Chương 34: Bạn bè (1)
Rose Novel
31/07/2017
Vị trí của Tô Niên Niên và Tống Dư Hi ở cạnh nhau, lúc này trên chỗ ngồi của Tống Dư Hi đầy dầu vết, sách vở, đồ dùng rơi vãi tứ tung trên đất,
còn có thể nhìn thấy rõ dấu chân trên mặt.
Càng quá đáng đó là, không biết là ai rắc hạt dưa đầy trên chỗ ngồi của cậu ấy, khiến chỗ ngồi vốn dĩ sạch sẽ gọn gàng giống như bãi rác vậy.
Tô Niên Niên cau mày nhìn một lượt lớp học, quả nhiên, Doãn Sơ Hạ mấy người đang cười tươi rói, vẻ mặt thách thức xem náo nhiệt.
Tống Dư Hi im lặng sắp lại đồ đạc, từ đầu đến cuối không nói câu gì.
“ Chuyện gì xảy ra thế?” Tô Niên Niên hỏi, Tống Dư Hi lắc lắc đầu, cắn chặt môi, “ Không sao, là mình không cẩn thận làm rơi xuống đất.”
Vốn dĩ chính là đang nói dối được không? Rõ ràng bị người khác ném mà.
Tô Niên Niên cong môi lên, quả thật nghĩ không hiểu tại sao Tống Dư Hi lại phải chịu ấm ức miễn cưỡng như thế.
Đổi sang là cô, đã cầm ghế lên tính sổ từ lâu rồi.
Nhưng Tống Dư Hi không nói, cô cũng không thể nhiều chuyện, thay cậu ấy lộ diện.
Tô Niên Niên liếc nhìn Tống Dư Hi, quỳ người xuống giúp cậu ấy nhặt sách.
Chúc Thành đến muộn cũng nhìn thấy cảnh này, bặm môi đi ra sau lớp lấy đồ quét dọn quét nền đất.
Trong lớp chìm vào yên tĩnh, mắt không xoay chuyển nhìn ba người bận bịu. Cho đến khi chủ nhiệm Giang Mộ bước vào, cả lớp mới ngồi nghiêm chỉnh thu ánh nhìn lại.
Đứng trên bục giảng, Giang Mộ rất dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng cuối lớp, suy nghĩ cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Giang Mộ mở cuộc họp buổi sáng ngắn gọn, trầm mặc một lúc, rồi gọi Tống Dư Hi đến phòng làm việc của mình.
“ Thầy không có ý gì khác, chỉ là nếu như em cần giúp đỡ, có thể đến tìm thầy bất cứ lúc nào.” Giang Mộ dịu dàng dặn dò, Tống Dư Hi cố chấp lắc lắc đầu: “ Thầy giáo, em rất tốt.”
Mặc dù gia cảnh nhà cô không tốt, nhưng ít nhất lòng tự trọng cũng vẫn có.Doãn Sơ Hạ bọn họ bắt nạt cô, không chỉ vì gia cảnh nhà cô nghèo, mà còn vì cô đối phó với bọn họ.
Nhưng so với đồng tình và cười chế giễu, cô thà chọn im lặng.
Giang Mộ thở dài một tiếng, “ Em lên lớp đi.”
Tống Dư Hi cố gắng kiềm chế ấm ức, khi đi về chỗ của mình, suýt nữa còn bị Trương Hiểu Tiệp ngáng chân, cô đỏ mắt, ngồi vào chỗ của mình.
Tô Niên Niên nhìn thấy đã thấy ngứa mắt.
Mặc dù không thích bộ dạng yếu đuối nhút nhát của cô, nhưng Tô Niên Niên vẫn thầm hạ quyết tâm.
Giữa giờ nghỉ, Tô Niên Niên kéo Lí Ân Mỹ đi đến căng tin, dùng một chiếc lạp xường và một gói ômai mơ đã thành công mua chuộc được cái loa phóng thanh, sau đó cười híp mắt hỏi, “ Lớp trưởng, mọi người vì sao lại không thích Tống Dư Hi.”
Cầm tay người rồi, ăn của người rồi, Lí Ân Mỹ cắn một miếng lạp xường, đem những gì mình biết nói ra.
“ Cũng không có gì, thực ra Tống Dư Hi bình thường cũng như người không tồn tại, điều kiện trong nhà nghèo, nghe nói là thuộc hộ nghèo. Học phí năm ngoái đến tận giữa học kì mới nộp được, cô giáo Kim còn dự định tổ chức toàn lớp quyên góp cho cậu ấy.” Cô giáo Kim là giáo viên tiếng anh của lớp f, hồi năm thứ nhất cô ấy là chủ nhiệm.
Tô Niên Niên “ ồ” lên một tiếng, chả trach Tống Dư Hi bọn họ lại trêu chọc Tống Dư Hi, thì ra là có vết xe đổ từ trước.
Nói như thế, phong cách làm việc của cô giáo Kim cũng không hay lắm, tại sao có thể trước mặt mọi người bảo quyên góp cho cậu ấy, không phải như thế sẽ tổn thương người khác sao.
Hiểu ra chuyện gì, Tô Niên Niên chào Lí Ân Mỹ, chạy về lớp trước.
Buổi chiều tan học.
Tống Dư Hi đang từ từ sắp lại đồ, không muốn mang khuôn mặt hoảng sợ sau khi về nhà, bên tai đột nhiên chuyển đến giọng nói nhẹ nhàng, “ Cho cậu.”
