Chương 274: Sống chung (9)
Rose Novel
01/09/2017
Bác sĩ Từ toát mồ hôi hột, thái độ nói chuyện cũng thay đổi nhiều: “ Không không không, tôi vừa nãy là lo lắng cho bệnh tình của thiếu gia, nếu như nói có gì không đúng, xin thông cảm.”
Tô Niên Niên cong môi, chẳng buồn để ý ông ta.
Loại người này là kiểu mềm nắn rắn buông điển hình, cũng không biết thành bác sĩ thế nào, không nói y đức, đến sự tôn trọng làm người ít nhất cũng không có.
“ Thật là ngại quá, tôi còn có việc, đi trước đây, tạm biệt!” bác sĩ Từ khom lưng cúi người với Cố Tử Thần mấy lần, cầm hộp thuốc của mình nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Chỉ là khi ông ta sau khi ra khỏi biệt thự họ Cố, cầm điện thoại lên gọi điện: “ là Cố tiên sinh phải không? Thiếu gia cậu ấy........hình như có bạn gái.”
........
Cách hai tiếng đồng hồ, Tô Niên Niên lại đo nhiệt độ cho cậu, may là nhiệt độ còn hạ một chút, cô thở phào một hơi.
Cố Tử Thần nhắm mắt lim dim, biểu cảm trên mặt đã dịu hơn rất nhiều, Tô Niên Niên nhoài người ở đầu giường quan sát ngũ quan của cậu, càng nhìn càng thấy vui mắt, đầu gật gật, sắp ngủ rồi.
Lúc sau lại rót cho Cố Tử Thần một cốc nước bảo cậu uống, Tô Niên Niên quả thật chịu không nổi, định bò ra đầu giường ngủ.
Ai biết Cố Tử Thần khẽ động người, để cho cô một chỗ trống, điềm nhiên nói: “ Lên đây ngủ đi.”
Cố Tử Thần buồn ngủ đến díp cả mắt, nghe tháy câu này như chết đuối vớ được cọc, trèo lên giường ngủ luôn.
Cố Tử Thần thở dài, cẩn thận đắp chăn cho cô.
Rốt cuộc ai mới là người bệnh chứ.
Cậu nhắm mắt tiếp tục ngủ, chỉ là chưa đến một lúc đã ngủ say rồi.
(/)
Tô Niên Niên quấn chăn vào người, co hết chăn bên dưới lên, nửa cái chăn đã bị cô quấn đi, chỉ để lại cho Cố Tử Thần một góc.
“ Niên Niên........” Cố Tử Thần khẽ gọi, Tô Niên Niên trong giấc mơ phản ứng lại, lại lăn một vòng nữa, cuối cùng chiếc chăn cũng bị cuốn gọn vào người.
Cố Tử Thần tối sầm mặt, nhìn Tô Niên Niên cuộn thành một cục như cá viên, chẳng biết làm sao, đành thở dài than thân.
Trong phòng rất ấm, không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là Cố Tử Thần cảm thấy bên cạnh trống rỗng, như thiếu đi cái gì vậy.
Suy nghĩ hồi lâu, cậu ôm Tô Niên Niên bị chăn quấn chặt thành một cục vào lòng.
Em ôm chăn, vậy thì anh đành ôm em vậy.
.........
Năm tháng êm đềm, thời khắc tươi đẹp, ngủ nướng một giấc mà đã một ngày rồi.
Đợi đến khi Tô Niên Niên dậy, chỉ cảm thấy bụng đói kêu ầm ĩ.
Lại nhớ đến trong nhà còn có một người bệnh, Tô Niên Niên lập tức như có động lực, chuẩn bị đi vào bếp nấu gì đó!
Kết quả cho đến khi thực hiện, cô bắt đầu nghi ngờ năng lực tay nghề của mình.
Cái đống đen xì xì này rốt cuộc là cái gì thế........
Đến cuối cùng tiếng rầm rầm trong bếp khiến Cố Tử Thần bị giật mình tỉnh giấc, cậu đứng ở cửa bếp, nheo mày nhìn đống bừa bộn trong bếp.
“ Tô Niên Niên, rốt cuộc em nấu cơm hay là phá tan bếp thế?” cậu bó tay nói.
Tô Niên Niên cười hì hì, nhìn món ăn mình làm, đúng là khó nuốt, vì mạng sống của Cố Tử Thần mà nghĩ, cô đành phải đem toàn bộ thức ăn đổ vào thùng rác, sau đó gọi điện đặt thức ăn sẵn.
Hai người cùng ngồi đối diện ăn cháo, cảnh tượng này ấm áp biết bao nhiêu.
Ăn no uống đủ, Tô Niên Niên dựa ra sau ghế, xoa xoa cái bụng no tròn mà nói: “ Buổi chiều ngủ chưa đã, em phải về nhà ngủ bù đây.”
