Chương 393: NGƯỜI TÔI THÍCH LÀ CẬU ẤY (2)
Rose Novel
19/09/2017
Tả Tư Hàn sững sờ, đây không phải là kết quả trong tưởng tượng của cậu ta!
Tại sao Tô Niên Niên lại không hề để ý hội học sinh chứ? Ngược lại có cảm giác như muốn nhanh chân rời đi là thế nào?
Điều đó có phải chứng minh...... Tô Niên Niên không hề có chút tình cảm nào với cậu ta.
Nghĩ như thế, Tả Tư Hàn lại hét lên một tiếng thảm hại, chỉ về phía Tô Niên Niên , giọng nói run rẩy: “ Cậu.........cậu cậu cậu.......”
Lớn như thế này, con gái theo đuổi cậu ta vô số, nhưng cậu ta chưa từng động lòng. Duy nhất một lần chủ động theo đuổi con gái, nhưng lại thất bại, đây chính là nỗi sỉ nhục mà!
Tô Niên Niên chớp mắt nói: “ Uhm? Anh còn việc gì không?”
Cô thật sự không quan tâm hội học sinh, hơn nữa bộ văn thể vừa nhìn là biết lắm việc, tham gia chỉ tổ lãng phí thời gian, còn không bằng ở ký túc xem hoạt hình.
Tả Tư Hãn lắp bắp từ “ cậu” mãi mà không bật ra được, cuối cùng thất thểu rời đi.
Mọi người xung quanh thấy không còn gì hay ho nữa, dần dần tản đi.
Tô Niên Niên thở phào một hơi, cuối cùng cũng giải tán được tên này!
Cô cười cảm kích với Đường Dư: “ Cảm ơn nhiều nhé, nếu như cậu không đến thì mình đành tóm tại ai bên đường, có lẽ lại gặp thêm phiền phức.”
Đường Dư nhún nhún vai, khéo léo từ chối chụp ảnh và ký tên với mấy nữ sinh muốn tìm cậu, nhẹ nhàng nói: “ Không có gì, đơn giản thôi mà.”
“ Hì hì, nghe nói gần đây cậu chạy show nhiều, có phải rất mệt không? Mình mời cậu đi ăn món ngon nhé!” Nói xong kéo Đường Dư đi về phía trước.
Đường Dư ho lên một tiếng, “ cậu định mặc thế này đi ăn cơm à?”
Tô Niên Niên cúi đầu nhìn, mặt đỏ bừng lên.
Trên chân cô còn đi đôi dép lê hình thỏ trắng mà Đậu Đậu mua! Quần đùi áo cộc, tại vì sợ lạnh còn mặc thêm một chiếc áo khoác màu đen không ra kiểu gì, mũ của áo khoác còn có hai tai gấu đáng yêu.
Tô Niên Niên gần như xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu! Vậy mà vừa nãy cô còn ở trước mặt bao nhiêu người từ chối Tả Tư Hàn?
Nhưng trước mặt Đường Dư không thành vấn đề, cô thẳng lưng nói: “ Lẽ nào mình mặc thế này không đẹp sao? cậu có phải là gato với mình không! Gato mình đẹp hơn! Gato mình phối đồ đầy nghệ thuật!”
Khóe miệng Đường Dư nhếch lên, cậu biết Tô Niên Niên lúc nào cũng có lí lẽ để nói, chỉ có thể gật đầu mà nói: “ Đẹp, gato, cực kỳ gato.”
Tô Niên Niên lúc này mới lấy lại tự tin, ngang nhiên hùng hồn đi về phía trước, Đường Dư đội mũ và đeo kính đen lên, sẽ tránh để mọi người nhận ra cậu là minh tinh.
Đi được vài bước, Tô Niên Niên đột nhiên dừng bước chân lại.
Cô cảm thấy ở phía không xa có ánh nhìn đang lướt trên người cô, ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc.
---- ----
Cố Tử Thần bận xong việc hội học sinh, lại mời người của các bộ cùng đi ăn cơm, không ít người uống say, còn cậu không lạnh lùng vô tình như người khác nghĩ, mà đưa từng người về.
Trên đường quay về bãi đỗ xe, cậu nghe thấy tiếng nói ở loa phóng thanh vang lên trong trường, “ Anh thích em, làm bạn gái của anh có được không!”
Cậu không bao giờ hứng thú với mấy kiểu tỏ tình loại này, chỉ là trong loa phát ra một tiếng “ Tô Niên Niên “, khiến cậu phải dừng bước.
Cố Tử Thần đứng ở đó, nhìn toàn cảnh, nghe thấy Tô Niên Niên nói ra câu nói đó “ Người tôi thích là cậu ấy.”
Cậu nhìn thấy Đường Dư.
Tất cả đều rõ ràng như thế, giọng nói Tô Niên Niên không hề do dự, Đường Dư cũng không có bất cứ giải thích gì.
Thậm chí sau đó, cậu còn nhìn thấy Tô Niên Niên có nói cười với Đường Dư một lúc, Tô Niên Niên khoác cánh tay Đường Dư, nét mặt tươi cười đi về phía trước.
