Chương 247: Cùng nhau đi xem mưa sao băng (7)
Rose Novel
29/08/2017
Cố Tử Thần bình thản nói: “ Tô Niên Niên, em nghĩ rằng hai chúng ta vứt ở trên đường, hỏi người đi đường, rốt cuộc em lợi dụng anh hay anh lợi
dụng em. Em có gì đáng lợi dụng chứ, nhan sắc? Chiều cao? Trí thông
minh? Hay là ăn khỏe hơn ai hết?”
Tô Niên Niên đứng sững ở đó, rốt cuộc đây có phải là bạn trai cô không? Bạn trai nhà ai mà lại độc mồm thế chứ! Mỗi một câu mà như kim châm vào da đau đớn vậy!
Người đâu, mau mang lửa lại đây! Để cô thiêu chết tên âm hồn không tan này đi!
Cô bực tức đẩy Cố Tử Thần ra, mình chiếm luôn nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa nguyền rủa Cố Tử Thần, kết quả dùng lực quá mạnh, đánh cả vào lợi, cô đau đến trợn ngược mắt lên.
Cố Tử Thần đứng ở ngoài nhìn thấy rõ ràng, nhẹ nhàng nói: “ Đáng đời.”
Tô Niên Niên: “ QAQ.”
Sau khi tắm rửa vệ sinh cá nhân xong, cô ấm ức kéo chăn xuống định dải thảm xuống nền.
Cố Tử Thần ngăn cô lại, Tô Niên Niên cau mày: “ Anh làm gì thế, không phải anh bảo em ngủ dưới đất à?”
Trên mặt Cố Tử Thần vẫn dửng dưng như không, chỉ là khóe môi nhếch lên bán đứng tâm trạng của cậu.
“ Em là đồ con lợn, em nghe lời anh thế à?” giọng nói đầy cám dỗ vừa dứt, tay dùng chút lực, Tô Niên Niên cảm thấy cơ thể mình được đẩy lên giường, trời đất xoay chuyển, đã bị Cố Tử Thần ném lên giường rồi.
Tô Niên Niên chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra Cố Tử Thần bảo cô ngủ trên giường.
Cô vui sướng lăn lộn, khiến ga giường cũng nhăn nhúm, “ Cố Tử Thần, em biết anh tốt nhất mà, em ngủ giường, anh ngủ đất, a ha ha ha.”
Cố Tử Thần nheo mắt, có chút hài hước, không thèm để ý lời Tô Niên Niên nói, mà là đường hoàng nằm xuống bên cạng coo, con ngươi đen như mực ánh lên vẻ nham hiểm: “ Lợn thần tài, tại sao không nghĩ sẽ ngủ cùng anh chứ?”
Tô Niên Niên trợn tròn mắt, nói đến nỗi líu lưỡi lại: “ Cố Tử Thần........anh, anh...........”
“ Anh làm sao?” Cố Tử Thần nheo mày hỏi ngược lại, dang rộng chân tay nằm thoải mái.
Tô Niên Niên nghệt ra, cắn góc gối mãi không nói ra lời.Cố Tử Thần rõ ràng là ức hiếp cô........nhưng cô cũng không muốn ngủ dưới đấy.
Cô bình tâm lại, bò dậy rồi vạch một đường trên giường, dữ dằn nói: “ Buổi tối ai cũng không được vượt qua ranh giới, ai mà vượt qua người đó là chó.”
Cố Tử Thần uể oải ưh một tiếng, có chút buồn cười.
Đúng là đồ ngốc.......
Tô Niên Niên lật người, lưng đối với cậu, tại vì quá căng thẳng nên không dám nói chuyện, nhưng mãi cũng chẳng thể ngủ được.
Cô đành nghĩ ra cách: đếm cừu.
Từ một đến 100, từ 100 đến 1000.....trong sự cố gắng nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng thành công đếm mệt mà ngủ.
Cố Tử Thần nhìn cô, có ánh trăng nhè nhẹ xuyên qua rèm cửa hắt vào, ánh trăng mềm mại chiếu rọi khắp phòng.
Cậu nhè nhẹ vuốt những sợi tóc vương trên mặt của Tô Niên Niên, khuôn mặt lúc này dịu dàng hiền hòa hơn bao giờ hết.
Có lẽ trong mơ ngủ không yên giấc, Tô Niên Niên đạp chăn ra, kêu ú ớ mấy tiếng, lật người, rồi bổ nhào vào lòng cậu.
Cố Tử Thần toàn thân cứng đờ, mặc dù Tô Niên Niên ngủ rồi nhưng ý thức được nhiệt độ ấm trong lòng Cố Tử Thần, còn đẩy ra khỏi lòng cậu, tìm một vị trí khác.
Cố Tử Thần khóc dở mếu dở, đành phải giữ yên động tác đó, để Tô Niên Niên ngủ thoải mái hơn.
Tô Niên Niên không chịu yên, đạp loạn xạ, đây không phải là chăn mà là thịt trên người Cố Tử Thần.
