Chương 241: Không ai đoán trước được cuộc đời
Linh Linh
26/08/2023
Năm 18 tuổi Thư Vãn ôm lấy cánh tay Tống Tư Việt hỏi hắn: “Tư Việt, Tư Việt, bao giờ anh lấy em?”
Tống Tư Việt lúc đó đang đọc sách nghe thấy cô hỏi thế thì cười cười rồi dùng cái bút trong tay chạm vào mũi cô: “Đợi anh có đủ tiềm lực sẽ lấy em.”
Thư Vãn bĩu môi không vui nói: “Thế bao giờ anh mới có đủ?”
Tống Tư Việt giơ quyển sách trong tay lên nói: “Đợi anh học xong trở thành nhân tài thì có đủ năng lực lấy em.”
Thư Vãn đưa hai tay lên chống cằm bĩu môi nói: “Có khi tới lúc anh thành nhân tài thì đã quên mất em từ lâu rồi chứ nói gì tới cưới em.”
Ai ngờ câu nói đó lại chờ thành một lời tiên đoán, Tống Tư Việt cuối cùng cũng trở thành một nhân tài nhưng lại quên mất cô. Đợi anh nhớ lại mọi chuyện thì cô đã sắp rời xa thế giới này…Nhưng tên ngốc kia, dù cô có chết cũng nhất định phải lấy được cô.
Thư Vãn cầm chặt giấy chứng nhận kết hôn áp nó vào ngực mình rồi lại một lần nữa oà khóc. Anh ấy bất chấp tất cả lấy cô nhưng cô vì muốn quay về lại đồng ý lấy Trì Nghiễn Châu…
Nhưng lầm lỡ này làm cảm giác tội lỗi trong lòng Thư Vãn càng lớn dần lên. Sam Sam bắt lấy tay cô ấy, hai mắt đỏ ửng nhưng cũng chỉ yên lặng đứng bên…
Lúc trời chạng vạng tối Thư Vãn mới bình tĩnh lại, quay đầu hỏi Sam Sam: “Tấm giấy chứng nhận kết hôn này có thể cho tớ không?”
Sam Sam gật đầu nhẹ giọng đáp: “Đương nhiên, đây vốn thuộc về cậu mà.”
Người được viết tên trên giấy chứng nhận chính là Thư Vãn, đây là thứ Tống Tư Việt để lại cho cô. Nhưng phía bên còn lại vốn phải đề tên Tống Tư Việt thì lại bị xé rách.
Lúc Sam Sam đuổi tới chỗ mộ phần nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn đã rách, cô không biết tại sao sau khi xé giấy kết hôn Tống Tư Việt lại tự sát. Sau này nghĩ lại cô đoán rằng anh ấy muốn thông qua cách này để nói với Thư Vãn rằng bọn họ đã kết hôn rồi.
Thư Vãn cầm chặt tờ giấy kết hôn, cảm giác tội lỗi, ăn năn, đau khổ đè ép lên trái tim cô, ăn mòn trái tim cô. Cô nhìn Sam Sam: “Sam Sam, tới sẽ đi với cậu suốt cuộc đời này, sau đó tớ sẽ đi tìm Tống Tư Việt.”
Anh ấy dùng cuộc đời ngắn ngủi của mình đem tới sự ấm áp dịu dàng cho cô, cô cũng nên đi tìm anh ấy chứ. Nhưng cô của bây giờ vẫn còn có Sam Sam, đó là người bạn dùng cả tính mạng để đổi lấy sự sống cho cô.
Sam Sam nghe thấy vậy cũng ngây người ra, sau đó mới hiểu Vãn Vãn của cô sẽ không tự tìm đến cái chết nữa, lúc này cô mới thả lỏng tinh thần.
“Được.”
Cô chỉ đáp lại một từ, nhưng nó chứa đầy sự kiên định. Hai người cứ đứng lặng một lúc lâu Sam Sam mới đưa tay đặt lên tóc cô: “Có muốn ăn gì không?”
Thư Vãn lắc đầu hỏi Sam Sam: “Có phải cậu đã đổi số điện thoại rồi không?”
Sam Sam gật đầu: “Đổi rồi, sau khi các cậu rời đi, vì liên quan tới việc trước đây tớ không dám khơi lại cho nên đã đổi hết rồi.”
Thảo nào từ số điện thoại, wechat, email tất cả các phương thức liên lạc đều không thấy Sam Sam trả lời lại cô. Hoá ra sau khi hai người bạn thân nhất của Sam Sam rời xa thì cố cũng buông bỏ tất cả quá khứ…
Thư Vãn áy náy nhìn Sam Sam: “Xin lỗi, Sam Sam…”
Vẻ mặt áy náy này làm Sam Sam vô cùng đau lòng: “Vãn Vãn, mọi chuyện trên cuộc đời này đều khó đoán, cậu không thể dự đoán được tương lai sẽ có chuyện gì, cho nên không cần cảm thấy áy náy, việc cậu sống lại không phải là một lỗi lầm…”
Lời của Sam Sam làm cho lòng cô thoải mái hơn, nhưng cũng chỉ là chút cố gắng của việc cô cố kìm nén cảm xúc, cô nhớ tới dáng vẻ Giang Vũ quỳ trước mặt Sam Sam. Cô muốn biết trong ba năm nay Sam Sam đã gặp phải chuyện gì, không nhịn được liền mở miệng hỏi.
