Chương 396: ĐẸP NHẤT KHÔNG PHẢI NGÀY MƯA (1)
Rose Novel
20/09/2017
Chiếc gậy đánh liên tiếp vào người cậu, ông Cố tức đến đỏ mắt, đến lời nói
cũng trở nên ác độc: “ Mày không nên đến thế giới này, mày nên cùng
xuống địa ngục với con mẹ không biết xấu hổ của mày!”
Cố Tử Thần sắc mặt vốn dĩ không chút biểu cảm lập tức sa sầm lại.
Cậu nắm chặt cánh tay của ông Cố, ông Cố ra sức giật ra, nhưng lại không thể thoát ra được tay cậu.
“ Đồ khốn nạn! Nhà họ Cố sao lại có con cháu như mày chứ!” Tay bị giữ lại, ông Cố liền chửi mắng lên.
Ông vốn dĩ không thích đứa cháu nội này, nếu không phải Diệp Tư Vân bao năm không sinh được, ông sẽ không chấp nhận có đứa cháu này!
“ Cái này ông phải hỏi bố cháu, mắng cháu thì được gì chứ?” Cố Tử Thần nhếch môi, giọng nói sắc lạnh.
Cố Ngôn Chuẩn quả thật không nhịn được nữa, cau mày đứng lên: “ Tử Thần! Con đã nói đủ chưa? Còn không buông ra!”
Cố Lí từ đầu không nói gì cũng vội bước lên giải vây: “ Có gì từ từ nói, cần gì phải động tay động chân, ông nội, ông đừng tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe, cháu đưa ông lên lầu nghỉ ngơi nhé.”
Nói xong anh ta đi đến bên cạnh Cố Tử Thần , gỡ tay cậu ra khỏi tay ông Cố, trong lòng khẽ rùng mình, thầm nghĩ lực của tên tiểu tử này mạnh quá.
Cũng đúng, cậu đã không còn là thiếu niên ấu trĩ không biết cách phản kháng ngày nào nữa, sớm đã bắt đầu trưởng thành rồi.
Ông Cố không nói gì nữa, cũng không muốn để người khác như xem truyện cười.
Càng hơn nữa, ông thậm chí nghi ngờ bây giờ đã không còn năng lực áp lại đứa cháu này nữa.
Cậu bất giác gần như đã thu phục các tầng lớp lãnh đạo của Cố Thị, với thủ đoạn mạnh mẽ tuyệt tình hô mưa gọi gió đã thương lượng hợp tác được mấy dự án lớn, khiến Cố Thị năm nay thu về số tiền lớn gấp mấy lần, đến người hợp tác cũng không dám tin thiếu niên chưa đến 20 này lại có năng lực như thế.
Sau khi Ông Cố lên lầu, Cố Ngôn Chuẩn quay ra vặn hỏi Cố Tử Thần một hồi: “ Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cố Tử Thần cười khẩy: “ Con làm sao biết được, suy nghĩ của ông con không đoán được.”
Cố Ngôn Chuẩn cau mày, nghĩ không hiểu người như Cố Tử Thần hiểu chuyện thận trọng sao lại biến thành bộ dạng này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đứa trẻ này dường như bao nhiêu năm nay chưa bao giờ có tính làm loạn, cho nên bây giờ có thể là thời kỳ phản nghịch?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hiền hậu của tình cha hiếm thấy lộ ra, khẽ giọng nói: “ Dù cho làm gì, cũng phải xin lỗi ông nội. những lời ông vừa nói là lời lúc tức giận, con đừng để trong lòng?”
“ Thật sao? Con luôn cảm thấy, bố cũng nghĩ như thế.” Cố Tử Thần chầm chậm nói.
Trong đầu Cố Ngôn Chuẩn nhớ lại việc Cố Tử Thần khi sinh ra, tâm trạng trở nên nóng nảy, “Đừng nhắc đến mẹ con! Bà ta không đáng để con nhớ đến! Con là thiếu gia nhà họ Cố, không phải con trai của Ân Lan San!”
Khóe mắt Cố Tử Thần đỏ vằn lên, mặc dù bà không cho cậu cuộc sống sung sướng, không cho cậu bao nhiêu tình mẹ, hồi nhỏ cùng bà chịu vô số ánh mắt lườm nguýt, nụ cười chế giễu, nhưng đến bây giờ cậu mới hiểu.
So với những lời lẽ của người ngoài, sự tổn thương của người thân mang lại mới là độc ác nhất.
Cậu bình tĩnh nói: “ bố chưa bao giờ nghĩ, người có lỗi với bà ấy là bố, mà không phải người khác sao?”
Cố Ngôn Chuẩn bị cậu nói cho câu nói đó bỗng sững lại, đang muốn nói gì đó, Cố Tử Thần đã quay người rời đi.
Diệp Tư Vân đột nhiên như bốc hỏa, gạt hết cơm canh xuống đất, những chiếc bát sứ thời Thanh quý giá, bỗng chốc vỡ vụn.
