Chương 296: XIN LỖI (5)
Rose Novel
03/09/2017
Muốn lùi cũng không có đường lùi.
Nét mặt cô tuyệt vọng, quay người nhìn xuống phía dưới, nhưng phát điện khoảng cách bên ngoài so với mặt đất rất gần.
Nhìn độ cao này, đây là tầng hai!
Có lẽ là thời khắc nguy nan phải làm bừa, Tô Niên Niên đẩy cửa sổ ra, chân tay nhanh nhẹn trèo lên trên, không quan tâm gì khác mà nhảy thẳng xuống dưới.
“ A!” Người ở dưới đường bị dọa cho giật nảy mình, còn có chủ một sạp canh tê canh bên dười hét lên: “ Làm gì thế! Tự sát cũng tìm nơi đẹp sao! hừ hừ hừ! Thật đen đủi.”
Tô Niên Niên bò dậy, chỉ cảm thấy cánh tay và chân đau ê ẩm.
Cô nhìn xung quanh, toàn là những khuôn mặt lạ lẫm.
“ Phiền giúp bá cảnh sát giúp tôi, tôi bị bọn buôn người bắt........” Tô Niên Niên gào lên.
Những người vây quanh có nghi ngờ, có hoảng hốt, vội hỏi: “ Chuyện gì xảy ra thế? Thật hay giả, có phải gọi 120 không? Tôi không dám giúp đâu, nhỡ đâu lừa tôi thì làm thế nào!”
Tô Niên Niên mặt mày méo xệch, cô cũng không phải tuyển thủ đập bình sứ, sao mà lừa được người khác chứ.
Nhưng những người này cũng là cọng cỏ cứu mệnh của cô, cô chỉ có thể cố chịu đau mà thuật lại lần nữa, có mấy người thần sắc có chút động lòng, lấy điện thoại ra gọi.
“ Bảo Bảo! tại sao con có thể vì người đàn ông đó mà nghĩ không thông chứ! Ai ya con gái dại dột ngốc ngếch của mẹ!” Một người phụ nữ khóc lóc bổ nhào về phía Tô Niên Niên , Tô Niên Niên sững sờ, nhìn ăn mặc của người phụ nữ này mới phát hiện đó chính là người phụ nữ đeo khẩu trang đó.
Làm cái trò quỷ quái gì thế? Tại sao cô lại thành con gái của kể buôn người thế này?
Đám đông lại nhốn nháo lần nữa, có người hét lên: “ Ôi, các người làm cái gì thế? Cô gái này nói mình bị bắt cóc bán đi rồi!”
Người phụ nữ khóc lóc sụt sùi, nước mắt nước mũi tùm lum, “ Đừng nhắc nữa, con gái của tôi bị đàn ông lừa, lúc nào cũng đòi tự tử, bị kích động nên tinh thần không bình thường lắm, lúc nào cũng nói mình bị bắt cóc! Tôi cùng chú của nó dẫn con bé đến bệnh viện khám bệnh!” Người phụ nữ nức nở, nói dối không chớp mắt này, khiến Tô Niên Niên nghe sắp ngất đi rồi.
Người đàn ông chặn cửa cũng lao đến, thở hổn hển: “ Chị, đưa con bé đi thôi, đừng để mọi người cười.” Nói xong kéo Tô Niên Niên quay vào.
Đám đông xung quanh nhìn nhau, nghĩ là việc của nhà người ta, đều cũng ngại nhúng tay vào.
“ tôi không phải con gái của bà ta! Mọi người đừng nghe lời bà ta! Bọn họ đúng là người xấu!” Tô Niên Niên sợ hãi toát mồ hôi hột, không ngờ những tình tiết trên phim lại ứng trên người mình.
Bọn họ là cố tình đánh lừa dư luận, khiến mọi người tin rằng cô bị thần kinh, sau đó quang minh chính đại mang cô đi!
Cô sống chết cũng bò trên đất không chịu đi, họng gào sắp đặc cả rồi, nhưng trong mắt mọi người, càng tin cô là bị bệnh thần kinh.
“ Ôi, cô à, mau mang cô bé đi, tôi thấy cô gái này bệnh không nhẹ đâu.”
Tô Niên Niên nghiến răng, mắt đỏ hoe.
Nếu như bây giờ bị đưa đi, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa.
Càng lúc hỗn loạn cô lại nhớ đến lời Cố Tử Thần từng dạy cô: gặp chuyện phải hết sức bình tĩnh, không thể để mình càng rối hơn.
Cô ra sức dùng lực hất tay người đàn ông, miễn cưỡng đứng lên, từng lời từng chữ, nói hết sức rõ ràng: “ Tôi không phải là Bảo Bảo, tôi tên là Tô Niên Niên , sinh ngày 14 tháng 7năm X, người Dụ Thành, học ở cao trung Thánh Âm, hai người này là bọn buôn người! bọn họ bắt tôi từ Dụ Thành đến đây, còn nói tôi là con của bọn họ! Tôi sao có thể là con bọn họ chứ? Bọn họ định dùng thuật lừa trên phim để qua mắt mọi người. mọi người không tin cũng không sao, xin mọi người giúp tôi gọi cho 110, cảnh sát đến sẽ điều tra chân tướng! Xin nhờ mọi người!”
