Chương 125: Quan tâm bản thân trước đi
Linh Linh
17/07/2023
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thần sắc Quý Tư Hàn lạnh xuống, ngay cả đáy mắt cũng băng giá.
“Cố Cảnh Thâm đánh?”
Thư Vãn vội vàng lắc đầu: "Không phải anh ta, là Lâm Trạch Thần…”
Đôi lông mày rậm đẹp Quý Tư Hàn chợt nhíu chặt: "Nói rõ ràng.”
Thư Vãn đành phải đem chuyện vừa xảy ra ở khách sạn nói cho hắn biết.
Hắn biết cô không phải vì cùng Cố Cảnh Thâm làm loại chuyện mà chảy máu, lông mày nhíu chặt dần dần hơi giãn ra một chút.
Nhưng khi hắn nghe thấy cô thiếu chút nữa bị vệ sĩ của Lâm Trạch Thần làm nhục, lông mày rậm vừa mới mở ra lại gắt gao vặn thành một đoàn.
Gần như không suy nghĩ, hắn lấy điện thoại ra lại gọi điện thoại đi ra ngoài: "Triệu Vũ, Lâm Trạch Thần, xử lý!"
Phó tổng giám đốc Triệu nhận được điện thoại của tổng giám đốc, vội vàng cung kính trả lời: "Vâng.”
Thư Vãn nhìn Quý Tư Hàn gọi điện thoại có chút khiếp sợ, hắn lại giúp mình xử lý Lâm Trạch Thần.
Là vì biết được người phụ nữ của hắn bị chơi đùa, thiếu chút nữa bị người khác đụng chạm nên mới giúp cô, hay là vì quan tâm cô?
Thư Vãn nghĩ đến Lâm Trạch Thần nhắc tới Triệu phó tổng của Quý thị, nhịn không được hỏi hắn: "Triệu Vũ kia... là Triệu phó tổng sao?”
Quý Tư Hàn nghe vậy, sắc mặt không thay đổi nhiều, đôi mắt khẽ động nhàn nhạt gật đầu, xem như đáp lại cô.
Thư Vãn thấy hắn gật đầu, sắc mặt trầm xuống, Lâm Trạch Thần nói cô liên hợp với Triệu phó tổng hãm hại anh ta, còn hoài nghi phó tổng Triệu là Dạ tiên sinh.
Đây là ý gì, đã xảy ra chuyện gì? Cô muốn hỏi Quý Tư Hàn, nhưng lại không muốn để cho hắn biết mình đã ngủ với Dạ tiên sinh.
Cô sợ hắn tức giận, cũng sợ hắn cảm thấy mình lăng nhăng, càng sợ những lời xúc phạm của hắn nên cô không dám mở miệng nói ra.
Quý Tư Hàn nhìn sắc mặt tái nhợt của Thư Vãn, giơ tay sờ mặt cô: "Đợi một chút.”
Lòng bàn tay rộng lớn của hắn gần như che mất khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Khi ngón tay hắn vuốt ve liên tục trên mặt khiến Thư Vãn sinh ra ảo giác.
Người đàn ông trước mặt tựa hồ rất quan tâm cô, không nỡ để cô chịu chút thương tổn, thật giống như yêu cô đến tận xương tủy.
Quý Tư Hàn thấy cô mở to đôi mắt nhìn chằm chằm mình, hắn đột nhiên phục hồi tinh thần buông tay ra, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Xuyên qua cửa kính phòng bệnh, Thư Vãn thấy hắn dường như đang phân phó vị nữ bác sĩ tên A Lan kia giúp cô kiểm tra lưng.
Rất nhanh, A Lan cầm một đống dụng cụ đi vào, dưới cái nhìn chăm chú của Quý Tư Hàn, trước tiên giúp Thư Vãn kiểm tra vết thương trên lưng.
“Mô mềm sau lưng bị bầm tím, tôi cho cô dùng thuốc giảm đau trước, cô ráng chịu đau một chút.”
A Lan nói xong, lấy ra một lọ thuốc mỡ, múc một muỗng đặt trong lòng bàn tay xoa rồi bôi lên lưng cô.
Kỹ thuật rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ chạm một cái Thư Vãn đã cảm thấy đau như cắt, đau đến mồ hôi lạnh đổ đầm đìa.
Quý Tư Hàn tiến lên đỡ lấy bả vai run rẩy của cô, lòng bàn tay nóng lên khiến Thư Vãn cắn răng nhịn xuống.
Trải qua trận đau thấu xương, A Lan lại rút mấy ống máu của cô đi làm xét nghiệm.
Một phen lăn qua lăn lại, Thư Vãn dĩ nhiên mệt mỏi không chịu nổi, nhắm mắt lại muốn ngủ thật say, rồi lại bất an đưa mắt nhìn Quý Tư Hàn.
