Chương 25: Người Đã Chết Trong Quá Khứ
Linh Linh
17/06/2023
Cô đẩy máy truyền nước biển đi đến phòng bệnh của mình, đúng lúc Sam Sam mua cháo về, thấy cô đứng dậy, vội vàng đi tới.
“Cậu vừa hạ sốt đã đi lung tung khắp nơi, không muốn sống nữa à?”
Sam Sam đè cô ngồi xuống giường bệnh, nghiêm mặt giáo dục cô, "Bản thân có bệnh tim, không biết chú ý một chút.”
Trái tim Thư Vãn ấm áp, hé miệng cười, "Tớ đi lấy báo cáo.”
Sam Sam vừa mở nắp hộp cháo vừa nói: "Tớ sẽ giúp cậu đi lấy, cậu đi tới đi lui làm gì.”
Nói xong, cô lại ân cần vươn tay, "Báo cáo ở đâu? Đưa cho tớ xem.”
Thư Vãn chớp mắt, không muốn lừa Sam Sam, nhưng vẫn trái lương tâm nói: "Tớ mang đi tìm bác sĩ xem báo cáo, để ở phòng khám của người ta rồi.”
Sam Sam nghe cô nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều, chỉ quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô, "Vậy báo cáo nói thế nào?"
Thư Vãn không nhanh không chậm trả lời: "Xét nghiệm máu mà thôi, không có chuyện gì.”
Sam Sam dừng đũa khuấy cháo trong tay, vô cùng nghiêm túc nhìn Thư Vãn, "Cậu không giống người bình thường, cậu có bệnh tim, xét nghiệm máu là kiểm tra quan trọng nhất."
Thư Vãn cười cười, "Biết rồi, bác sĩ nói không có chuyện gì, tim bình thường, cậu cũng đừng lo lắng.”
Lúc này Sam Sam mới yên lòng, đưa cháo nguội cho Thư Vãn, "Mua cháo thịt nạc trứng muối cậu thích ăn nhất, cậu ăn trước đi.”
Thư Vãn nhận lấy, dùng thìa, từng muỗng từng muỗng nhỏ đưa vào miệng.
Sam Sam nhìn sắc mặt Thư Vãn tái nhợt, có chút muốn nói lại thôi.
Nếu vừa rồi cô không nghe lầm, Thư Vãn gọi Tống Tư Việt.
Thiếu niên kia vẫn là cấm kỵ của Thư Vãn, nhiều năm như vậy trôi qua đây là lần đầu tiên cô nghe được Thư Vãn trong lúc ngủ gọi tên Tống Tư Việt.
Sam Sam muốn hỏi Thư Vãn, ở sâu trong trí nhớ của cô, có phải còn chưa quên Tống Tư Việt hay không, nhưng cô lại không muốn vạch trần vết sẹo của Thư Vãn.
Sam Sam suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn câm miệng, Tống Tư Việt đã là người chết trong quá khứ, nhắc tới hắn ngược lại còn tăng thêm phiền não.
Thư Vãn ăn non nửa bát liền no, cô đặt thìa xuống, hỏi Hướng Sam Sam, "Có phải cậu nên đi làm không?”
Sam Sam chỉ chỉ đồng hồ, "Đã giờ này rồi, còn đi làm gì nữa.”
“Vậy cậu......”
“Xin nghỉ hai ngày để ở bên cậu.”
Sam Sam nằm trên giường trống bên cạnh, "Vừa lúc tớ cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt.”
“Cậu vừa hạ sốt đã đi lung tung khắp nơi, không muốn sống nữa à?”
Sam Sam đè cô ngồi xuống giường bệnh, nghiêm mặt giáo dục cô, "Bản thân có bệnh tim, không biết chú ý một chút.”
Trái tim Thư Vãn ấm áp, hé miệng cười, "Tớ đi lấy báo cáo.”
Sam Sam vừa mở nắp hộp cháo vừa nói: "Tớ sẽ giúp cậu đi lấy, cậu đi tới đi lui làm gì.”
Nói xong, cô lại ân cần vươn tay, "Báo cáo ở đâu? Đưa cho tớ xem.”
Thư Vãn chớp mắt, không muốn lừa Sam Sam, nhưng vẫn trái lương tâm nói: "Tớ mang đi tìm bác sĩ xem báo cáo, để ở phòng khám của người ta rồi.”
Sam Sam nghe cô nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều, chỉ quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô, "Vậy báo cáo nói thế nào?"
Thư Vãn không nhanh không chậm trả lời: "Xét nghiệm máu mà thôi, không có chuyện gì.”
Sam Sam dừng đũa khuấy cháo trong tay, vô cùng nghiêm túc nhìn Thư Vãn, "Cậu không giống người bình thường, cậu có bệnh tim, xét nghiệm máu là kiểm tra quan trọng nhất."
Thư Vãn cười cười, "Biết rồi, bác sĩ nói không có chuyện gì, tim bình thường, cậu cũng đừng lo lắng.”
Lúc này Sam Sam mới yên lòng, đưa cháo nguội cho Thư Vãn, "Mua cháo thịt nạc trứng muối cậu thích ăn nhất, cậu ăn trước đi.”
Thư Vãn nhận lấy, dùng thìa, từng muỗng từng muỗng nhỏ đưa vào miệng.
Sam Sam nhìn sắc mặt Thư Vãn tái nhợt, có chút muốn nói lại thôi.
Nếu vừa rồi cô không nghe lầm, Thư Vãn gọi Tống Tư Việt.
Thiếu niên kia vẫn là cấm kỵ của Thư Vãn, nhiều năm như vậy trôi qua đây là lần đầu tiên cô nghe được Thư Vãn trong lúc ngủ gọi tên Tống Tư Việt.
Sam Sam muốn hỏi Thư Vãn, ở sâu trong trí nhớ của cô, có phải còn chưa quên Tống Tư Việt hay không, nhưng cô lại không muốn vạch trần vết sẹo của Thư Vãn.
Sam Sam suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn câm miệng, Tống Tư Việt đã là người chết trong quá khứ, nhắc tới hắn ngược lại còn tăng thêm phiền não.
Thư Vãn ăn non nửa bát liền no, cô đặt thìa xuống, hỏi Hướng Sam Sam, "Có phải cậu nên đi làm không?”
Sam Sam chỉ chỉ đồng hồ, "Đã giờ này rồi, còn đi làm gì nữa.”
“Vậy cậu......”
“Xin nghỉ hai ngày để ở bên cậu.”
Sam Sam nằm trên giường trống bên cạnh, "Vừa lúc tớ cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.