Chương 62: Người cô thích (1)
Rose Novel
05/08/2017
Cố Ngôn Chuẩn không vui cau mày lại.
“ A Vân, Tử Thần không còn nhỏ nữa, nó có quyền lợi chọn lựa của mình. Anh thấy nó không có hứng thú với con gái nhà họ Doãn, em hà cớ gì cứ phải miễn cưỡng, hơn nữa, anh thấy cô gái đó cũng rất được, Tử Thần nếu như thích con bé cũng không hẳn là không được.”
Hơn nữa, ông có tội với Tô Dĩ An, năm đó nếu không phải ông, Tô Dĩ An cũng sẽ không...
Diệp Tư Vân cười khẩy chế nhạo, “ Hay cho cái không hẳn là không được, đàn ông lúc nào cũng chỉ biết đi nhìn vẻ bề ngoài, nhưng lại không biết, bề ngoài càng ngọt ngào tươi mới, lột lớp da ra, nói không chừng lại là thuốc độc chết người đấy.”
Câu nói này của bà ta, khiến Cố Ngôn Chuẩn nắm chặt ly sâm banh lại, không nói gì.
Sau đó, ông bình tĩnh nói: “ A Vân, năm đó là anh có lỗi với em, nhưng Tử Thần là vô tội. Hơn nữa, nó là con trai của nhà họ Cố anh, không phải chỉ là một con chó ngoáy đuôi biết nghe lời.”
Diệp Tư vân cố nhẫn nhịn bực tức đang trào lên đầu, hậm hực nói, “ Được được được, em hiểu rồi.”
Bà ta sa sầm mặt mày, bước đi trên đôi giày cao gót quay người rời đi.
Nhảy hết một bài, Tô Niên Niên còn đang thấy hứng thú, đang cảm thấy mình tiến bộ không ít, người đã bị Cố Tử Thần kéo đi rồi.
“ Này, chúng ta lại nhảy thêm lúc nữa đi Cố Tử Thần, đừng có cậy anh cao mà ức hiếp người thấp chứ.” Trong tiếng nài nỉ của Tô Niên Niên, Cố Tử Thần đã kéo cô đến trước xe của mình.
Khóe mắt liếc thấy Diệp Tư Vân sau khi rời đi trên chiếc BMW, Cố Tử Thần mới mở cửa xe, đẩy Tô Niên Niên đang gào thét vào trong xe.
“ Cố Tử Thần còn có nhân quyền nữa hay không, anh muốn tôi đến thì đến, muốn tôi đi thì đi, tôi còn chưa ăn no ấy.” Tô Niên Niên ấm ức nói.
Ngồi vào ghế lái xe, Cố Tử Thần mặt tối sầm lại, “ Cô là lợn à, có thể khá lên chút được không?”
“ Thế thì tôi chết đói à.” Tô Niên Niên chớp đôi mắt to, ánh mắt vô tội. “ Khá lên thì có lợi gì chứ, cũng chẳng bỏ ra mà ăn được.”
Ai bảo cô làm đồ ham ăn không để mồm mọc da non chứ, cứ đói là toàn thân mất hết sức lực, đến năng lực suy nghĩ cũng không còn nữa.
Đối diện với đứa thích lải nhải như cô, Cố Tử Thần kiềm chế kích động muốn đập cho cô một trận, trong tiếng càm ràm ấm ức của Tô Niên Niên, chiếc xe đã dừng ở cửa Huỳnh Hỏa Chi Lâm.
Vị trí của Huỳnh Hỏa Chi Lâm hẻo lánh, buổi tối khách không nhiều. Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, bên trong ánh đèn vàng lấp lánh, trông rất ấm áp.
Tô Niên Niên chiêm ngưỡng phong cảnh, vui vẻ đi vào, đã quen đường nên chỉ việc vào rồi gọi món.
“ Đường Dư, khách bàn 13 gọi sinh tố nước cam và đậu đỏ.” Người đẹp thu ngân hét lên một tiếng, từ trong bếp có một nam sinh cao to đẹp trai chạy ra, khi nhìn thấy Tô Niên Niên cơ thể cứng đờ, đứng sững ở đó.
Tô Niên Niên vốn dĩ cho rằng là trùng tên, không ngờ đúng là Đường Dư, vui mừng hớn hở gọi “ Đường Dư.”
“ Gọi xong chưa?” Cố Tử Thần dừng xe xong liền đi vào, nhìn thấy Tô Niên Niên bò ngoài trên bàn lễ tân, mắt long lanh nhìn chằm chằm nam sinh đó.
Ánh mắt cậu lướt trên người Đường Dư, hai bên lông mày nhíu lại.
Nhìn hai người ăn mặc chỉnh tề, nghĩ là cùng đến. Đường Dư cười với Tô Niên Niên, cầm khay đi mang đồ ăn.
“ Tại sao lại lạnh nhạt thế chứ, tớ có giận cậu đâu.” Tô Niên Niên khẽ lẩm bẩm.
Tai Cố Tử Thần thính, nghe rất rõ ràng.
Hai người tìm chỗ ngồi ngồi xuống, Cố Tử Thần lật thực đơn trên bàn, giả bộ không để ý hỏi: “ Cậu ta là bạn trai cô hay là người cô thích.”