“Quý, Quý tổng......”
Cô cố chống mí mắt, nhìn về phía Quý Tư Hàn đang ngồi trước giường bệnh: "Có thể thả Cố tổng ra trước không?”
Thấy cô đến mức này, còn nghĩ đến Cố Cảnh Thâm, đôi mắt đào hoa của hắn khó lắm mới nhu hòa, bỗng nhiên trở nên rét lạnh.
“Quan tâm bản thân trước đi!”
Bỏ lại những lời này, Quý Tư Hàn đứng dậy rời đi ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
Nhìn bóng lưng lãnh ngạo xa cách kia biến mất trong tầm mắt, Thư Vãn bất lực thở dài.
Quý Tư Hàn vẫn như trước, lạnh lùng vô tình......
A Lan xét nghiệm máu xong, cầm báo cáo bệnh án trở lại phòng bệnh, nhưng không thấy Quý Tư Hàn.
A Lan cho rằng hắn đi rồi, liền trực tiếp giao báo cáo bệnh án cho Thư Vãn nằm trên giường bệnh.
“Thư tiểu thư, cô bị suy tim rất nghiêm trọng, sao không nằm viện điều trị?”
Thư Vãn mấy lần buồn ngủ, nghe được giọng A Lan, vẫn cố gắng chống đỡ thân thể đưa tay nhận lấy báo cáo A Lan đưa tới.
"Nằm viện trị liệu chẳng qua là đổi chỗ chờ chết mà thôi..."
Trong thanh âm của cô lộ ra vô cùng tuyệt vọng, tựa như chuẩn bị sẵn sàng để chờ chết.
A Lan đã đưa rất nhiều bệnh nhân không thể chữa trị, đối với việc này không có quá bất ngờ.
Chỉ là cô là người phụ nữ Quý tổng mang đến, A Lan cũng để ý đến cô.
“Quý tổng biết không?”
Thư Vãn lắc đầu.
A Lan thấy thế, trong lòng đã sáng tỏ.
“Có cần tôi nói cho ngài ấy biết không?”
A Lan hỏi như vậy, ngược lại khiến Thư Vãn kinh ngạc một chút.
Cô còn tưởng rằng A Lan sẽ trực tiếp nói cho Quý Tư Hàn, lại không ngờ tới tới A Lan hỏi ý kiến của cô trước.
Thần sắc Quý Tư Hàn lạnh xuống, ngay cả đáy mắt cũng băng giá.
“Cố Cảnh Thâm đánh?”
Thư Vãn vội vàng lắc đầu: "Không phải anh ta, là Lâm Trạch Thần…”
Đôi lông mày rậm đẹp Quý Tư Hàn chợt nhíu chặt: "Nói rõ ràng.”
Thư Vãn đành phải đem chuyện vừa xảy ra ở khách sạn nói cho hắn biết.
Hắn biết cô không phải vì cùng Cố Cảnh Thâm làm loại chuyện mà chảy máu, lông mày nhíu chặt dần dần hơi giãn ra một chút.
Nhưng khi hắn nghe thấy cô thiếu chút nữa bị vệ sĩ của Lâm Trạch Thần làm nhục, lông mày rậm vừa mới mở ra lại gắt gao vặn thành một đoàn.
Gần như không suy nghĩ, hắn lấy điện thoại ra lại gọi điện thoại đi ra ngoài: "Triệu Vũ, Lâm Trạch Thần, xử lý!"
Phó tổng giám đốc Triệu nhận được điện thoại của tổng giám đốc, vội vàng cung kính trả lời: "Vâng.”
Thư Vãn nhìn Quý Tư Hàn gọi điện thoại có chút khiếp sợ, hắn lại giúp mình xử lý Lâm Trạch Thần.
Là vì biết được người phụ nữ của hắn bị chơi đùa, thiếu chút nữa bị người khác đụng chạm nên mới giúp cô, hay là vì quan tâm cô?
Thư Vãn nghĩ đến Lâm Trạch Thần nhắc tới Triệu phó tổng của Quý thị, nhịn không được hỏi hắn: "Triệu Vũ kia... là Triệu phó tổng sao?”
Quý Tư Hàn nghe vậy, sắc mặt không thay đổi nhiều, đôi mắt khẽ động nhàn nhạt gật đầu, xem như đáp lại cô.
Thư Vãn thấy hắn gật đầu, sắc mặt trầm xuống, Lâm Trạch Thần nói cô liên hợp với Triệu phó tổng hãm hại anh ta, còn hoài nghi phó tổng Triệu là Dạ tiên sinh.
