Chương 267: Sống chung (2)
Rose Novel
31/08/2017
“ Tại sao thế?” Tô Niên Niên sững sờ.
Trần Nguyên cười dịu dàng, đúng hình tượng anh trai nhà người ta ấm áp chan hòa.
“ Uh.........vốn dĩ dự định ra nước ngoài du học, visa đã làm xong rồi, chỉ là vẫn chưa hạ quyết tâm, lần này thật sự phải đi rồi.”
Tô Niên Niên tâm trạng lập tức hụt hẫng, mặc dù cô và Trần Nguyên mới chỉ sống cùng nhà mấy tháng, nhưng Trần Nguyên đối tốt với cô thế nào cô đều hiểu.
Trong âm thầm, Tô Niên Niên cảm thấy Trần Nguyên ra nước ngoài không đơn giản như thế, chỉ là cô chọn lựa không hỏi thêm gì, chỉ im lặng chúc phúc.
Sau một trận tuyết to, Dụ Thành cuối cùng cũng đón thời khắc náo nhiệt nhất --- tết cổ truyền.
Mùi vị tết càng lúc càng đến gần, nhà nhà thi nhau đi mua đồ, đổi câu đối mới, mua quần áo mới, ồn ào tấp nập.
Nhưng khu biệt thự bên này lại rất yên tĩnh, vẫn yên tĩnh như thường, thỉnh thoảng có xe đi qua, cũng nhanh nhanh chóng chóng về nhà, vô tình một cách khó tin.
Có lúc có đầy đủ quá nhiều, hạnh phúc nhỏ mất đi cũng nhiều hơn.
Tô Niên Niên quấn khăn đeo găng tay, hớn hở ở trong vườn chơi tuyết, đeo chụp tai hình mèo kitty đáng yêu, nặn thành một quả cầu tuyết trắng, lăn đi lăn lại dưới chân Tô Niên Niên.
“ Gâu gâu” hai tiếng, Đại Viên chui qua bờ rào, đi tìm bạn chí cốt Bao Bao của nó.
Một chó một mèo kêu sủa với nhau mấy tiếng, vui mừng thân thiết, hai con vật giống như hiểu tiếng nhau vậy, tìm một góc dựa vào nhau sưởi ấm.
Cố Tử Thần đi ra cửa, mặc một chiếc áo len màu xám, mắt nheo lại nhìn Tô Niên Niên đẩy người tuyết.
Cậu nhìn thấy Tô Niên Niên nặn một quả cầu tuyết to, đang tò mò cô chuẩn bị đặt lên thân người tuyết, nhưng phát hiện quả cầu tuyết đó lại bay về phía mình.
Cậu linh hoạt bước sang bên cạnh, vừa may tránh được.
Tô Niên Niên thất vọng thở dài, lại vo một quả cầu khác ném về phía Cố Tử Thần, đúng lúc Trần Nguyên đi ra gọi cô vào ăn cơm, chẳng hiểu gì cũng bị lôi vào chiến đấu.Trong khoảnh khắc, ba người náo loạn cả một góc, không ai chịu ai,Bao Bao và Đại Viên ở bên cạnh kêu lên vì chủ nhân, cảnh tượng hết sức náo nhiệt.
Chơi đến cuối cùng, Tô Niên Niên bị Cố Tử Thần kéo vào lòng, xách cổ áo cô lên định ném tuyết vào cô.
“ A! Đừng! Cố Tử Thần, anh đừng tàn nhẫn như thế chứ!” Tô Niên Niên gào lên.
Cố Tử Thần động tác dừng lại, cuối cùng cũng không đành lòng, quả cầu tuyết trong tay ném về phía Trần Nguyên.
Tô Niên Niên tranh thủ cơ hội, nhảy lên, nhét vào trong cổ Cố Tử Thần quả cầu tuyết to đùng.
“ Ha ha ha ha.........” Tiếng cười vang vọng trong vườn, bay đi rất xa rất xa.
Cố Tử Thần cũng phải cười theo, Trần Nguyên đứng ở xe xem náo nhiệt, Bao Bao và Đại Viên cũng vui sướng sủa ầm lên.
Tô Niên Niên nghiêng đầu hân hoan, đột nhiên cảm thấy thời khắc này dừng lại thì tốt biết bao.
---- ----
Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa đứng cạnh nhau, nhìn ba đứa trẻ vui đùa trong vườn, cũng lộ ra nét mặt tươi cười.
“ Được rồi, đừng làm loạn nữa, về nhà ăn cơm thôi!” Sở Tố Tâm lớn tiếng gọi.
Cố Tử Thần thói quen về nhà một mình lủi thủi, nhưng Sở Tố Tâm gọi lại, “ Tử Thần, đến nhà cô cùng ăn cơm, cùng đón tết nhé!”
Cậu sững lại hồi lâu, mãi mới định thần lại, gật gật đầu.
Giống như đã bao nhiêu năm mới nghe thấy tiếng mẹ gọi về nhà ăn cơm vậy.
Tô Niên Niên sung sướng nắm lấy tay cậu, không quan tâm ánh mắt của bố mẹ, chạy vào nhà.
Khoảnh khắc đó, Cố Tử Thần chỉ cảm thấy góc nào đó mềm mại trong lòng, từng chút từng chút rơi sụt xuống.
