Chương 404: Cô ấy đến nghe tôi biểu diễn (1)
Rose Novel
21/09/2017
Nói xong câu nói này, Tô Niên Niên có cảm giác xúc động muốn khóc.
Cô ôm chặt gối, không muốn để Sở Tố Tâm nhìn thấy bộ dạng khác thường này của cô.
Cô không biết tại sao mình lại buồn thế này, chỉ biết, cô và Cố Tử Thần thật sự không thể quay về như trước kia được nữa.
Sở Tố Tâm thở dài, dường như đã biết tất cả, đổi chủ đề: “ Đường Dư hôm nay đến tặng con hai vé vào cửa biểu diễn ca nhạc, con xem xem.”
Tô Niên Niên đón lấy vé vào cửa, là vị trí vip tốt nhất.
Cô có chút ngạc nhiên, không ngờ Đường Dư nhanh như thế đã có thể tự làm chương trình biểu diễn của mình rồi.
“ Mẹ, hai mẹ con mình cùng nhau đi xem đi.” Tô Niên Niên dựa vào bên cạnh bà nũng nịu, Sở Tố Tâm cười cười, “ mẹ tuổi này rồi còn đi xem mấy trò ồn ào này làm gì.”
“ Ai bảo thế, mẹ mãi mãi 18.” Một câu nói của Tô Niên Niên khiến Sở Tố Tâm sung sướng cười như hoa nở, chỉ là bà cầm chiếc điện thoại đang rung lên xem, cau mày nhìn.
“ Mẹ đi xử lý việc công ty một chút.” Bà đứng dậy đi vào phòng sách, Tô Niên Niên một mình chán nản xem tivi, đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.
(/)
Cô ấn nút tắt, đối phương vẫn không tha gọi lại mấy lần, Tô Niên Niên nghĩ một chút rồi ấn nút nghe.
“ Alo, xin hỏi anh là ai.”
“ Tô Niên Niên, tại sao cô không nghe điện thoại của tôi.” Giọng nam ở đầu dây bên kia oán trách, Tô Niên Niên sững người, hỏi: “ Uhm anh là ai, tìm tôi có việc gì không?”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó như xù lông lên, “ Cô đến giọng nói của tôi cũng không nhận ra sao?”
Tô Niên Niên cười gượng, cô đúng là vẫn chưa nghe ra.
Giọng nam bực tức lẩm bẩm mấy tiếng, mới nói: “ Tôi là Tả Tư Hàn.”
À hóa ra là Tả Tư Hàn bị cô hất chậu nước rửa chân vào.
Tô Niên Niên ngạc nhiên, hồi hộp nói: “ uhm sao thế?” không phải bị anh ta phát hiện chậu nước đó là cô hắt đấy chứ?”
Tả Tư Hàn cạn lời nói: “ Lần trước tiết mục ở lễ hội đón học sinh mới tôi đã đăng kí rồi, thầy giáo nói không thể thay đổi, phiền cô có thời gian đến luyện tập với tôi một chút. Ps: tôi không có ý gì với cô, cô có thể bảo nam thần của cô yên tâm.”
Tô Niên Niên hơi ngại, lúc đó cô chỉ là lấy Đường Dư ra làm quân bài lá chắn, không ngờ bị Tả Tư Hàn thù lâu nhớ dai.
Hơn nữa con người Tả Tư Hàn này cũng tốt, cô cũng không đành lòng từ chối người ta, thế là đồng ý cùng luyện tập với anh ta.
Thứ hai, phòng luyện đàn.
Tô Niên Niên sớm đã đến phòng luyện đàn, Tả Tư Hàn một lúc sau mới đến, luyện tập cũng rất chuyên tâm, chiếc đàn violon thường xuyên phát ra âm thanh inh tai, khiến Tô Niên Niên nghe mà cũng thấy rùng mình.
Cảm giác đó giống như dùng ngón tau vạch lên bảng hoặc là kính thủy tinh, quả thật chịu không nổi.
“ Uhm bộ trưởng, hay là nghỉ một chút đi.” Tô Niên Niên đề nghị.
Tả Tư Hàn hùng hổ ném chiếc đàn xuống, ngồi đến bên cạnh, hất quai hàm hỏi: “ Tô Niên Niên, tôi thật sự là một nam sinh kém cỏi sao?”
“ Đương nhiên không phải, sao anh lại nghĩ như thế chứ?” Tô Niên Niên có lòng tốt an ủi.
Tả Tư hàn đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Niên Niên, cánh tay chống lên chiếc đàn piano, từ xa nhìn giống như ôm trọn Tô Niên Niên vào lòng vậy.
“ Thế tại sao cô không đón nhận tôi, cô thích Đường Dư ở cái gì, tôi có thể thay đổi, có thể học cậu ta.”
Tô Niên Niên há hốc mồm, không biết trả lời với boy bướng bỉnh này thế nào.
Suy nghĩ cả buổi, cô đành phải chọn nói toạc móng heo: “ Bộ trưởng, anh xem tôi có gì tốt chứ, tôi chẳng qua chỉ là một thiếu nữ bình thường, không không không, quá bình thường ý chứ, sao anh lại thích tôi?”