“ A Vân, Tử Thần không còn nhỏ nữa, nó có quyền lợi chọn lựa của mình. Anh thấy nó không có hứng thú với con gái nhà họ Doãn, em hà cớ gì cứ phải miễn cưỡng, hơn nữa, anh thấy cô gái đó cũng rất được, Tử Thần nếu như thích con bé cũng không hẳn là không được.”
Hơn nữa, ông có tội với Tô Dĩ An, năm đó nếu không phải ông, Tô Dĩ An cũng sẽ không...
Diệp Tư Vân cười khẩy chế nhạo, “ Hay cho cái không hẳn là không được, đàn ông lúc nào cũng chỉ biết đi nhìn vẻ bề ngoài, nhưng lại không biết, bề ngoài càng ngọt ngào tươi mới, lột lớp da ra, nói không chừng lại là thuốc độc chết người đấy.”
Câu nói này của bà ta, khiến Cố Ngôn Chuẩn nắm chặt ly sâm banh lại, không nói gì.
Sau đó, ông bình tĩnh nói: “ A Vân, năm đó là anh có lỗi với em, nhưng Tử Thần là vô tội. Hơn nữa, nó là con trai của nhà họ Cố anh, không phải chỉ là một con chó ngoáy đuôi biết nghe lời.”
Diệp Tư vân cố nhẫn nhịn bực tức đang trào lên đầu, hậm hực nói, “ Được được được, em hiểu rồi.”
Bà ta sa sầm mặt mày, bước đi trên đôi giày cao gót quay người rời đi.
Nhảy hết một bài, Tô Niên Niên còn đang thấy hứng thú, đang cảm thấy mình tiến bộ không ít, người đã bị Cố Tử Thần kéo đi rồi.
“ Này, chúng ta lại nhảy thêm lúc nữa đi Cố Tử Thần, đừng có cậy anh cao mà ức hiếp người thấp chứ.” Trong tiếng nài nỉ của Tô Niên Niên, Cố Tử Thần đã kéo cô đến trước xe của mình.
Khóe mắt liếc thấy Diệp Tư Vân sau khi rời đi trên chiếc BMW, Cố Tử Thần mới mở cửa xe, đẩy Tô Niên Niên đang gào thét vào trong xe.
“ Cố Tử Thần còn có nhân quyền nữa hay không, anh muốn tôi đến thì đến, muốn tôi đi thì đi, tôi còn chưa ăn no ấy.” Tô Niên Niên ấm ức nói.
Ngồi vào ghế lái xe, Cố Tử Thần mặt tối sầm lại, “ Cô là lợn à, có thể khá lên chút được không?”
“ Thế thì tôi chết đói à.” Tô Niên Niên chớp đôi mắt to, ánh mắt vô tội. “ Khá lên thì có lợi gì chứ, cũng chẳng bỏ ra mà ăn được.”
Ai bảo cô làm đồ ham ăn không để mồm mọc da non chứ, cứ đói là toàn thân mất hết sức lực, đến năng lực suy nghĩ cũng không còn nữa.
Đối diện với đứa thích lải nhải như cô, Cố Tử Thần kiềm chế kích động muốn đập cho cô một trận, trong tiếng càm ràm ấm ức của Tô Niên Niên, chiếc xe đã dừng ở cửa Huỳnh Hỏa Chi Lâm.
Vị trí của Huỳnh Hỏa Chi Lâm hẻo lánh, buổi tối khách không nhiều. Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, bên trong ánh đèn vàng lấp lánh, trông rất ấm áp.
Tô Niên Niên chiêm ngưỡng phong cảnh, vui vẻ đi vào, đã quen đường nên chỉ việc vào rồi gọi món.
“ Đường Dư, khách bàn 13 gọi sinh tố nước cam và đậu đỏ.” Người đẹp thu ngân hét lên một tiếng, từ trong bếp có một nam sinh cao to đẹp trai chạy ra, khi nhìn thấy Tô Niên Niên cơ thể cứng đờ, đứng sững ở đó.
Tô Niên Niên vốn dĩ cho rằng là trùng tên, không ngờ đúng là Đường Dư, vui mừng hớn hở gọi “ Đường Dư.”
“ Gọi xong chưa?” Cố Tử Thần dừng xe xong liền đi vào, nhìn thấy Tô Niên Niên bò ngoài trên bàn lễ tân, mắt long lanh nhìn chằm chằm nam sinh đó.
Ánh mắt cậu lướt trên người Đường Dư, hai bên lông mày nhíu lại.
Nhìn hai người ăn mặc chỉnh tề, nghĩ là cùng đến. Đường Dư cười với Tô Niên Niên, cầm khay đi mang đồ ăn.
“ Tại sao lại lạnh nhạt thế chứ, tớ có giận cậu đâu.” Tô Niên Niên khẽ lẩm bẩm.
Tai Cố Tử Thần thính, nghe rất rõ ràng.
Hai người tìm chỗ ngồi ngồi xuống, Cố Tử Thần lật thực đơn trên bàn, giả bộ không để ý hỏi: “ Cậu ta là bạn trai cô hay là người cô thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.