“ Anh có phải vẫn chưa quên con đàn bà đê tiện đó phải không? Ha ha, ‘ trong đám đông tìm ngàn trăm độ, bỗng nhiên quay lại, người đó lại đang ở khu đèn San Lan’, anh đặt tên công ty là Ngàn trăm độ, cũng là vì con đàn bà đê tiện đó phải không?”
Cố Tử Thần sắc mặt vốn dĩ không chút biểu cảm lập tức sa sầm lại.
Cậu nắm chặt cánh tay của ông Cố, ông Cố ra sức giật ra, nhưng lại không thể thoát ra được tay cậu.
“ Đồ khốn nạn! Nhà họ Cố sao lại có con cháu như mày chứ!” Tay bị giữ lại, ông Cố liền chửi mắng lên.
Ông vốn dĩ không thích đứa cháu nội này, nếu không phải Diệp Tư Vân bao năm không sinh được, ông sẽ không chấp nhận có đứa cháu này!
“ Cái này ông phải hỏi bố cháu, mắng cháu thì được gì chứ?” Cố Tử Thần nhếch môi, giọng nói sắc lạnh.
Cố Ngôn Chuẩn quả thật không nhịn được nữa, cau mày đứng lên: “ Tử Thần! Con đã nói đủ chưa? Còn không buông ra!”
Cố Lí từ đầu không nói gì cũng vội bước lên giải vây: “ Có gì từ từ nói, cần gì phải động tay động chân, ông nội, ông đừng tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe, cháu đưa ông lên lầu nghỉ ngơi nhé.”
Nói xong anh ta đi đến bên cạnh Cố Tử Thần , gỡ tay cậu ra khỏi tay ông Cố, trong lòng khẽ rùng mình, thầm nghĩ lực của tên tiểu tử này mạnh quá.
Cũng đúng, cậu đã không còn là thiếu niên ấu trĩ không biết cách phản kháng ngày nào nữa, sớm đã bắt đầu trưởng thành rồi.
Ông Cố không nói gì nữa, cũng không muốn để người khác như xem truyện cười.
Càng hơn nữa, ông thậm chí nghi ngờ bây giờ đã không còn năng lực áp lại đứa cháu này nữa.
Cậu bất giác gần như đã thu phục các tầng lớp lãnh đạo của Cố Thị, với thủ đoạn mạnh mẽ tuyệt tình hô mưa gọi gió đã thương lượng hợp tác được mấy dự án lớn, khiến Cố Thị năm nay thu về số tiền lớn gấp mấy lần, đến người hợp tác cũng không dám tin thiếu niên chưa đến 20 này lại có năng lực như thế.
Sau khi Ông Cố lên lầu, Cố Ngôn Chuẩn quay ra vặn hỏi Cố Tử Thần một hồi: “ Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cố Tử Thần cười khẩy: “ Con làm sao biết được, suy nghĩ của ông con không đoán được.”
Cố Ngôn Chuẩn cau mày, nghĩ không hiểu người như Cố Tử Thần hiểu chuyện thận trọng sao lại biến thành bộ dạng này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đứa trẻ này dường như bao nhiêu năm nay chưa bao giờ có tính làm loạn, cho nên bây giờ có thể là thời kỳ phản nghịch?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hiền hậu của tình cha hiếm thấy lộ ra, khẽ giọng nói: “ Dù cho làm gì, cũng phải xin lỗi ông nội. những lời ông vừa nói là lời lúc tức giận, con đừng để trong lòng?”
“ Thật sao? Con luôn cảm thấy, bố cũng nghĩ như thế.” Cố Tử Thần chầm chậm nói.
Trong đầu Cố Ngôn Chuẩn nhớ lại việc Cố Tử Thần khi sinh ra, tâm trạng trở nên nóng nảy, “Đừng nhắc đến mẹ con! Bà ta không đáng để con nhớ đến! Con là thiếu gia nhà họ Cố, không phải con trai của Ân Lan San!”
Khóe mắt Cố Tử Thần đỏ vằn lên, mặc dù bà không cho cậu cuộc sống sung sướng, không cho cậu bao nhiêu tình mẹ, hồi nhỏ cùng bà chịu vô số ánh mắt lườm nguýt, nụ cười chế giễu, nhưng đến bây giờ cậu mới hiểu.
So với những lời lẽ của người ngoài, sự tổn thương của người thân mang lại mới là độc ác nhất.
Cậu bình tĩnh nói: “ bố chưa bao giờ nghĩ, người có lỗi với bà ấy là bố, mà không phải người khác sao?”
Cố Ngôn Chuẩn bị cậu nói cho câu nói đó bỗng sững lại, đang muốn nói gì đó, Cố Tử Thần đã quay người rời đi.
Diệp Tư Vân đột nhiên như bốc hỏa, gạt hết cơm canh xuống đất, những chiếc bát sứ thời Thanh quý giá, bỗng chốc vỡ vụn.
“ Anh có phải vẫn chưa quên con đàn bà đê tiện đó phải không? Ha ha, ‘ trong đám đông tìm ngàn trăm độ, bỗng nhiên quay lại, người đó lại đang ở khu đèn San Lan’, anh đặt tên công ty là Ngàn trăm độ, cũng là vì con đàn bà đê tiện đó phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.