Chương 280: Du xuân (2)
Rose Novel
01/09/2017
Tô Niên Niên lập tức thu lại suy nghĩ của mình, thôi vậy, vẫn tiếp tục ghét cô ta đi.
Đến lớp F, nhìn thấy đồng bọn quen thuộc, lại mơ hồ có cảm giác thân thiết.
Tống Dư Hi gày đi một chút, nhìn sắc mặt cũng không tốt lắm; Chúc Thành thì vẫn béo tròn cối xay, nghe nói qua cái tết mà béo lên tận 5kg; Đường Dư lại cao lên 2cm, khiến Tô Niên Niên đập bàn vì không công bằng--- cô từ sau phổ thông năm ba là đã không con lên nữa.
Bạn bè gặp nhau, thân thiết vui mừng. Kẻ thù gặp nhau, đương nhiên là gằm gè rồi.
Doãn Sơ Hạ ba người vẫn nhìn Tô Niên Niên không thuận mắt, kích bác nói: “ Tô Niên Niên, một tháng không gặp, mặt cậu hình như tròn hơn rồi đấy.”
Tô Niên Niên vốn dĩ khuôn mặt có chút tròn trịa bầu bĩnh, nhưng nhìn không hề béo, hơn nữa lại càng đáng yêu.
Tô Niên Niên cũng chẳng phải vừa mà đáp lại: “ Doãn Sơ Hạ, mắt hai mí của cậu làm sao thế? Tôi khuyên cậu nên đi Hàn Quốc mà làm phẫu thuật, kỹ thuật trong nước kém quá, khiến mắt cậu lộ rõ cả ra. Còn Lưu Doãn Nhi, chân cậu sao mà thô thế chứ, nên mặc hai tầng quần tất mới phải chứ! Trương Hiểu Tiệp, cậu trợn mắt với tôi làm gì, cậu còn phải mặc quần cạp cao, không cảm thấy bụng dưới lộ ra rất buồn cười sao?”
Ba người tức trợn trừng mắt, bị Tô Niên Niên chọc đúng chỗ ngứa, còn không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc người trong lớp cười chê.
Tô Niên Niên hừm một tiếng, còn muốn đấu mồm với cô, cũng không xem lại đối thử của mình là ai?
Dưới sự hun đúc của Cố Tử Thần, cô bây giờ đã dần dần có xu hướng phát triển thành kẻ mạnh mồm mà chẳng sợ gì rồi.
Học kỳ mới bắt đầu, chủ nhiệm Giang Mộ đến họp lớp, dặn dò mọi nguwòi chăm chỉ học hành.
Anh ở trên bục giảng phát ngôn, ánh mắt lướt một lượt, nhìn về phía Tô Niên Niên.
(/)
Tô Niên Niên mặt mày hớn hở, ánh mắt long lanh, đang nói chuyện riêng với Tống Dư Hi.
Anh nhìn thấy Tô Niên Niên cúi đầu liếc nhìn điện thoại, đột nhiên sắc mặt sa sầm xuống.
Là nhìn thấy tin nhắn gì thế? Giang Mộ đoán, nghĩ quá nhập tâm, đến mình ở trên bục giảng nói gì cũng không biết.
Sau khi tan học, Tô Niên Niên bực tức sắp xếp balo, ngày đầu tiên chưa có bài tập về nhà, cho nên không mang theo gì, bộ dạng tức giận lao ra khỏi lớp.
Chạy đến bãi dừng xe, Cố Lí tên đó quả nhiên đã ở đó đợi cô, đeo một chiếc kính râm thời trang và khẩu trang y tế, nhìn không ra anh ta chính là nam thần quốc dân.
Anh ta giơ điện thoại lên hỏi: “ Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
Tô Niên Niên nghiến răng nói: “ Nếu như không muốn bị vây quanh thì mau lái xe đi? Anh có ngốc không thế? Lại dám đến trường của tôi! Trường nay chỉ cần tiện tay tóm được là anh đi đời, hiểu không?”
“ Được chào đón là lỗi của tôi sao?” Cố Lí nhún vai.
“ Mau đi!” Tô Niên Niên đẩy anh ta một cái, Cố Lí tò mò hỏi: “ Cô không lên à? Ở đây cách khu thu âm rất xa.”
“ Không cần! Tôi tự bắt xe đi!” Tô Niên Niên ra sức đẩy anh ta, ai biết Cố Lí lại cố chấp, giữ đầu cô ấn vào trong xe, còn mình cậy chân dài cũng lên xe, lái xe nhanh tay nhanh mắt, đạp chân ga, lái ra khỏi trường.
Tô Niên Niên hét toáng lên, hừ, quả nhiên đều là người nhà họ Cố mà! Cái tật nhét người khác như thế không biết là di truyền của ai chứ?
“ Anh làm gì thế? Giống như bắt cóc vậy!” Tô Niên Niên bực mình nói.
