Chương 163: Hai em rõ ràng là mặc đồ đôi (2)
Rose Novel
19/08/2017
Cố Tử Thần đột nhiên có chút buồn bực.
Có lẽ trong mắt rất nhiều người, cậu là con cưng của trời, cậu là con trai duy nhất của Cố Ngôn Chuẩn, tài sản và những thứ cậu có không ít hơn bất cứ ai.
Nhưng, thứ mà cậu mất đi, cũng khó có thể lấy lại được.
trận.
Bố của cậu từ nhỏ đã không thích cậu, cho rằng cậu là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời, Diệp Tư Vân càng không cần nói, coi cậu như cái gai trong mắt, đâm vào trong thịt, ông Cố trên danh nghĩ đón cậu về nhà họ Cố, nhưng từ sâu trong thâm tâm, từ đầu đến cuối chưa từng nhận cậu.
Từ bảy tuổi tự sống một mình, năm năm tháng tháng, đều là một mình đối diện với ngôi nhà vắng vẻ.
Cho đến khi gặp Tô Niên Niên.
Lúc bắt đầu, cậu ghét Tô Niên Niên, trong tiềm thức, cậu ở góc độ của Trần Nguyên mà suy xét. Con gái của mẹ kế mang đến, đương nhiên là ghét rồi.
Chỉ là dần dần, cậu hiểu ra, đó chẳng qua chỉ là mặt xấu xa trong lòng cậu phá rối mà thôi.
Trên thế giới này không phải bà mẹ kế nào cũng giống như Diệp Tư Vân, Tô Niên Niên cũng không phải đứa con gái của mụ dì ghẻ độc ác trong truyện cổ tích.
Cô đơn thuần, ngây thơ trong sáng, thậm chí có lúc còn ngốc nghếch, khiến cậu bí bức khiến cậu chán ghét.
Nhưng cũng chính cô, khiến cậu cảm thấy ấm áp, phải bận tâm, khiến lần đầu tiên cậu cảm thấy, trong lòng trở nên dịu dàng hơn.
Gió đêm mát rượi, trăng sáng vằng vặc, cậu đứng ở đó một lúc, mới quay vào nhà.
Khi thay quần áo, Cố Tử Thần cảm thấy cơn nhói đau rõ rệt ở sau lưng, cậu cau mày, đứng trước gương quan sát một lát, sau lưng có vết thương rất rõ, đỏ tấy lên một mảng, còn rách mấy miếng thịt, thậm chí vết máu còn thấm trên áo cậu.
Cậu thử với tay bôi thuốc ra sau lưng, nỗ lực mấy lần cũng không tới, đành ném thuốc sang một bên, tắm rửa rồi đi ngủ.
Dù sao cậu có bệnh hay là chết, cũng không có ai để ý.
--- ----
Ngày hôm sau, cao trung Thánh Âm.
Cả trường đều đang chuẩn bị cho đại hội thể thao, náo nhiệt sôi nổi, các loại băng rôn, báo tường, áp phích đều được căng ra, học sinh đều mặc quần áo thể thao.
Tô Niên Niên mặc áo trắng quần sooc ngắn, bên ngoài khoác chiếc áo bóng chày màu xanh xám, vừa đến trường đã bị A Kiệt của bộ tuyên truyền gọi đến sân thể thao họp.
“ Hôm nay ngày mai là đại hội thể thao của trường, mọi người nhất định phải lấy lại tinh thần, làm tốt công việc ứng cứu. Buổi sáng là hạng mục cá nhân, buổi chiều là thi đấu bóng rổ, mọi người phụ trách đi các lớp thông báo, tổ chức nhóm cổ vũ.” Cố Tử Thần nói ngắn gọn xong, thành viên của bộ tuyên truyền nhận lệnh, tự tản ra đi hành động.
Tô Niên Niên định đi cùng mọi người, A Kiệt đăm chiêu cau mày ngăn cô lại: “ Niên Niên à, báo tường cậu vẽ đó có chút vấn đề........”
“ Sao thế?” Tô Niên Niên hỏi.
“ Tối hôm qua mưa to, đúng tờ báo tường cậu phụ trách đó lại không có bảng ngăn, chữ đều bị trôi hết rồi.”
Tô Niên Niên buồn bực, lần trước có vấn đề là bị Lạc Gia Di làm khó, tạm coi như người hại, bây giờ đến ông trời cũng không tha cho cô, đây đúng là thiên tai rồi.
Chẳng biết làm sao, cô đành phải cầm đồ dùng đi vẽ lại từ đầu, Cố Tử Thần bàn giao công việc xong, cũng đi theo.
Tô Niên Niên xóa hết những thứ còn lưu lại trên bảng, bắt đầu vẽ lại từ đầu, Cố Tử Thần im lặng cầm phấn, chuẩn bị viết lên bảng.
Hai người phối hợp rất ăn ý, nhưng bị trưởng phòng Lã đi qua phá đám.
Bà ta đẩy gọng kính, giọng đanh thép: “ Hai em làm cái trò gì thế, trường đã có lệnh nghiêm cấm không được yêu đương, hai em lại còn mặc đồ đôi!”
