Chương 175: Tại sao bi thương không nói (2)
Rose Novel
21/08/2017
Có điều nghĩ đến vụ cá cược giữa cô và Doãn Sơ Hạ , Trần Nguyên cũng thư thái thoải mái hơn.
Nhìn thấy cô nỗ lực như thế, dù cho đến lúc đó có thua, cũng không có gì đáng tiếc.
---- ----
Nhà họ Cố.
Trong lòng Tô Niên Niên có chuyện giấu diếm, bước chân cũng nhẹ theo, rón ra rón rén đẩy cửa nhà họ Cố, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Cố Tử Thần vừa từ nhà tắm tầng một đi ra, nửa trên để trần, lộ ra những bắp thịt rắn chắc, mấy giọt nước còn sót trượt từ trên mặt xuống, cơ thịt tám múi săn chắc khỏe mạnh nhô lên.
Khoảnh khắc đó, cả thế giới đều lặng im.
Tô Niên Niên đờ đẫn nhìn cậu, mãi mới hét lên một tiếng “ a” , đồng thời quay người lại.
“ Anh anh anh.......tại sao anh không mặc áo, Cố Tử Thần , anh là đồ lưu manh!”
Cố Tử Thần lông mày khẽ động, “ Tô Niên Niên , đây là nhà của tôi.”
Một câu nói đủ để hiểu, Tô Niên Niên đỏ bừng mặt, may là Cố Tử Thần còn thắt chiếc khăn tắm giữa eo, nếu không đúng là quá lộ liễu rồi.
Cô lẩm bẩm nói: “ Thế thì anh cũng phải mặc quần áo chứ, chú ý hình tượng.”
Cố Tử Thần nhếch nhếch môi, hơi lắc đầu, không đùa cô nữa, mà lấy quần áo trên sofa mặc vào.
“ Anh mặc xong chưa?” Tô Niên Niên nhìn cậu không hề có động tĩnh gì, lén lút liếc trộm ra đằng sau.
Cố Tử Thần mặc quần xong rồi, chiếc áo bên trên mặc được một nửa, vết thương ở lưng nửa ẩn nửa hiện.
Trong đầu Tô Niên Niên hiện lên cảnh tượng hôm đó, ở nhà tổ của họ Cố, là Cố Tử Thần ôm cô ngã ở ban công.......
Cô bị cậu ôm vào lòng còn bị trẹo chân, huống hồ Cố Tử Thần phải chịu lực đập ở lưng và mặt đất.
Tô Niên Niên cắn cắn môi, hỏi: “ Cố Tử Thần , vết thương ở lưng của anh là làm sao thế?”
Động tác mặc áo của Cố Tử Thần ngưng lại, nhưng rất nhanh hồi phục, mặc nốt áo vào, giọng nói cũng bình thản, “ Không sao, cô hoa mắt mà thôi.”
Tô Niên Niên cau mày, cô vừa nãy nhìn rất rõ ràng, trên lương Cố Tử Thần chính xác là có vết thương, tuyệt đối không thể nào là cô nhìn sai.
Cô bước lên trên một bước, giọng nói lo lắng, “ Tôi không nhìn nhầm, anh đừng có lừa tôi, anh cởi áo ra để tôi nhìn xem!”
Cố Tử Thần cầm cốc nước trên bàn nhấp lên môi, chuyển chủ đề, “ Tô Niên Niên , tôi bây giờ muốn hỏi người giở trò lưu manh là ai thế, làm gì có ai đến nhà con trai còn bảo người ta cởi quần áo, còn nữa, bài tập của cô viết xong chưa?”
Tô Niên Niên càng sốt ruột, ném balo sang một bên, ánh mắt dữ dằn, “ Tôi không quan tâm, anh để tôi xem xem.”
Cố Tử Thần nhìn khuôn mặt bực tức của cô, bất chợt cảm thấy mềm lòng.
Cậu im lặng, cởi áo của mình ra.
Tô Niên Niên lúc này không còn tâm trạng mà tận hưởng thân hình của cậu nữa, mà căng thẳng quan sát vết thương sau lưng cậu.
Đằng sau đều là vết thương, có vài vết lộ ra ngoài rõ rệt, có lẽ là đập vào góc của ban công. Do không kịp thời xử lý vết thương, những nơi bị thương nghiêm trọng càng bị nặng hơn, nhìn mà thấy đau lòng.
“ Cố Tử Thần , anh là lợn à, bị thương tại sao không nói, tại sao không đi bác sĩ, anh là ngốc à!” Tô Niên Niên tức giận mắng.
Cố Tử Thần im lặng, vốn dĩ không muốn nói, nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng của Tô Niên Niên , hơn nữa biểu cảm sắp khóc lên rồi, cậu thở dài , nói: “ Không có gì lo ngại, qua vài ngày là khỏi thôi, cô đừng lo lắng.”
Tô Niên Niên gần như muốn gào lên “ Tôi đương nhiên lo lắng, làm sao tôi có thể không lo lắng chứ?” Nhưng Nọa Nọa và Đậu Đậu nói không thể bày tò trước, cũng không thể biểu hiện là mình thích anh ấy.