Cố Lí dựa ra sau ghế, liếc nhìn cô, “ Nếu như thật sự là bắt cóc? Chúc mừng cô, cô bây giờ có thể bắt đầu cầu cứu được rồi!”
Đến lớp F, nhìn thấy đồng bọn quen thuộc, lại mơ hồ có cảm giác thân thiết.
Tống Dư Hi gày đi một chút, nhìn sắc mặt cũng không tốt lắm; Chúc Thành thì vẫn béo tròn cối xay, nghe nói qua cái tết mà béo lên tận 5kg; Đường Dư lại cao lên 2cm, khiến Tô Niên Niên đập bàn vì không công bằng--- cô từ sau phổ thông năm ba là đã không con lên nữa.
Bạn bè gặp nhau, thân thiết vui mừng. Kẻ thù gặp nhau, đương nhiên là gằm gè rồi.
Doãn Sơ Hạ ba người vẫn nhìn Tô Niên Niên không thuận mắt, kích bác nói: “ Tô Niên Niên, một tháng không gặp, mặt cậu hình như tròn hơn rồi đấy.”
Tô Niên Niên vốn dĩ khuôn mặt có chút tròn trịa bầu bĩnh, nhưng nhìn không hề béo, hơn nữa lại càng đáng yêu.
Tô Niên Niên cũng chẳng phải vừa mà đáp lại: “ Doãn Sơ Hạ, mắt hai mí của cậu làm sao thế? Tôi khuyên cậu nên đi Hàn Quốc mà làm phẫu thuật, kỹ thuật trong nước kém quá, khiến mắt cậu lộ rõ cả ra. Còn Lưu Doãn Nhi, chân cậu sao mà thô thế chứ, nên mặc hai tầng quần tất mới phải chứ! Trương Hiểu Tiệp, cậu trợn mắt với tôi làm gì, cậu còn phải mặc quần cạp cao, không cảm thấy bụng dưới lộ ra rất buồn cười sao?”
Ba người tức trợn trừng mắt, bị Tô Niên Niên chọc đúng chỗ ngứa, còn không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc người trong lớp cười chê.
Tô Niên Niên hừm một tiếng, còn muốn đấu mồm với cô, cũng không xem lại đối thử của mình là ai?
Dưới sự hun đúc của Cố Tử Thần, cô bây giờ đã dần dần có xu hướng phát triển thành kẻ mạnh mồm mà chẳng sợ gì rồi.
Học kỳ mới bắt đầu, chủ nhiệm Giang Mộ đến họp lớp, dặn dò mọi nguwòi chăm chỉ học hành.
Anh ở trên bục giảng phát ngôn, ánh mắt lướt một lượt, nhìn về phía Tô Niên Niên.
(/)
Tô Niên Niên mặt mày hớn hở, ánh mắt long lanh, đang nói chuyện riêng với Tống Dư Hi.
Anh nhìn thấy Tô Niên Niên cúi đầu liếc nhìn điện thoại, đột nhiên sắc mặt sa sầm xuống.
Là nhìn thấy tin nhắn gì thế? Giang Mộ đoán, nghĩ quá nhập tâm, đến mình ở trên bục giảng nói gì cũng không biết.
Sau khi tan học, Tô Niên Niên bực tức sắp xếp balo, ngày đầu tiên chưa có bài tập về nhà, cho nên không mang theo gì, bộ dạng tức giận lao ra khỏi lớp.
Chạy đến bãi dừng xe, Cố Lí tên đó quả nhiên đã ở đó đợi cô, đeo một chiếc kính râm thời trang và khẩu trang y tế, nhìn không ra anh ta chính là nam thần quốc dân.
Anh ta giơ điện thoại lên hỏi: “ Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
Tô Niên Niên nghiến răng nói: “ Nếu như không muốn bị vây quanh thì mau lái xe đi? Anh có ngốc không thế? Lại dám đến trường của tôi! Trường nay chỉ cần tiện tay tóm được là anh đi đời, hiểu không?”
“ Được chào đón là lỗi của tôi sao?” Cố Lí nhún vai.
“ Mau đi!” Tô Niên Niên đẩy anh ta một cái, Cố Lí tò mò hỏi: “ Cô không lên à? Ở đây cách khu thu âm rất xa.”
“ Không cần! Tôi tự bắt xe đi!” Tô Niên Niên ra sức đẩy anh ta, ai biết Cố Lí lại cố chấp, giữ đầu cô ấn vào trong xe, còn mình cậy chân dài cũng lên xe, lái xe nhanh tay nhanh mắt, đạp chân ga, lái ra khỏi trường.
Tô Niên Niên hét toáng lên, hừ, quả nhiên đều là người nhà họ Cố mà! Cái tật nhét người khác như thế không biết là di truyền của ai chứ?
“ Anh làm gì thế? Giống như bắt cóc vậy!” Tô Niên Niên bực mình nói.
Cố Lí dựa ra sau ghế, liếc nhìn cô, “ Nếu như thật sự là bắt cóc? Chúc mừng cô, cô bây giờ có thể bắt đầu cầu cứu được rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.