Chương 302: Cuộc sống hạnh phúc (1)
Rose Novel
04/09/2017
“ Nói linh tinh! Con biết con đang nói cái gì không!” Cố Ngôn Chuẩn bực mình nói.
Cố Tử Thần nét mặt dửng dưng nhìn ông, mấp máy môi: “ Con rất rõ ràng, cũng rất tỉnh táo.”
Cố Tử Thần chỉ cảm thấy tim mình như rơi xuống vực sâu, lạnh lùng đáng sợ.
“ Dù cho điều con đoán là thật, đó cũng là ông nội của con! Tất cả vật chất con hưởng thụ trong cuộc sống, tất cả những thứ mà con có, đều là ông cho con, còn con thì sao? con muốn tìm cái gọi là chứng cứ để đẩy ông vào tù sao?”
“ Nếu theo ý bố nói, ví dụ con giết người, bố có bao che cho con không? Hơn nữa lại cho rằng tất cả những điều này đều là lẽ đương nhiên sao?” Cố Tử Thần hỏi ngược lại.
Cố Ngôn Chuẩn không nói gì, ông thực ra muốn nói “ đương nhiên”, nhưng ông hiểu, đây là sai.
Nhưng cứ nghĩ đến cái chết của Tô Dĩ An không phải sự cố ngoài ý muốn, mà có khả năng là một tay ông Cố Dung tạo thành, ông cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
“ Công ty còn có việc, bố về trước đây.” Dập tắt đầu thuốc, Cố Tử Thần quay người rời đi, toàn thân mệt mỏi, thần sắc uể oải, giống như ông già đi mấy tuổi vậy.
Cố Tử Thần nhìn theo bóng ông, không biết là vui hay là buồn.
Một mình cậu ngồi ở ghế dài đờ đẫn hồi lâu, bên cạnh còn có đứa trẻ đáng yêu đang nhoài người trên ghế cầm bút sáp tô màu bức tranh, còn cười tít mắt đưa bức tranh cho cậu xem.
Cố Tử Thần đón lấy, bên trên bức tranh là trời xanh mây trắng và một căn nhà nhỏ rất đơn giản, rất trong sáng.
Cậu bé bị mẹ gọi về, Cố Tử Thần cầm bức tranh giấy đó gấp một lát, một chiếc thuyền giấy tinh xảo xuất hiện trong tay cậu.
Là Tô Niên Niên dạy cậu cách gấp đó,
(/)
Cậu thở dài, đứng dậy, quay về phòng bệnh của Tô Niên Niên.Đẩy cửa ra, Tô Niên Niên đang uống canh, nhìn thấy cậu như vớ được vàng: “ Cố Tử Thần, anh mau lại đây!”
“ Uh?” Cố Tử Thần tò mò bước đến, Tô Niên Niên đưa chiếc bát vào trong tay cậu, mắt ngân ngấn nói: “ Mau uống giúp em đi! A a a a, mẹ em sắp quay lại rồi, mau uống!”
Cố Tử Thần không hiểu tại sao lại bị ép uống canh, lập tức cậu cảm thấy lưỡi không còn là của mình nữa.
Mùi vị gì kỳ lạ thế này......chắc chắn là tác phẩm của Sở Tố Tâm rồi.
Cậu không đoán sai, đây đúng là canh của Sở Tố Tâm hầm. Con gái trải qua chuyện đáng sợ như thế, bà thầm tự trách, tình mẹ dạt dào, mượn nhà bếp của bệnh viện để hầm “ món canh dưỡng sinh” thần kỳ, chọn toàn bộ đều là những vị thuốc bổ dưỡng, cách cả một hành lang, mùi vị đó khiến những người bị viêm mũi cũng muốn đổi phòng.
Vừa uống hết canh, Sở Tố Tâm từ bên ngoài bước vào, trong tay còn xách một túi hoa quả to, “ Niên Niên, mẹ hầm canh cho con uống hết chứ? Mẹ lại múc cho con một bát nữa nhé.”
Tô Niên Niên: “......”
Cố Tử Thần: “.......”
“ Mẹ.......không cần đâu, con muốn ăn cái khác........” Tô Niên Niên yếu ớt mở mồm.
“ Không được! Bệnh viện nói con phải ăn kiêng, bây giờ uống canh là tốt nhất! Mẹ đi múc thêm cho con một bát nữa, đợi mẹ nhé.”
Tô Niên Niên mếu máo nhìn bát canh vừa đưa vào tay, bên trong đều là những vật thể đáng ngờ, lại nhìn ánh mắt ân cần quan tâm của mẹ mình, nước mắt trong lòng không nén được nữa.
“ Cô, cô đi nghỉ một lúc đi ạ, để cháu chăm sóc Niên Niên.” Cố Tử Thần khuyên một câu, lễ phép tiễn bà ra ngoài cửa.
Tô Niên Niên lại đưa canh cho cậu, “ Không thể đổ đi, mũi của mẹ em thính lắm! Dù cho đổ ở đây mẹ em cũng sẽ phát hiện ra! Trước đây mỗi lần ở nhà đều bị bắt được!”