Đây là ý gì, đã xảy ra chuyện gì? Cô muốn hỏi Quý Tư Hàn, nhưng lại không muốn để cho hắn biết mình đã ngủ với Dạ tiên sinh.
Cô sợ hắn tức giận, cũng sợ hắn cảm thấy mình lăng nhăng, càng sợ những lời xúc phạm của hắn nên cô không dám mở miệng nói ra.
Quý Tư Hàn nhìn sắc mặt tái nhợt của Thư Vãn, giơ tay sờ mặt cô: "Đợi một chút.”
Lòng bàn tay rộng lớn của hắn gần như che mất khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Khi ngón tay hắn vuốt ve liên tục trên mặt khiến Thư Vãn sinh ra ảo giác.
Người đàn ông trước mặt tựa hồ rất quan tâm cô, không nỡ để cô chịu chút thương tổn, thật giống như yêu cô đến tận xương tủy.
Quý Tư Hàn thấy cô mở to đôi mắt nhìn chằm chằm mình, hắn đột nhiên phục hồi tinh thần buông tay ra, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Xuyên qua cửa kính phòng bệnh, Thư Vãn thấy hắn dường như đang phân phó vị nữ bác sĩ tên A Lan kia giúp cô kiểm tra lưng.
Rất nhanh, A Lan cầm một đống dụng cụ đi vào, dưới cái nhìn chăm chú của Quý Tư Hàn, trước tiên giúp Thư Vãn kiểm tra vết thương trên lưng.
“Mô mềm sau lưng bị bầm tím, tôi cho cô dùng thuốc giảm đau trước, cô ráng chịu đau một chút.”
A Lan nói xong, lấy ra một lọ thuốc mỡ, múc một muỗng đặt trong lòng bàn tay xoa rồi bôi lên lưng cô.
Kỹ thuật rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ chạm một cái Thư Vãn đã cảm thấy đau như cắt, đau đến mồ hôi lạnh đổ đầm đìa.
Quý Tư Hàn tiến lên đỡ lấy bả vai run rẩy của cô, lòng bàn tay nóng lên khiến Thư Vãn cắn răng nhịn xuống.
Trải qua trận đau thấu xương, A Lan lại rút mấy ống máu của cô đi làm xét nghiệm.
Một phen lăn qua lăn lại, Thư Vãn dĩ nhiên mệt mỏi không chịu nổi, nhắm mắt lại muốn ngủ thật say, rồi lại bất an đưa mắt nhìn Quý Tư Hàn.
“Quý, Quý tổng......”
Cô cố chống mí mắt, nhìn về phía Quý Tư Hàn đang ngồi trước giường bệnh: "Có thể thả Cố tổng ra trước không?”
Thấy cô đến mức này, còn nghĩ đến Cố Cảnh Thâm, đôi mắt đào hoa của hắn khó lắm mới nhu hòa, bỗng nhiên trở nên rét lạnh.
“Quan tâm bản thân trước đi!”
Bỏ lại những lời này, Quý Tư Hàn đứng dậy rời đi ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
Nhìn bóng lưng lãnh ngạo xa cách kia biến mất trong tầm mắt, Thư Vãn bất lực thở dài.
Quý Tư Hàn vẫn như trước, lạnh lùng vô tình......
A Lan xét nghiệm máu xong, cầm báo cáo bệnh án trở lại phòng bệnh, nhưng không thấy Quý Tư Hàn.
A Lan cho rằng hắn đi rồi, liền trực tiếp giao báo cáo bệnh án cho Thư Vãn nằm trên giường bệnh.
“Thư tiểu thư, cô bị suy tim rất nghiêm trọng, sao không nằm viện điều trị?”
Thư Vãn mấy lần buồn ngủ, nghe được giọng A Lan, vẫn cố gắng chống đỡ thân thể đưa tay nhận lấy báo cáo A Lan đưa tới.
"Nằm viện trị liệu chẳng qua là đổi chỗ chờ chết mà thôi..."
Trong thanh âm của cô lộ ra vô cùng tuyệt vọng, tựa như chuẩn bị sẵn sàng để chờ chết.
A Lan đã đưa rất nhiều bệnh nhân không thể chữa trị, đối với việc này không có quá bất ngờ.
Chỉ là cô là người phụ nữ Quý tổng mang đến, A Lan cũng để ý đến cô.
“Quý tổng biết không?”
Thư Vãn lắc đầu.
A Lan thấy thế, trong lòng đã sáng tỏ.
“Có cần tôi nói cho ngài ấy biết không?”
A Lan hỏi như vậy, ngược lại khiến Thư Vãn kinh ngạc một chút.
Cô còn tưởng rằng A Lan sẽ trực tiếp nói cho Quý Tư Hàn, lại không ngờ tới tới A Lan hỏi ý kiến của cô trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.