Cô ngẩng mặt lên, là Tô Niên Niên đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng.
Càng quá đáng đó là, không biết là ai rắc hạt dưa đầy trên chỗ ngồi của cậu ấy, khiến chỗ ngồi vốn dĩ sạch sẽ gọn gàng giống như bãi rác vậy.
Tô Niên Niên cau mày nhìn một lượt lớp học, quả nhiên, Doãn Sơ Hạ mấy người đang cười tươi rói, vẻ mặt thách thức xem náo nhiệt.
Tống Dư Hi im lặng sắp lại đồ đạc, từ đầu đến cuối không nói câu gì.
“ Chuyện gì xảy ra thế?” Tô Niên Niên hỏi, Tống Dư Hi lắc lắc đầu, cắn chặt môi, “ Không sao, là mình không cẩn thận làm rơi xuống đất.”
Vốn dĩ chính là đang nói dối được không? Rõ ràng bị người khác ném mà.
Tô Niên Niên cong môi lên, quả thật nghĩ không hiểu tại sao Tống Dư Hi lại phải chịu ấm ức miễn cưỡng như thế.
Đổi sang là cô, đã cầm ghế lên tính sổ từ lâu rồi.
Nhưng Tống Dư Hi không nói, cô cũng không thể nhiều chuyện, thay cậu ấy lộ diện.
Tô Niên Niên liếc nhìn Tống Dư Hi, quỳ người xuống giúp cậu ấy nhặt sách.
Chúc Thành đến muộn cũng nhìn thấy cảnh này, bặm môi đi ra sau lớp lấy đồ quét dọn quét nền đất.
Trong lớp chìm vào yên tĩnh, mắt không xoay chuyển nhìn ba người bận bịu. Cho đến khi chủ nhiệm Giang Mộ bước vào, cả lớp mới ngồi nghiêm chỉnh thu ánh nhìn lại.
Đứng trên bục giảng, Giang Mộ rất dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng cuối lớp, suy nghĩ cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Giang Mộ mở cuộc họp buổi sáng ngắn gọn, trầm mặc một lúc, rồi gọi Tống Dư Hi đến phòng làm việc của mình.
“ Thầy không có ý gì khác, chỉ là nếu như em cần giúp đỡ, có thể đến tìm thầy bất cứ lúc nào.” Giang Mộ dịu dàng dặn dò, Tống Dư Hi cố chấp lắc lắc đầu: “ Thầy giáo, em rất tốt.”
Mặc dù gia cảnh nhà cô không tốt, nhưng ít nhất lòng tự trọng cũng vẫn có.Doãn Sơ Hạ bọn họ bắt nạt cô, không chỉ vì gia cảnh nhà cô nghèo, mà còn vì cô đối phó với bọn họ.
Nhưng so với đồng tình và cười chế giễu, cô thà chọn im lặng.
Giang Mộ thở dài một tiếng, “ Em lên lớp đi.”
Tống Dư Hi cố gắng kiềm chế ấm ức, khi đi về chỗ của mình, suýt nữa còn bị Trương Hiểu Tiệp ngáng chân, cô đỏ mắt, ngồi vào chỗ của mình.
Tô Niên Niên nhìn thấy đã thấy ngứa mắt.
Mặc dù không thích bộ dạng yếu đuối nhút nhát của cô, nhưng Tô Niên Niên vẫn thầm hạ quyết tâm.
Giữa giờ nghỉ, Tô Niên Niên kéo Lí Ân Mỹ đi đến căng tin, dùng một chiếc lạp xường và một gói ômai mơ đã thành công mua chuộc được cái loa phóng thanh, sau đó cười híp mắt hỏi, “ Lớp trưởng, mọi người vì sao lại không thích Tống Dư Hi.”
Cầm tay người rồi, ăn của người rồi, Lí Ân Mỹ cắn một miếng lạp xường, đem những gì mình biết nói ra.
“ Cũng không có gì, thực ra Tống Dư Hi bình thường cũng như người không tồn tại, điều kiện trong nhà nghèo, nghe nói là thuộc hộ nghèo. Học phí năm ngoái đến tận giữa học kì mới nộp được, cô giáo Kim còn dự định tổ chức toàn lớp quyên góp cho cậu ấy.” Cô giáo Kim là giáo viên tiếng anh của lớp f, hồi năm thứ nhất cô ấy là chủ nhiệm.
Tô Niên Niên “ ồ” lên một tiếng, chả trach Tống Dư Hi bọn họ lại trêu chọc Tống Dư Hi, thì ra là có vết xe đổ từ trước.
Nói như thế, phong cách làm việc của cô giáo Kim cũng không hay lắm, tại sao có thể trước mặt mọi người bảo quyên góp cho cậu ấy, không phải như thế sẽ tổn thương người khác sao.
Hiểu ra chuyện gì, Tô Niên Niên chào Lí Ân Mỹ, chạy về lớp trước.
Buổi chiều tan học.
Tống Dư Hi đang từ từ sắp lại đồ, không muốn mang khuôn mặt hoảng sợ sau khi về nhà, bên tai đột nhiên chuyển đến giọng nói nhẹ nhàng, “ Cho cậu.”
Cô ngẩng mặt lên, là Tô Niên Niên đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.