Chương 15: Quỳ rót rượu
Linh Linh
17/06/2023
Thư Vãn không nghĩ tới Lâm Trạch Thần sẽ nói dối, đột nhiên có chút không biết làm sao.
Quý Tư Hàn thích sạch sẽ, hắn đã nói không cho cô phát sinh quan hệ với bất cứ ai.
Cô muốn giải thích gì đó với Quý Tư Hàn, nhưng quan hệ của hai người đã kết thúc, lại cảm thấy không cần phải giải thích.
Khi cô có chút do dự, Quý Tư Hàn bỗng nhiên nhìn về phía cô: "Nếu thuần khiết, vậy để cô ấy rót đi.”
Lâm Trạch Thần thấy Quý Tư Hàn cho Thư Vãn cơ hội, vội vàng đưa rượu về cho Thư Vãn, "Mau đi.”
Thư Vãn cho rằng Quý Tư Hàn sẽ tức giận, lại không nghĩ tới hắn không có bất kỳ thái độ nào, còn thay đổi chủ ý để cho cô rót rượu.
Điều này làm cho Thư Vãn có chút không rõ, nhưng dưới sự thúc giục của Lâm Trạch Thần, cô vẫn tiếp nhận chai rượu lần nữa, khom lưng rót rượu cho hắn.
Rượu còn chưa đổ xuống, lại bị bàn tay của hắn che ở miệng ly.
Hắn nâng cặp mắt đạm mạc như sương mù kia lên, lạnh lùng nhìn cô, "Quỳ xuống.”
Lần này Lâm Trạch Thần có thể chắc chắn 100% Quý Tư Hàn đang cố ý nhằm vào Thư Vãn.
Chỉ là anh ta không nghĩ ra, tại sao Quý Tư Hàn lại nhằm vào Thư Vãn? Chẳng lẽ bọn họ quen biết?
Thư Vãn nghe được ba chữ này, có chút không thể tin, bảo cô quỳ rót rượu?
Cô đã từng là người tình của hắn, nhưng cô không phải là người hầu mặc cho hắn sai khiến.
Thư Vãn lại đứng thẳng người, nói với Quý Tư Hàn: "Quý tổng, tôi không biết mình đắc tội với anh ở đâu, nếu anh cảm thấy tôi chướng mắt, vậy tôi đi trước, không quấy rầy mọi người nữa.”
Nói xong, cô đặt chai rượu lên bàn, nhấc túi lên, xoay người rời đi.
Lâm Trạch Thần kéo cô lại: "Đừng không thức thời như vậy, cho dù Quý tổng không muốn gặp em, cũng không thể đắc tội với anh ta.”
Lâm Trạch Thần còn muốn lấy được hạng mục, đừng bởi vì Thư Vãn mà hại hắn mất đi hạng mục Thành Tây này.
Anh ta dỗ dành Thư Vãn, thấy Thư Vãn cố ý muốn đi, sắc mặt anh ta liền thay đổi.
Anh ta hạ giọng, dùng giọng nói chỉ Thư Vãn mới nghe được, uy hiếp: "Đừng quên chị em tốt của em.”
Thư Vãn lập tức tỉnh táo lại, cô đúng là muốn mượn cớ Quý Tư Hàn làm khó dễ rời khỏi nơi này, lại không nghĩ tới Lâm Trạch Thần sẽ vì hạng mục, nhất quyết không buông tha để cho cô lấy lòng Quý Tư Hàn, còn lấy Sam Sam uy hiếp cô.
Nhưng vì không muốn liên lụy Sam Sam, cô vẫn xoay người lại, một lần nữa cầm lấy ly rượu quỳ gối trước mặt Quý Tư Hàn.
Khoảnh khắc cô quỳ xuống, An Nghiên là người cười vui vẻ nhất, Quý Lương Xuyên nhíu mày, vẻ đau lòng trên mặt Lâm Trạch Thần thoáng qua rồi biến mất, những người khác thì giống như xem kịch vui.
Chỉ có Quý Tư Hàn, dựa lưng vào sô pha, giống như nắm giữ quyền sinh sát của vương giả, cao cao tại thượng nhìn cô.
Thư Vãn nhớ tới mấy trăm ngày đêm da thịt cọ xát giữa hai người, bỗng nhiên cảm thấy rất không đáng.
