viên sao? Nhưng đại học A toàn là con ông cháu cha hoặc cũng là con nhà hào phú, sao lại chọn đại học A mà tài trợ vậy chứ? Thật khó hiểu!”
Từ Diện Tư nhìn sắc mặt biến đổi liên tục của Hàn Du mà không khỏi nhíu mày “tên Hàn Du này bị gì vậy chứ?”
Ting...
Ting...ting...ting...
'Trời ạ! Hai cô bé này đã mua trọn đoạn đường phía trước rồi sao vậy chứ?'
Ting...ting...
Từ Diện Tư thấy bực quá nên đưa mắt nhìn về phía trước đầu xe...thấy hai cô bé xinh xắn đang cười giỡn hí hửng, anh nheo mắt “là cô ta“.
Két...két...
'Già không sao chứ?'
Từ Diện Tư chau mày!
Phình...
Phình...
'Hàn Hàn, bà làm gì vậy?'
- Đập xe!
Hàn Du mở cửa xe bước xuống...
Hàn Du liếc nhìn Cổ Mộc Hàn “sao lại đá xe của chúng tôi?”
Tang Manh ấp úng...”xin...xin lỗi chú!”
Cổ Mộc Hàn lạnh giọng lên tiếng “Manh Manh, sao bà lại phải xin lỗi!”
'Hàn Hàn, đây là khu vực trường học...bà đừng làm lớn chuyện!'
Cổ Mộc Hàn cười toe toét, cô còn gác cánh tay bé nhỏ của mình lên vai Hàn Du “anh đẹp trai ơi, anh đại nhân, không nên chấp nhặt với tiểu nhân...”
Hàn Du nuốt nước bọt “chuyện...chuyện này...”
“Mẹ kiếp! Cô ta dám đụng chạm vào đàn ông lạ“.
Bỗng dưng Cổ Mộc Hàn bị kéo mạnh về hướng khác, mất trọng tâm nên ngã nhào vào lồng ngực của một người. Mà lồng ngực ấy cô cảm nhận được sự rắn rỏi và ấm áp, mùi hương phát ra từ lồng ngực ấy lại vô cùng dễ chịu...cô tham đắm và thử hôn nhẹ lên vài lần.
Vài cái hôn nhè nhẹ...cứ như mèo con đang nũng nịu, Từ Diện Tư nheo mắt “cô hôn đủ chưa?”
- Hừ...ai thèm hôn chứ! Nói năng xằng bậy.
Từ Diện Tư lạnh mặt!
Cổ Mộc Hàn mặc kệ, chả muốn quan tâm, cô đẩy Từ Diện Tư ra và nhanh chân bỏ trốn.
Rất tiếc...cô muốn tẩu nhưng nào xong.
“Lợi dụng xong, định bỏ trốn hửm?”
- Ai lợi dụng, ai bỏ trốn?
“Thế vừa nãy ai hôn lên ngực tôi tận mấy lần vậy hửm?”
Cổ Mộc Hàn đỏ mặt “tôi...tôi không, không phải tôi!”
“Vậy còn chiếc xe, cô đã làm xe tôi trầy xước thì nên giải quyết vấn đề như thế nào đây?”
Lúc bấy giờ Cổ Mộc Hàn mới để ý người đàn ông trước mặt mình “là chú!”
Từ Diện Tư đen mặt “chú...mình già đến thế rồi sao?”
- Xin lỗi chú...
Từ Diện Tư không nói gì thêm, chỉ trở lại xe.
*Già đợi tôi!
- Này...chú đẹp trai...tên chú gọi như thế nào vậy ạ?
Không nghe thấy tiếng trả lời, Cổ Mộc Hàn bĩu môi “làm cao như vậy thì được gì chứ?”
'Thôi đi Hàn Hàn, tôi thấy bà quá lắm rồi'
- Tôi làm gì mà quá?
'Bà đập xe người ta trầy xước cả ra, người ta không bắt bà đền tiền là may cho bà lắm rồi đấy!'
…………
Nhìn thấy sắc mặt Từ Diện Tư đang vô cùng âm u, Hàn Du thấy lạnh toát mồ hôi hột “sao nãy giờ mình thấy già giống như nuốt phải ruồi vậy chứ?”
“Cởi áo ra!”
Hàn Du sững sờ “gì chứ?”