Cho đến khi Tô Niên Niên cảm thấy ánh nhìn của cậu, ánh mắt bắt gặp ánh mắt cậu.
Tại sao Tô Niên Niên lại không hề để ý hội học sinh chứ? Ngược lại có cảm giác như muốn nhanh chân rời đi là thế nào?
Điều đó có phải chứng minh...... Tô Niên Niên không hề có chút tình cảm nào với cậu ta.
Nghĩ như thế, Tả Tư Hàn lại hét lên một tiếng thảm hại, chỉ về phía Tô Niên Niên , giọng nói run rẩy: “ Cậu.........cậu cậu cậu.......”
Lớn như thế này, con gái theo đuổi cậu ta vô số, nhưng cậu ta chưa từng động lòng. Duy nhất một lần chủ động theo đuổi con gái, nhưng lại thất bại, đây chính là nỗi sỉ nhục mà!
Tô Niên Niên chớp mắt nói: “ Uhm? Anh còn việc gì không?”
Cô thật sự không quan tâm hội học sinh, hơn nữa bộ văn thể vừa nhìn là biết lắm việc, tham gia chỉ tổ lãng phí thời gian, còn không bằng ở ký túc xem hoạt hình.
Tả Tư Hãn lắp bắp từ “ cậu” mãi mà không bật ra được, cuối cùng thất thểu rời đi.
Mọi người xung quanh thấy không còn gì hay ho nữa, dần dần tản đi.
Tô Niên Niên thở phào một hơi, cuối cùng cũng giải tán được tên này!
Cô cười cảm kích với Đường Dư: “ Cảm ơn nhiều nhé, nếu như cậu không đến thì mình đành tóm tại ai bên đường, có lẽ lại gặp thêm phiền phức.”
Đường Dư nhún nhún vai, khéo léo từ chối chụp ảnh và ký tên với mấy nữ sinh muốn tìm cậu, nhẹ nhàng nói: “ Không có gì, đơn giản thôi mà.”
“ Hì hì, nghe nói gần đây cậu chạy show nhiều, có phải rất mệt không? Mình mời cậu đi ăn món ngon nhé!” Nói xong kéo Đường Dư đi về phía trước.
Đường Dư ho lên một tiếng, “ cậu định mặc thế này đi ăn cơm à?”
Tô Niên Niên cúi đầu nhìn, mặt đỏ bừng lên.
Trên chân cô còn đi đôi dép lê hình thỏ trắng mà Đậu Đậu mua! Quần đùi áo cộc, tại vì sợ lạnh còn mặc thêm một chiếc áo khoác màu đen không ra kiểu gì, mũ của áo khoác còn có hai tai gấu đáng yêu.
Tô Niên Niên gần như xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu! Vậy mà vừa nãy cô còn ở trước mặt bao nhiêu người từ chối Tả Tư Hàn?
Nhưng trước mặt Đường Dư không thành vấn đề, cô thẳng lưng nói: “ Lẽ nào mình mặc thế này không đẹp sao? cậu có phải là gato với mình không! Gato mình đẹp hơn! Gato mình phối đồ đầy nghệ thuật!”
Khóe miệng Đường Dư nhếch lên, cậu biết Tô Niên Niên lúc nào cũng có lí lẽ để nói, chỉ có thể gật đầu mà nói: “ Đẹp, gato, cực kỳ gato.”
Tô Niên Niên lúc này mới lấy lại tự tin, ngang nhiên hùng hồn đi về phía trước, Đường Dư đội mũ và đeo kính đen lên, sẽ tránh để mọi người nhận ra cậu là minh tinh.
Đi được vài bước, Tô Niên Niên đột nhiên dừng bước chân lại.
Cô cảm thấy ở phía không xa có ánh nhìn đang lướt trên người cô, ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc.
---- ----
Cố Tử Thần bận xong việc hội học sinh, lại mời người của các bộ cùng đi ăn cơm, không ít người uống say, còn cậu không lạnh lùng vô tình như người khác nghĩ, mà đưa từng người về.
Trên đường quay về bãi đỗ xe, cậu nghe thấy tiếng nói ở loa phóng thanh vang lên trong trường, “ Anh thích em, làm bạn gái của anh có được không!”
Cậu không bao giờ hứng thú với mấy kiểu tỏ tình loại này, chỉ là trong loa phát ra một tiếng “ Tô Niên Niên “, khiến cậu phải dừng bước.
Cố Tử Thần đứng ở đó, nhìn toàn cảnh, nghe thấy Tô Niên Niên nói ra câu nói đó “ Người tôi thích là cậu ấy.”
Cậu nhìn thấy Đường Dư.
Tất cả đều rõ ràng như thế, giọng nói Tô Niên Niên không hề do dự, Đường Dư cũng không có bất cứ giải thích gì.
Thậm chí sau đó, cậu còn nhìn thấy Tô Niên Niên có nói cười với Đường Dư một lúc, Tô Niên Niên khoác cánh tay Đường Dư, nét mặt tươi cười đi về phía trước.
Cho đến khi Tô Niên Niên cảm thấy ánh nhìn của cậu, ánh mắt bắt gặp ánh mắt cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.