Cố Tử Thần giật giật trán, rốt cuộc ai mới là người ngủ chưa đủ chứ.......
Tô Niên Niên cong môi, chẳng buồn để ý ông ta.
Loại người này là kiểu mềm nắn rắn buông điển hình, cũng không biết thành bác sĩ thế nào, không nói y đức, đến sự tôn trọng làm người ít nhất cũng không có.
“ Thật là ngại quá, tôi còn có việc, đi trước đây, tạm biệt!” bác sĩ Từ khom lưng cúi người với Cố Tử Thần mấy lần, cầm hộp thuốc của mình nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Chỉ là khi ông ta sau khi ra khỏi biệt thự họ Cố, cầm điện thoại lên gọi điện: “ là Cố tiên sinh phải không? Thiếu gia cậu ấy........hình như có bạn gái.”
........
Cách hai tiếng đồng hồ, Tô Niên Niên lại đo nhiệt độ cho cậu, may là nhiệt độ còn hạ một chút, cô thở phào một hơi.
Cố Tử Thần nhắm mắt lim dim, biểu cảm trên mặt đã dịu hơn rất nhiều, Tô Niên Niên nhoài người ở đầu giường quan sát ngũ quan của cậu, càng nhìn càng thấy vui mắt, đầu gật gật, sắp ngủ rồi.
Lúc sau lại rót cho Cố Tử Thần một cốc nước bảo cậu uống, Tô Niên Niên quả thật chịu không nổi, định bò ra đầu giường ngủ.
Ai biết Cố Tử Thần khẽ động người, để cho cô một chỗ trống, điềm nhiên nói: “ Lên đây ngủ đi.”
Cố Tử Thần buồn ngủ đến díp cả mắt, nghe tháy câu này như chết đuối vớ được cọc, trèo lên giường ngủ luôn.
Cố Tử Thần thở dài, cẩn thận đắp chăn cho cô.
Rốt cuộc ai mới là người bệnh chứ.
Cậu nhắm mắt tiếp tục ngủ, chỉ là chưa đến một lúc đã ngủ say rồi.
(/)
Tô Niên Niên quấn chăn vào người, co hết chăn bên dưới lên, nửa cái chăn đã bị cô quấn đi, chỉ để lại cho Cố Tử Thần một góc.
“ Niên Niên........” Cố Tử Thần khẽ gọi, Tô Niên Niên trong giấc mơ phản ứng lại, lại lăn một vòng nữa, cuối cùng chiếc chăn cũng bị cuốn gọn vào người.
Cố Tử Thần tối sầm mặt, nhìn Tô Niên Niên cuộn thành một cục như cá viên, chẳng biết làm sao, đành thở dài than thân.
Trong phòng rất ấm, không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là Cố Tử Thần cảm thấy bên cạnh trống rỗng, như thiếu đi cái gì vậy.
Suy nghĩ hồi lâu, cậu ôm Tô Niên Niên bị chăn quấn chặt thành một cục vào lòng.
Em ôm chăn, vậy thì anh đành ôm em vậy.
.........
Năm tháng êm đềm, thời khắc tươi đẹp, ngủ nướng một giấc mà đã một ngày rồi.
Đợi đến khi Tô Niên Niên dậy, chỉ cảm thấy bụng đói kêu ầm ĩ.
Lại nhớ đến trong nhà còn có một người bệnh, Tô Niên Niên lập tức như có động lực, chuẩn bị đi vào bếp nấu gì đó!
Kết quả cho đến khi thực hiện, cô bắt đầu nghi ngờ năng lực tay nghề của mình.
Cái đống đen xì xì này rốt cuộc là cái gì thế........
Đến cuối cùng tiếng rầm rầm trong bếp khiến Cố Tử Thần bị giật mình tỉnh giấc, cậu đứng ở cửa bếp, nheo mày nhìn đống bừa bộn trong bếp.
“ Tô Niên Niên, rốt cuộc em nấu cơm hay là phá tan bếp thế?” cậu bó tay nói.
Tô Niên Niên cười hì hì, nhìn món ăn mình làm, đúng là khó nuốt, vì mạng sống của Cố Tử Thần mà nghĩ, cô đành phải đem toàn bộ thức ăn đổ vào thùng rác, sau đó gọi điện đặt thức ăn sẵn.
Hai người cùng ngồi đối diện ăn cháo, cảnh tượng này ấm áp biết bao nhiêu.
Ăn no uống đủ, Tô Niên Niên dựa ra sau ghế, xoa xoa cái bụng no tròn mà nói: “ Buổi chiều ngủ chưa đã, em phải về nhà ngủ bù đây.”
Cố Tử Thần giật giật trán, rốt cuộc ai mới là người ngủ chưa đủ chứ.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.