Cô ôm chặt gối, không muốn để Sở Tố Tâm nhìn thấy bộ dạng khác thường này của cô.
Cô không biết tại sao mình lại buồn thế này, chỉ biết, cô và Cố Tử Thần thật sự không thể quay về như trước kia được nữa.
Sở Tố Tâm thở dài, dường như đã biết tất cả, đổi chủ đề: “ Đường Dư hôm nay đến tặng con hai vé vào cửa biểu diễn ca nhạc, con xem xem.”
Tô Niên Niên đón lấy vé vào cửa, là vị trí vip tốt nhất.
Cô có chút ngạc nhiên, không ngờ Đường Dư nhanh như thế đã có thể tự làm chương trình biểu diễn của mình rồi.
“ Mẹ, hai mẹ con mình cùng nhau đi xem đi.” Tô Niên Niên dựa vào bên cạnh bà nũng nịu, Sở Tố Tâm cười cười, “ mẹ tuổi này rồi còn đi xem mấy trò ồn ào này làm gì.”
“ Ai bảo thế, mẹ mãi mãi 18.” Một câu nói của Tô Niên Niên khiến Sở Tố Tâm sung sướng cười như hoa nở, chỉ là bà cầm chiếc điện thoại đang rung lên xem, cau mày nhìn.
“ Mẹ đi xử lý việc công ty một chút.” Bà đứng dậy đi vào phòng sách, Tô Niên Niên một mình chán nản xem tivi, đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.
(/)
Cô ấn nút tắt, đối phương vẫn không tha gọi lại mấy lần, Tô Niên Niên nghĩ một chút rồi ấn nút nghe.
“ Alo, xin hỏi anh là ai.”
“ Tô Niên Niên, tại sao cô không nghe điện thoại của tôi.” Giọng nam ở đầu dây bên kia oán trách, Tô Niên Niên sững người, hỏi: “ Uhm anh là ai, tìm tôi có việc gì không?”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó như xù lông lên, “ Cô đến giọng nói của tôi cũng không nhận ra sao?”
Tô Niên Niên cười gượng, cô đúng là vẫn chưa nghe ra.
Giọng nam bực tức lẩm bẩm mấy tiếng, mới nói: “ Tôi là Tả Tư Hàn.”
À hóa ra là Tả Tư Hàn bị cô hất chậu nước rửa chân vào.
Tô Niên Niên ngạc nhiên, hồi hộp nói: “ uhm sao thế?” không phải bị anh ta phát hiện chậu nước đó là cô hắt đấy chứ?”
Tả Tư Hàn cạn lời nói: “ Lần trước tiết mục ở lễ hội đón học sinh mới tôi đã đăng kí rồi, thầy giáo nói không thể thay đổi, phiền cô có thời gian đến luyện tập với tôi một chút. Ps: tôi không có ý gì với cô, cô có thể bảo nam thần của cô yên tâm.”
Tô Niên Niên hơi ngại, lúc đó cô chỉ là lấy Đường Dư ra làm quân bài lá chắn, không ngờ bị Tả Tư Hàn thù lâu nhớ dai.
Hơn nữa con người Tả Tư Hàn này cũng tốt, cô cũng không đành lòng từ chối người ta, thế là đồng ý cùng luyện tập với anh ta.
Thứ hai, phòng luyện đàn.
Tô Niên Niên sớm đã đến phòng luyện đàn, Tả Tư Hàn một lúc sau mới đến, luyện tập cũng rất chuyên tâm, chiếc đàn violon thường xuyên phát ra âm thanh inh tai, khiến Tô Niên Niên nghe mà cũng thấy rùng mình.
Cảm giác đó giống như dùng ngón tau vạch lên bảng hoặc là kính thủy tinh, quả thật chịu không nổi.
“ Uhm bộ trưởng, hay là nghỉ một chút đi.” Tô Niên Niên đề nghị.
Tả Tư Hàn hùng hổ ném chiếc đàn xuống, ngồi đến bên cạnh, hất quai hàm hỏi: “ Tô Niên Niên, tôi thật sự là một nam sinh kém cỏi sao?”
“ Đương nhiên không phải, sao anh lại nghĩ như thế chứ?” Tô Niên Niên có lòng tốt an ủi.
Tả Tư hàn đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Niên Niên, cánh tay chống lên chiếc đàn piano, từ xa nhìn giống như ôm trọn Tô Niên Niên vào lòng vậy.
“ Thế tại sao cô không đón nhận tôi, cô thích Đường Dư ở cái gì, tôi có thể thay đổi, có thể học cậu ta.”
Tô Niên Niên há hốc mồm, không biết trả lời với boy bướng bỉnh này thế nào.
Suy nghĩ cả buổi, cô đành phải chọn nói toạc móng heo: “ Bộ trưởng, anh xem tôi có gì tốt chứ, tôi chẳng qua chỉ là một thiếu nữ bình thường, không không không, quá bình thường ý chứ, sao anh lại thích tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.