Nét mặt cô tuyệt vọng, quay người nhìn xuống phía dưới, nhưng phát điện khoảng cách bên ngoài so với mặt đất rất gần.
Nhìn độ cao này, đây là tầng hai!
Có lẽ là thời khắc nguy nan phải làm bừa, Tô Niên Niên đẩy cửa sổ ra, chân tay nhanh nhẹn trèo lên trên, không quan tâm gì khác mà nhảy thẳng xuống dưới.
“ A!” Người ở dưới đường bị dọa cho giật nảy mình, còn có chủ một sạp canh tê canh bên dười hét lên: “ Làm gì thế! Tự sát cũng tìm nơi đẹp sao! hừ hừ hừ! Thật đen đủi.”
Tô Niên Niên bò dậy, chỉ cảm thấy cánh tay và chân đau ê ẩm.
Cô nhìn xung quanh, toàn là những khuôn mặt lạ lẫm.
“ Phiền giúp bá cảnh sát giúp tôi, tôi bị bọn buôn người bắt........” Tô Niên Niên gào lên.
Những người vây quanh có nghi ngờ, có hoảng hốt, vội hỏi: “ Chuyện gì xảy ra thế? Thật hay giả, có phải gọi 120 không? Tôi không dám giúp đâu, nhỡ đâu lừa tôi thì làm thế nào!”
Tô Niên Niên mặt mày méo xệch, cô cũng không phải tuyển thủ đập bình sứ, sao mà lừa được người khác chứ.
Nhưng những người này cũng là cọng cỏ cứu mệnh của cô, cô chỉ có thể cố chịu đau mà thuật lại lần nữa, có mấy người thần sắc có chút động lòng, lấy điện thoại ra gọi.
“ Bảo Bảo! tại sao con có thể vì người đàn ông đó mà nghĩ không thông chứ! Ai ya con gái dại dột ngốc ngếch của mẹ!” Một người phụ nữ khóc lóc bổ nhào về phía Tô Niên Niên , Tô Niên Niên sững sờ, nhìn ăn mặc của người phụ nữ này mới phát hiện đó chính là người phụ nữ đeo khẩu trang đó.
Làm cái trò quỷ quái gì thế? Tại sao cô lại thành con gái của kể buôn người thế này?
Đám đông lại nhốn nháo lần nữa, có người hét lên: “ Ôi, các người làm cái gì thế? Cô gái này nói mình bị bắt cóc bán đi rồi!”
Người phụ nữ khóc lóc sụt sùi, nước mắt nước mũi tùm lum, “ Đừng nhắc nữa, con gái của tôi bị đàn ông lừa, lúc nào cũng đòi tự tử, bị kích động nên tinh thần không bình thường lắm, lúc nào cũng nói mình bị bắt cóc! Tôi cùng chú của nó dẫn con bé đến bệnh viện khám bệnh!” Người phụ nữ nức nở, nói dối không chớp mắt này, khiến Tô Niên Niên nghe sắp ngất đi rồi.
Người đàn ông chặn cửa cũng lao đến, thở hổn hển: “ Chị, đưa con bé đi thôi, đừng để mọi người cười.” Nói xong kéo Tô Niên Niên quay vào.
Đám đông xung quanh nhìn nhau, nghĩ là việc của nhà người ta, đều cũng ngại nhúng tay vào.
“ tôi không phải con gái của bà ta! Mọi người đừng nghe lời bà ta! Bọn họ đúng là người xấu!” Tô Niên Niên sợ hãi toát mồ hôi hột, không ngờ những tình tiết trên phim lại ứng trên người mình.
Bọn họ là cố tình đánh lừa dư luận, khiến mọi người tin rằng cô bị thần kinh, sau đó quang minh chính đại mang cô đi!
Cô sống chết cũng bò trên đất không chịu đi, họng gào sắp đặc cả rồi, nhưng trong mắt mọi người, càng tin cô là bị bệnh thần kinh.
“ Ôi, cô à, mau mang cô bé đi, tôi thấy cô gái này bệnh không nhẹ đâu.”
Tô Niên Niên nghiến răng, mắt đỏ hoe.
Nếu như bây giờ bị đưa đi, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa.
Càng lúc hỗn loạn cô lại nhớ đến lời Cố Tử Thần từng dạy cô: gặp chuyện phải hết sức bình tĩnh, không thể để mình càng rối hơn.
Cô ra sức dùng lực hất tay người đàn ông, miễn cưỡng đứng lên, từng lời từng chữ, nói hết sức rõ ràng: “ Tôi không phải là Bảo Bảo, tôi tên là Tô Niên Niên , sinh ngày 14 tháng 7năm X, người Dụ Thành, học ở cao trung Thánh Âm, hai người này là bọn buôn người! bọn họ bắt tôi từ Dụ Thành đến đây, còn nói tôi là con của bọn họ! Tôi sao có thể là con bọn họ chứ? Bọn họ định dùng thuật lừa trên phim để qua mắt mọi người. mọi người không tin cũng không sao, xin mọi người giúp tôi gọi cho 110, cảnh sát đến sẽ điều tra chân tướng! Xin nhờ mọi người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.