Tô Niên Niên mơ hồ nhìn ngó một lượt, xung quanh không có một ai, xem ra là nói cô và Cố Tử Thần.........
Có lẽ trong mắt rất nhiều người, cậu là con cưng của trời, cậu là con trai duy nhất của Cố Ngôn Chuẩn, tài sản và những thứ cậu có không ít hơn bất cứ ai.
Nhưng, thứ mà cậu mất đi, cũng khó có thể lấy lại được.
trận.
Bố của cậu từ nhỏ đã không thích cậu, cho rằng cậu là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời, Diệp Tư Vân càng không cần nói, coi cậu như cái gai trong mắt, đâm vào trong thịt, ông Cố trên danh nghĩ đón cậu về nhà họ Cố, nhưng từ sâu trong thâm tâm, từ đầu đến cuối chưa từng nhận cậu.
Từ bảy tuổi tự sống một mình, năm năm tháng tháng, đều là một mình đối diện với ngôi nhà vắng vẻ.
Cho đến khi gặp Tô Niên Niên.
Lúc bắt đầu, cậu ghét Tô Niên Niên, trong tiềm thức, cậu ở góc độ của Trần Nguyên mà suy xét. Con gái của mẹ kế mang đến, đương nhiên là ghét rồi.
Chỉ là dần dần, cậu hiểu ra, đó chẳng qua chỉ là mặt xấu xa trong lòng cậu phá rối mà thôi.
Trên thế giới này không phải bà mẹ kế nào cũng giống như Diệp Tư Vân, Tô Niên Niên cũng không phải đứa con gái của mụ dì ghẻ độc ác trong truyện cổ tích.
Cô đơn thuần, ngây thơ trong sáng, thậm chí có lúc còn ngốc nghếch, khiến cậu bí bức khiến cậu chán ghét.
Nhưng cũng chính cô, khiến cậu cảm thấy ấm áp, phải bận tâm, khiến lần đầu tiên cậu cảm thấy, trong lòng trở nên dịu dàng hơn.
Gió đêm mát rượi, trăng sáng vằng vặc, cậu đứng ở đó một lúc, mới quay vào nhà.
Khi thay quần áo, Cố Tử Thần cảm thấy cơn nhói đau rõ rệt ở sau lưng, cậu cau mày, đứng trước gương quan sát một lát, sau lưng có vết thương rất rõ, đỏ tấy lên một mảng, còn rách mấy miếng thịt, thậm chí vết máu còn thấm trên áo cậu.
Cậu thử với tay bôi thuốc ra sau lưng, nỗ lực mấy lần cũng không tới, đành ném thuốc sang một bên, tắm rửa rồi đi ngủ.
Dù sao cậu có bệnh hay là chết, cũng không có ai để ý.
--- ----
Ngày hôm sau, cao trung Thánh Âm.
Cả trường đều đang chuẩn bị cho đại hội thể thao, náo nhiệt sôi nổi, các loại băng rôn, báo tường, áp phích đều được căng ra, học sinh đều mặc quần áo thể thao.
Tô Niên Niên mặc áo trắng quần sooc ngắn, bên ngoài khoác chiếc áo bóng chày màu xanh xám, vừa đến trường đã bị A Kiệt của bộ tuyên truyền gọi đến sân thể thao họp.
“ Hôm nay ngày mai là đại hội thể thao của trường, mọi người nhất định phải lấy lại tinh thần, làm tốt công việc ứng cứu. Buổi sáng là hạng mục cá nhân, buổi chiều là thi đấu bóng rổ, mọi người phụ trách đi các lớp thông báo, tổ chức nhóm cổ vũ.” Cố Tử Thần nói ngắn gọn xong, thành viên của bộ tuyên truyền nhận lệnh, tự tản ra đi hành động.
Tô Niên Niên định đi cùng mọi người, A Kiệt đăm chiêu cau mày ngăn cô lại: “ Niên Niên à, báo tường cậu vẽ đó có chút vấn đề........”
“ Sao thế?” Tô Niên Niên hỏi.
“ Tối hôm qua mưa to, đúng tờ báo tường cậu phụ trách đó lại không có bảng ngăn, chữ đều bị trôi hết rồi.”
Tô Niên Niên buồn bực, lần trước có vấn đề là bị Lạc Gia Di làm khó, tạm coi như người hại, bây giờ đến ông trời cũng không tha cho cô, đây đúng là thiên tai rồi.
Chẳng biết làm sao, cô đành phải cầm đồ dùng đi vẽ lại từ đầu, Cố Tử Thần bàn giao công việc xong, cũng đi theo.
Tô Niên Niên xóa hết những thứ còn lưu lại trên bảng, bắt đầu vẽ lại từ đầu, Cố Tử Thần im lặng cầm phấn, chuẩn bị viết lên bảng.
Hai người phối hợp rất ăn ý, nhưng bị trưởng phòng Lã đi qua phá đám.
Bà ta đẩy gọng kính, giọng đanh thép: “ Hai em làm cái trò gì thế, trường đã có lệnh nghiêm cấm không được yêu đương, hai em lại còn mặc đồ đôi!”
Tô Niên Niên mơ hồ nhìn ngó một lượt, xung quanh không có một ai, xem ra là nói cô và Cố Tử Thần.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.