Trần Nguyên cười dịu dàng, đúng hình tượng anh trai nhà người ta ấm áp chan hòa.
“ Uh.........vốn dĩ dự định ra nước ngoài du học, visa đã làm xong rồi, chỉ là vẫn chưa hạ quyết tâm, lần này thật sự phải đi rồi.”
Tô Niên Niên tâm trạng lập tức hụt hẫng, mặc dù cô và Trần Nguyên mới chỉ sống cùng nhà mấy tháng, nhưng Trần Nguyên đối tốt với cô thế nào cô đều hiểu.
Trong âm thầm, Tô Niên Niên cảm thấy Trần Nguyên ra nước ngoài không đơn giản như thế, chỉ là cô chọn lựa không hỏi thêm gì, chỉ im lặng chúc phúc.
Sau một trận tuyết to, Dụ Thành cuối cùng cũng đón thời khắc náo nhiệt nhất --- tết cổ truyền.
Mùi vị tết càng lúc càng đến gần, nhà nhà thi nhau đi mua đồ, đổi câu đối mới, mua quần áo mới, ồn ào tấp nập.
Nhưng khu biệt thự bên này lại rất yên tĩnh, vẫn yên tĩnh như thường, thỉnh thoảng có xe đi qua, cũng nhanh nhanh chóng chóng về nhà, vô tình một cách khó tin.
Có lúc có đầy đủ quá nhiều, hạnh phúc nhỏ mất đi cũng nhiều hơn.
Tô Niên Niên quấn khăn đeo găng tay, hớn hở ở trong vườn chơi tuyết, đeo chụp tai hình mèo kitty đáng yêu, nặn thành một quả cầu tuyết trắng, lăn đi lăn lại dưới chân Tô Niên Niên.
“ Gâu gâu” hai tiếng, Đại Viên chui qua bờ rào, đi tìm bạn chí cốt Bao Bao của nó.
Một chó một mèo kêu sủa với nhau mấy tiếng, vui mừng thân thiết, hai con vật giống như hiểu tiếng nhau vậy, tìm một góc dựa vào nhau sưởi ấm.
Cố Tử Thần đi ra cửa, mặc một chiếc áo len màu xám, mắt nheo lại nhìn Tô Niên Niên đẩy người tuyết.
Cậu nhìn thấy Tô Niên Niên nặn một quả cầu tuyết to, đang tò mò cô chuẩn bị đặt lên thân người tuyết, nhưng phát hiện quả cầu tuyết đó lại bay về phía mình.
Cậu linh hoạt bước sang bên cạnh, vừa may tránh được.
Tô Niên Niên thất vọng thở dài, lại vo một quả cầu khác ném về phía Cố Tử Thần, đúng lúc Trần Nguyên đi ra gọi cô vào ăn cơm, chẳng hiểu gì cũng bị lôi vào chiến đấu.Trong khoảnh khắc, ba người náo loạn cả một góc, không ai chịu ai,Bao Bao và Đại Viên ở bên cạnh kêu lên vì chủ nhân, cảnh tượng hết sức náo nhiệt.
Chơi đến cuối cùng, Tô Niên Niên bị Cố Tử Thần kéo vào lòng, xách cổ áo cô lên định ném tuyết vào cô.
“ A! Đừng! Cố Tử Thần, anh đừng tàn nhẫn như thế chứ!” Tô Niên Niên gào lên.
Cố Tử Thần động tác dừng lại, cuối cùng cũng không đành lòng, quả cầu tuyết trong tay ném về phía Trần Nguyên.
Tô Niên Niên tranh thủ cơ hội, nhảy lên, nhét vào trong cổ Cố Tử Thần quả cầu tuyết to đùng.
“ Ha ha ha ha.........” Tiếng cười vang vọng trong vườn, bay đi rất xa rất xa.
Cố Tử Thần cũng phải cười theo, Trần Nguyên đứng ở xe xem náo nhiệt, Bao Bao và Đại Viên cũng vui sướng sủa ầm lên.
Tô Niên Niên nghiêng đầu hân hoan, đột nhiên cảm thấy thời khắc này dừng lại thì tốt biết bao.
---- ----
Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa đứng cạnh nhau, nhìn ba đứa trẻ vui đùa trong vườn, cũng lộ ra nét mặt tươi cười.
“ Được rồi, đừng làm loạn nữa, về nhà ăn cơm thôi!” Sở Tố Tâm lớn tiếng gọi.
Cố Tử Thần thói quen về nhà một mình lủi thủi, nhưng Sở Tố Tâm gọi lại, “ Tử Thần, đến nhà cô cùng ăn cơm, cùng đón tết nhé!”
Cậu sững lại hồi lâu, mãi mới định thần lại, gật gật đầu.
Giống như đã bao nhiêu năm mới nghe thấy tiếng mẹ gọi về nhà ăn cơm vậy.
Tô Niên Niên sung sướng nắm lấy tay cậu, không quan tâm ánh mắt của bố mẹ, chạy vào nhà.
Khoảnh khắc đó, Cố Tử Thần chỉ cảm thấy góc nào đó mềm mại trong lòng, từng chút từng chút rơi sụt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.