“Cởi áo ra!”
Hàn Du trố mắt nhìn Từ Diện Tư “ý già là sao?”
“Cậu không rõ tiếng người đúng không?”
*Già sao thế? Nãy giờ tôi thấy già cứ sao sao á!
“Cởi áo”
Hàn Du tấp xe vào lề đường “già, kia là cổng trường, chúng ta vào bên trong thì phải lịch sự chứ, còn nôi tấm gương tốt cho thế hệ sau, già bảo tôi làm sao mà cởi trần được!”
“Cởi!”
Hàn Du không tình nguyện nhưng vẫn buộc phải cởi áo ra. Đó là chiếc áo sơ mi trắng, anh vừa mới mua nó hôm qua...mất cả khối tiền của anh.
Từ Diện Tư giật lấy chiếc áo rồi ném vào sọt rác.
“Hừ...tốt nhất là không nên để lưu lại mùi hương của cô ta trên da thịt tên đàn ông khác“.
Hàn Du thấy khó hiểu nhưng không dám hỏi.
“Giúp tôi tra xem, đại tiểu thư nhà họ Cổ đang theo học trường nào!”
'Tôi đi làm ngay đây!'
Từ Diện Tư không hiểu sao bản thân mình lại thấy hiếu kỳ về cô nhóc nhà họ Cổ này, theo như những lời mà Giả Thiên Thiên kể lại, thì Cổ Mộc Hàn là một cô bé vô cùng mưu mô xảo quyệt. Nhưng anh đã gặp mặt Cổ Mộc Hàn tận hai lần...thấy cô không giống loại người mà Giả Thiên Thiên đã kể. Ngược lại anh còn thấy Cổ Mộc Hàn là một cô bé ngây thơ trong sáng...còn có chút ngốc nghếch.
…………
Tại đại học A!
'A...Hàn Hàn, bà đến rồi!'
- Manh Manh, đợi tôi có lâu không?
'Không, tôi cũng vừa mới đến!'
Cổ Mộc Hàn thoáng ngạc nhiên “Manh Manh, bà có thấy hôm nay có gì lạ lạ không?”
'Lạ...lạ gì?'
- Con đường vào trường hôm nay...
Manh Manh phì cười “tưởng gì, tôi nghe nói hôm nay có nhà tài trợ ghé qua trường chúng ta!”
- Nhà tài trợ sao?
'Ơ kìa...bà không hay biết gì luôn hả?'
Cổ Mộc Hàn lắc đầu!
'Bà đúng là hời hợt trước mọi tình huống mà'.
Cả hai cùng đi cùng trò chuyện vui vẻ...
Ting...
Ting...
Từ Diện Tư nhíu mày!
*Già...những chuyện này cứ để Hàn Du làm thay già là được, già bận đến thế...sao còn đến trường khảo sát gì chứ?
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn ra ngoài đường, hàng cây ven đường xanh tươi, khiến tâm trạng anh cũng hoà hoãn hơn một chút.
*Mà trước giờ có thấy già để tâm đến những chuyện này đâu.
“Ươm mầm trí tuệ cho đất nước...nuôi dưỡng chất xám của đất nước cũng là chuyện nên làm mà“.
Hàn Du ngẩn người “từ bao giờ mà già thay đổi tính nết vậy chứ? Tài trợ kinh phí cho sinh viên sao? Nhưng đại học A toàn là con ông cháu cha hoặc cũng là con nhà hào phú, sao lại chọn đại học A mà tài trợ vậy chứ? Thật khó hiểu!”
Từ Diện Tư nhìn sắc mặt biến đổi liên tục của Hàn Du mà không khỏi nhíu mày “tên Hàn Du này bị gì vậy chứ?”
Ting...
Ting...ting...ting...
'Trời ạ! Hai cô bé này đã mua trọn đoạn đường phía trước rồi sao vậy chứ?'
Ting...ting...
Từ Diện Tư thấy bực quá nên đưa mắt nhìn về phía trước đầu xe...thấy hai cô bé xinh xắn đang cười giỡn hí hửng, anh nheo mắt “là cô ta“.
Két...két...
'Già không sao chứ?'
Từ Diện Tư chau mày!
Phình...
Phình...
'Hàn Hàn, bà làm gì vậy?'
- Đập xe!
Hàn Du mở cửa xe bước xuống...