Nhìn thấy cô nỗ lực như thế, dù cho đến lúc đó có thua, cũng không có gì đáng tiếc.
---- ----
Nhà họ Cố.
Trong lòng Tô Niên Niên có chuyện giấu diếm, bước chân cũng nhẹ theo, rón ra rón rén đẩy cửa nhà họ Cố, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Cố Tử Thần vừa từ nhà tắm tầng một đi ra, nửa trên để trần, lộ ra những bắp thịt rắn chắc, mấy giọt nước còn sót trượt từ trên mặt xuống, cơ thịt tám múi săn chắc khỏe mạnh nhô lên.
Khoảnh khắc đó, cả thế giới đều lặng im.
Tô Niên Niên đờ đẫn nhìn cậu, mãi mới hét lên một tiếng “ a” , đồng thời quay người lại.
“ Anh anh anh.......tại sao anh không mặc áo, Cố Tử Thần , anh là đồ lưu manh!”
Cố Tử Thần lông mày khẽ động, “ Tô Niên Niên , đây là nhà của tôi.”
Một câu nói đủ để hiểu, Tô Niên Niên đỏ bừng mặt, may là Cố Tử Thần còn thắt chiếc khăn tắm giữa eo, nếu không đúng là quá lộ liễu rồi.
Cô lẩm bẩm nói: “ Thế thì anh cũng phải mặc quần áo chứ, chú ý hình tượng.”
Cố Tử Thần nhếch nhếch môi, hơi lắc đầu, không đùa cô nữa, mà lấy quần áo trên sofa mặc vào.
“ Anh mặc xong chưa?” Tô Niên Niên nhìn cậu không hề có động tĩnh gì, lén lút liếc trộm ra đằng sau.
Cố Tử Thần mặc quần xong rồi, chiếc áo bên trên mặc được một nửa, vết thương ở lưng nửa ẩn nửa hiện.
Trong đầu Tô Niên Niên hiện lên cảnh tượng hôm đó, ở nhà tổ của họ Cố, là Cố Tử Thần ôm cô ngã ở ban công.......
Cô bị cậu ôm vào lòng còn bị trẹo chân, huống hồ Cố Tử Thần phải chịu lực đập ở lưng và mặt đất.
Tô Niên Niên cắn cắn môi, hỏi: “ Cố Tử Thần , vết thương ở lưng của anh là làm sao thế?”
Động tác mặc áo của Cố Tử Thần ngưng lại, nhưng rất nhanh hồi phục, mặc nốt áo vào, giọng nói cũng bình thản, “ Không sao, cô hoa mắt mà thôi.”
Tô Niên Niên cau mày, cô vừa nãy nhìn rất rõ ràng, trên lương Cố Tử Thần chính xác là có vết thương, tuyệt đối không thể nào là cô nhìn sai.
Cô bước lên trên một bước, giọng nói lo lắng, “ Tôi không nhìn nhầm, anh đừng có lừa tôi, anh cởi áo ra để tôi nhìn xem!”
Cố Tử Thần cầm cốc nước trên bàn nhấp lên môi, chuyển chủ đề, “ Tô Niên Niên , tôi bây giờ muốn hỏi người giở trò lưu manh là ai thế, làm gì có ai đến nhà con trai còn bảo người ta cởi quần áo, còn nữa, bài tập của cô viết xong chưa?”
Tô Niên Niên càng sốt ruột, ném balo sang một bên, ánh mắt dữ dằn, “ Tôi không quan tâm, anh để tôi xem xem.”
Cố Tử Thần nhìn khuôn mặt bực tức của cô, bất chợt cảm thấy mềm lòng.
Cậu im lặng, cởi áo của mình ra.
Tô Niên Niên lúc này không còn tâm trạng mà tận hưởng thân hình của cậu nữa, mà căng thẳng quan sát vết thương sau lưng cậu.
Đằng sau đều là vết thương, có vài vết lộ ra ngoài rõ rệt, có lẽ là đập vào góc của ban công. Do không kịp thời xử lý vết thương, những nơi bị thương nghiêm trọng càng bị nặng hơn, nhìn mà thấy đau lòng.
“ Cố Tử Thần , anh là lợn à, bị thương tại sao không nói, tại sao không đi bác sĩ, anh là ngốc à!” Tô Niên Niên tức giận mắng.
Cố Tử Thần im lặng, vốn dĩ không muốn nói, nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng của Tô Niên Niên , hơn nữa biểu cảm sắp khóc lên rồi, cậu thở dài , nói: “ Không có gì lo ngại, qua vài ngày là khỏi thôi, cô đừng lo lắng.”
Tô Niên Niên gần như muốn gào lên “ Tôi đương nhiên lo lắng, làm sao tôi có thể không lo lắng chứ?” Nhưng Nọa Nọa và Đậu Đậu nói không thể bày tò trước, cũng không thể biểu hiện là mình thích anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.