Đạp mấy cái, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Tô Niên Niên mở mắt, mơ hồ nhìn xung quanh.
Nhìn rõ rồi, Tô Niên Niên ngay lập tức tỉnh táo hẳn.
Tô Niên Niên đứng sững ở đó, rốt cuộc đây có phải là bạn trai cô không? Bạn trai nhà ai mà lại độc mồm thế chứ! Mỗi một câu mà như kim châm vào da đau đớn vậy!
Người đâu, mau mang lửa lại đây! Để cô thiêu chết tên âm hồn không tan này đi!
Cô bực tức đẩy Cố Tử Thần ra, mình chiếm luôn nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa nguyền rủa Cố Tử Thần, kết quả dùng lực quá mạnh, đánh cả vào lợi, cô đau đến trợn ngược mắt lên.
Cố Tử Thần đứng ở ngoài nhìn thấy rõ ràng, nhẹ nhàng nói: “ Đáng đời.”
Tô Niên Niên: “ QAQ.”
Sau khi tắm rửa vệ sinh cá nhân xong, cô ấm ức kéo chăn xuống định dải thảm xuống nền.
Cố Tử Thần ngăn cô lại, Tô Niên Niên cau mày: “ Anh làm gì thế, không phải anh bảo em ngủ dưới đất à?”
Trên mặt Cố Tử Thần vẫn dửng dưng như không, chỉ là khóe môi nhếch lên bán đứng tâm trạng của cậu.
“ Em là đồ con lợn, em nghe lời anh thế à?” giọng nói đầy cám dỗ vừa dứt, tay dùng chút lực, Tô Niên Niên cảm thấy cơ thể mình được đẩy lên giường, trời đất xoay chuyển, đã bị Cố Tử Thần ném lên giường rồi.
Tô Niên Niên chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra Cố Tử Thần bảo cô ngủ trên giường.
Cô vui sướng lăn lộn, khiến ga giường cũng nhăn nhúm, “ Cố Tử Thần, em biết anh tốt nhất mà, em ngủ giường, anh ngủ đất, a ha ha ha.”
Cố Tử Thần nheo mắt, có chút hài hước, không thèm để ý lời Tô Niên Niên nói, mà là đường hoàng nằm xuống bên cạng coo, con ngươi đen như mực ánh lên vẻ nham hiểm: “ Lợn thần tài, tại sao không nghĩ sẽ ngủ cùng anh chứ?”
Tô Niên Niên trợn tròn mắt, nói đến nỗi líu lưỡi lại: “ Cố Tử Thần........anh, anh...........”
“ Anh làm sao?” Cố Tử Thần nheo mày hỏi ngược lại, dang rộng chân tay nằm thoải mái.
Tô Niên Niên nghệt ra, cắn góc gối mãi không nói ra lời.Cố Tử Thần rõ ràng là ức hiếp cô........nhưng cô cũng không muốn ngủ dưới đấy.
Cô bình tâm lại, bò dậy rồi vạch một đường trên giường, dữ dằn nói: “ Buổi tối ai cũng không được vượt qua ranh giới, ai mà vượt qua người đó là chó.”
Cố Tử Thần uể oải ưh một tiếng, có chút buồn cười.
Đúng là đồ ngốc.......
Tô Niên Niên lật người, lưng đối với cậu, tại vì quá căng thẳng nên không dám nói chuyện, nhưng mãi cũng chẳng thể ngủ được.
Cô đành nghĩ ra cách: đếm cừu.
Từ một đến 100, từ 100 đến 1000.....trong sự cố gắng nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng thành công đếm mệt mà ngủ.
Cố Tử Thần nhìn cô, có ánh trăng nhè nhẹ xuyên qua rèm cửa hắt vào, ánh trăng mềm mại chiếu rọi khắp phòng.
Cậu nhè nhẹ vuốt những sợi tóc vương trên mặt của Tô Niên Niên, khuôn mặt lúc này dịu dàng hiền hòa hơn bao giờ hết.
Có lẽ trong mơ ngủ không yên giấc, Tô Niên Niên đạp chăn ra, kêu ú ớ mấy tiếng, lật người, rồi bổ nhào vào lòng cậu.
Cố Tử Thần toàn thân cứng đờ, mặc dù Tô Niên Niên ngủ rồi nhưng ý thức được nhiệt độ ấm trong lòng Cố Tử Thần, còn đẩy ra khỏi lòng cậu, tìm một vị trí khác.
Cố Tử Thần khóc dở mếu dở, đành phải giữ yên động tác đó, để Tô Niên Niên ngủ thoải mái hơn.
Tô Niên Niên không chịu yên, đạp loạn xạ, đây không phải là chăn mà là thịt trên người Cố Tử Thần.
Đạp mấy cái, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Tô Niên Niên mở mắt, mơ hồ nhìn xung quanh.
Nhìn rõ rồi, Tô Niên Niên ngay lập tức tỉnh táo hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.