Hàn Du liếc nhìn Cổ Mộc Hàn “sao lại đá xe của chúng tôi?”
Tang Manh ấp úng...”xin...xin lỗi chú!”
Cổ Mộc Hàn lạnh giọng lên tiếng “Manh Manh, sao bà lại phải xin lỗi!”
'Hàn Hàn, đây là khu vực trường học...bà đừng làm lớn chuyện!'
Cổ Mộc Hàn cười toe toét, cô còn gác cánh tay bé nhỏ của mình lên vai Hàn Du “anh đẹp trai ơi, anh đại nhân, không nên chấp nhặt với tiểu nhân...”
Hàn Du nuốt nước bọt “chuyện...chuyện này...”
“Mẹ kiếp! Cô ta dám đụng chạm vào đàn ông lạ“.
Bỗng dưng Cổ Mộc Hàn bị kéo mạnh về hướng khác, mất trọng tâm nên ngã nhào vào lồng ngực của một người. Mà lồng ngực ấy cô cảm nhận được sự rắn rỏi và ấm áp, mùi hương phát ra từ lồng ngực ấy lại vô cùng dễ chịu...cô tham đắm và thử hôn nhẹ lên vài lần.
Vài cái hôn nhè nhẹ...cứ như mèo con đang nũng nịu, Từ Diện Tư nheo mắt “cô hôn đủ chưa?”
- Hừ...ai thèm hôn chứ! Nói năng xằng bậy.
Từ Diện Tư lạnh mặt!
Cổ Mộc Hàn mặc kệ, chả muốn quan tâm, cô đẩy Từ Diện Tư ra và nhanh chân bỏ trốn.
Rất tiếc...cô muốn tẩu nhưng nào xong.
“Lợi dụng xong, định bỏ trốn hửm?”
- Ai lợi dụng, ai bỏ trốn?
“Thế vừa nãy ai hôn lên ngực tôi tận mấy lần vậy hửm?”
Cổ Mộc Hàn đỏ mặt “tôi...tôi không, không phải tôi!”
“Vậy còn chiếc xe, cô đã làm xe tôi trầy xước thì nên giải quyết vấn đề như thế nào đây?”
Lúc bấy giờ Cổ Mộc Hàn mới để ý người đàn ông trước mặt mình “là chú!”
Từ Diện Tư đen mặt “chú...mình già đến thế rồi sao?”
- Xin lỗi chú...
Từ Diện Tư không nói gì thêm, chỉ trở lại xe.
*Già đợi tôi!
- Này...chú đẹp trai...tên chú gọi như thế nào vậy ạ?
Không nghe thấy tiếng trả lời, Cổ Mộc Hàn bĩu môi “làm cao như vậy thì được gì chứ?”
'Thôi đi Hàn Hàn, tôi thấy bà quá lắm rồi'
- Tôi làm gì mà quá?
'Bà đập xe người ta trầy xước cả ra, người ta không bắt bà đền tiền là may cho bà lắm rồi đấy!'
…………
Nhìn thấy sắc mặt Từ Diện Tư đang vô cùng âm u, Hàn Du thấy lạnh toát mồ hôi hột “sao nãy giờ mình thấy già giống như nuốt phải ruồi vậy chứ?”
“Cởi áo ra!”
Hàn Du sững sờ “gì chứ?”
“Cởi áo ra!”
Hàn Du trố mắt nhìn Từ Diện Tư “ý già là sao?”
“Cậu không rõ tiếng người đúng không?”
*Già sao thế? Nãy giờ tôi thấy già cứ sao sao á!
“Cởi áo”
Hàn Du tấp xe vào lề đường “già, kia là cổng trường, chúng ta vào bên trong thì phải lịch sự chứ, còn nôi tấm gương tốt cho thế hệ sau, già bảo tôi làm sao mà cởi trần được!”
“Cởi!”
Hàn Du không tình nguyện nhưng vẫn buộc phải cởi áo ra. Đó là chiếc áo sơ mi trắng, anh vừa mới mua nó hôm qua...mất cả khối tiền của anh.
Từ Diện Tư giật lấy chiếc áo rồi ném vào sọt rác.
“Hừ...tốt nhất là không nên để lưu lại mùi hương của cô ta trên da thịt tên đàn ông khác“.
Hàn Du thấy khó hiểu nhưng không dám hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.