Cố Tử Thần nhếch nhếch môi, đón lấy bát, nghĩ đến cuộc sống tương lai đau khổ của mình.
Cố Tử Thần nét mặt dửng dưng nhìn ông, mấp máy môi: “ Con rất rõ ràng, cũng rất tỉnh táo.”
Cố Tử Thần chỉ cảm thấy tim mình như rơi xuống vực sâu, lạnh lùng đáng sợ.
“ Dù cho điều con đoán là thật, đó cũng là ông nội của con! Tất cả vật chất con hưởng thụ trong cuộc sống, tất cả những thứ mà con có, đều là ông cho con, còn con thì sao? con muốn tìm cái gọi là chứng cứ để đẩy ông vào tù sao?”
“ Nếu theo ý bố nói, ví dụ con giết người, bố có bao che cho con không? Hơn nữa lại cho rằng tất cả những điều này đều là lẽ đương nhiên sao?” Cố Tử Thần hỏi ngược lại.
Cố Ngôn Chuẩn không nói gì, ông thực ra muốn nói “ đương nhiên”, nhưng ông hiểu, đây là sai.
Nhưng cứ nghĩ đến cái chết của Tô Dĩ An không phải sự cố ngoài ý muốn, mà có khả năng là một tay ông Cố Dung tạo thành, ông cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
“ Công ty còn có việc, bố về trước đây.” Dập tắt đầu thuốc, Cố Tử Thần quay người rời đi, toàn thân mệt mỏi, thần sắc uể oải, giống như ông già đi mấy tuổi vậy.
Cố Tử Thần nhìn theo bóng ông, không biết là vui hay là buồn.
Một mình cậu ngồi ở ghế dài đờ đẫn hồi lâu, bên cạnh còn có đứa trẻ đáng yêu đang nhoài người trên ghế cầm bút sáp tô màu bức tranh, còn cười tít mắt đưa bức tranh cho cậu xem.
Cố Tử Thần đón lấy, bên trên bức tranh là trời xanh mây trắng và một căn nhà nhỏ rất đơn giản, rất trong sáng.
Cậu bé bị mẹ gọi về, Cố Tử Thần cầm bức tranh giấy đó gấp một lát, một chiếc thuyền giấy tinh xảo xuất hiện trong tay cậu.
Là Tô Niên Niên dạy cậu cách gấp đó,
(/)
Cậu thở dài, đứng dậy, quay về phòng bệnh của Tô Niên Niên.Đẩy cửa ra, Tô Niên Niên đang uống canh, nhìn thấy cậu như vớ được vàng: “ Cố Tử Thần, anh mau lại đây!”
“ Uh?” Cố Tử Thần tò mò bước đến, Tô Niên Niên đưa chiếc bát vào trong tay cậu, mắt ngân ngấn nói: “ Mau uống giúp em đi! A a a a, mẹ em sắp quay lại rồi, mau uống!”
Cố Tử Thần không hiểu tại sao lại bị ép uống canh, lập tức cậu cảm thấy lưỡi không còn là của mình nữa.
Mùi vị gì kỳ lạ thế này......chắc chắn là tác phẩm của Sở Tố Tâm rồi.
Cậu không đoán sai, đây đúng là canh của Sở Tố Tâm hầm. Con gái trải qua chuyện đáng sợ như thế, bà thầm tự trách, tình mẹ dạt dào, mượn nhà bếp của bệnh viện để hầm “ món canh dưỡng sinh” thần kỳ, chọn toàn bộ đều là những vị thuốc bổ dưỡng, cách cả một hành lang, mùi vị đó khiến những người bị viêm mũi cũng muốn đổi phòng.
Vừa uống hết canh, Sở Tố Tâm từ bên ngoài bước vào, trong tay còn xách một túi hoa quả to, “ Niên Niên, mẹ hầm canh cho con uống hết chứ? Mẹ lại múc cho con một bát nữa nhé.”
Tô Niên Niên: “......”
Cố Tử Thần: “.......”
“ Mẹ.......không cần đâu, con muốn ăn cái khác........” Tô Niên Niên yếu ớt mở mồm.
“ Không được! Bệnh viện nói con phải ăn kiêng, bây giờ uống canh là tốt nhất! Mẹ đi múc thêm cho con một bát nữa, đợi mẹ nhé.”
Tô Niên Niên mếu máo nhìn bát canh vừa đưa vào tay, bên trong đều là những vật thể đáng ngờ, lại nhìn ánh mắt ân cần quan tâm của mẹ mình, nước mắt trong lòng không nén được nữa.
“ Cô, cô đi nghỉ một lúc đi ạ, để cháu chăm sóc Niên Niên.” Cố Tử Thần khuyên một câu, lễ phép tiễn bà ra ngoài cửa.
Tô Niên Niên lại đưa canh cho cậu, “ Không thể đổ đi, mũi của mẹ em thính lắm! Dù cho đổ ở đây mẹ em cũng sẽ phát hiện ra! Trước đây mỗi lần ở nhà đều bị bắt được!”
Cố Tử Thần nhếch nhếch môi, đón lấy bát, nghĩ đến cuộc sống tương lai đau khổ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.