“Sam Sam, tớ đến nhà tìm cậu, nhưng lại gặp Giang Ly, tối hôm qua nhìn thấy Giang Vũ cầu xin cậu, đã có chuyện gì vậy?”
Tống Tư Việt lúc đó đang đọc sách nghe thấy cô hỏi thế thì cười cười rồi dùng cái bút trong tay chạm vào mũi cô: “Đợi anh có đủ tiềm lực sẽ lấy em.”
Thư Vãn bĩu môi không vui nói: “Thế bao giờ anh mới có đủ?”
Tống Tư Việt giơ quyển sách trong tay lên nói: “Đợi anh học xong trở thành nhân tài thì có đủ năng lực lấy em.”
Thư Vãn đưa hai tay lên chống cằm bĩu môi nói: “Có khi tới lúc anh thành nhân tài thì đã quên mất em từ lâu rồi chứ nói gì tới cưới em.”
Ai ngờ câu nói đó lại chờ thành một lời tiên đoán, Tống Tư Việt cuối cùng cũng trở thành một nhân tài nhưng lại quên mất cô. Đợi anh nhớ lại mọi chuyện thì cô đã sắp rời xa thế giới này…Nhưng tên ngốc kia, dù cô có chết cũng nhất định phải lấy được cô.
Thư Vãn cầm chặt giấy chứng nhận kết hôn áp nó vào ngực mình rồi lại một lần nữa oà khóc. Anh ấy bất chấp tất cả lấy cô nhưng cô vì muốn quay về lại đồng ý lấy Trì Nghiễn Châu…
Nhưng lầm lỡ này làm cảm giác tội lỗi trong lòng Thư Vãn càng lớn dần lên. Sam Sam bắt lấy tay cô ấy, hai mắt đỏ ửng nhưng cũng chỉ yên lặng đứng bên…
Lúc trời chạng vạng tối Thư Vãn mới bình tĩnh lại, quay đầu hỏi Sam Sam: “Tấm giấy chứng nhận kết hôn này có thể cho tớ không?”
Sam Sam gật đầu nhẹ giọng đáp: “Đương nhiên, đây vốn thuộc về cậu mà.”
Người được viết tên trên giấy chứng nhận chính là Thư Vãn, đây là thứ Tống Tư Việt để lại cho cô. Nhưng phía bên còn lại vốn phải đề tên Tống Tư Việt thì lại bị xé rách.
Lúc Sam Sam đuổi tới chỗ mộ phần nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn đã rách, cô không biết tại sao sau khi xé giấy kết hôn Tống Tư Việt lại tự sát. Sau này nghĩ lại cô đoán rằng anh ấy muốn thông qua cách này để nói với Thư Vãn rằng bọn họ đã kết hôn rồi.
Thư Vãn cầm chặt tờ giấy kết hôn, cảm giác tội lỗi, ăn năn, đau khổ đè ép lên trái tim cô, ăn mòn trái tim cô. Cô nhìn Sam Sam: “Sam Sam, tới sẽ đi với cậu suốt cuộc đời này, sau đó tớ sẽ đi tìm Tống Tư Việt.”
Anh ấy dùng cuộc đời ngắn ngủi của mình đem tới sự ấm áp dịu dàng cho cô, cô cũng nên đi tìm anh ấy chứ. Nhưng cô của bây giờ vẫn còn có Sam Sam, đó là người bạn dùng cả tính mạng để đổi lấy sự sống cho cô.
Sam Sam nghe thấy vậy cũng ngây người ra, sau đó mới hiểu Vãn Vãn của cô sẽ không tự tìm đến cái chết nữa, lúc này cô mới thả lỏng tinh thần.
“Được.”
Cô chỉ đáp lại một từ, nhưng nó chứa đầy sự kiên định. Hai người cứ đứng lặng một lúc lâu Sam Sam mới đưa tay đặt lên tóc cô: “Có muốn ăn gì không?”
Thư Vãn lắc đầu hỏi Sam Sam: “Có phải cậu đã đổi số điện thoại rồi không?”
Sam Sam gật đầu: “Đổi rồi, sau khi các cậu rời đi, vì liên quan tới việc trước đây tớ không dám khơi lại cho nên đã đổi hết rồi.”
Thảo nào từ số điện thoại, wechat, email tất cả các phương thức liên lạc đều không thấy Sam Sam trả lời lại cô. Hoá ra sau khi hai người bạn thân nhất của Sam Sam rời xa thì cố cũng buông bỏ tất cả quá khứ…
Thư Vãn áy náy nhìn Sam Sam: “Xin lỗi, Sam Sam…”
Vẻ mặt áy náy này làm Sam Sam vô cùng đau lòng: “Vãn Vãn, mọi chuyện trên cuộc đời này đều khó đoán, cậu không thể dự đoán được tương lai sẽ có chuyện gì, cho nên không cần cảm thấy áy náy, việc cậu sống lại không phải là một lỗi lầm…”
Lời của Sam Sam làm cho lòng cô thoải mái hơn, nhưng cũng chỉ là chút cố gắng của việc cô cố kìm nén cảm xúc, cô nhớ tới dáng vẻ Giang Vũ quỳ trước mặt Sam Sam. Cô muốn biết trong ba năm nay Sam Sam đã gặp phải chuyện gì, không nhịn được liền mở miệng hỏi.
“Sam Sam, tớ đến nhà tìm cậu, nhưng lại gặp Giang Ly, tối hôm qua nhìn thấy Giang Vũ cầu xin cậu, đã có chuyện gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.