Cô cho rằng cô rời đi rất thể diện, lại không ngờ cuối cùng vẫn phải buông tôn nghiêm mà đi lấy lòng hắn.
Có lẽ đây chính là chênh lệch thân phận, cô làm tình nhân của hắn năm năm, nhất định phải bị hắn giẫm dưới chân.
Cũng may cô sắp chết, cũng chỉ còn thời gian mấy tháng, nhịn một chút thì tất cả rất nhanh liền trôi qua.
Thư Vãn nghĩ đến sắp rời khỏi thế giới này, cũng trở nên thản nhiên.
Cô quỳ xuống rót rượu xong, sau đó đưa tới trước mặt hắn.
Quý Tư Hàn vươn ngón tay thon dài, nhận lấy ly rượu.
Ngay khi Thư Vãn cho rằng hắn sẽ uống cạn ly rượu mà cô đưa, bỗng nhiên hắn giơ ly rượu lên chậm rãi chốc ngược xuống đầu cô.
Rượu vang đỏ theo đuôi tóc trượt xuống, rơi trên khuôn mặt tái nhợt, trên cổ gầy yếu, trên váy dài mỏng manh...
Cho đến khi nhỏ vào mu bàn tay của cô, cô mới chậm rãi nâng mắt lên, không thể tin nhìn về phía Quý Tư Hàn.
Hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo như sương kia, khinh miệt nhìn cô một cái.
“Thấp hèn.”
Giọng nói của hắn lạnh đến mức khiến người ta phát run, cả người Thư Vãn không ngừng run rẩy.
Cô nắm chặt lòng bàn tay, cắn môi dưới, không chớp mắt, nhìn chằm chằm Quý Tư Hàn, giống như muốn nhìn thủng con người này.
Quý Tư Hàn lại không thèm để ý chút nào, cầm lấy khăn tay, xoa xoa ngón tay vừa mới nhận rượu.
Hành động này rơi vào mắt Thư Vãn, giống như có lại đâm vào tim cô một dao.
Hắn đổ rượu lên người cô, mắng cô thấp hèn là cảm thấy cô bẩn sao, đây là hắn đang trả thù cô sao?
Thư Vãn rất muốn hỏi hắn một câu, bọn họ đã không còn quan hệ, cô có bẩn hay không thì liên quan gì đến hắn?!
Nhưng cô không có dũng khí nói ra miệng, cô còn chưa thoát khỏi Lâm Trạch Thần, nếu lại trêu chọc Quý Tư Hàn, chỉ sợ cô có chín cái mạng cũng không đủ để bọn họ giày vò.
Quý Tư Hàn lau sạch tay, ném khăn tay xuống, đứng dậy lập tức rời đi.
Trong phòng có một nửa là bảo vệ, thấy hắn muốn đi, vội vàng đi theo.
Quý Tư Hàn thích sạch sẽ, hắn đã nói không cho cô phát sinh quan hệ với bất cứ ai.
Cô muốn giải thích gì đó với Quý Tư Hàn, nhưng quan hệ của hai người đã kết thúc, lại cảm thấy không cần phải giải thích.
Khi cô có chút do dự, Quý Tư Hàn bỗng nhiên nhìn về phía cô: "Nếu thuần khiết, vậy để cô ấy rót đi.”
Lâm Trạch Thần thấy Quý Tư Hàn cho Thư Vãn cơ hội, vội vàng đưa rượu về cho Thư Vãn, "Mau đi.”
Thư Vãn cho rằng Quý Tư Hàn sẽ tức giận, lại không nghĩ tới hắn không có bất kỳ thái độ nào, còn thay đổi chủ ý để cho cô rót rượu.
Điều này làm cho Thư Vãn có chút không rõ, nhưng dưới sự thúc giục của Lâm Trạch Thần, cô vẫn tiếp nhận chai rượu lần nữa, khom lưng rót rượu cho hắn.
Rượu còn chưa đổ xuống, lại bị bàn tay của hắn che ở miệng ly.
Hắn nâng cặp mắt đạm mạc như sương mù kia lên, lạnh lùng nhìn cô, "Quỳ xuống.”
Lần này Lâm Trạch Thần có thể chắc chắn 100% Quý Tư Hàn đang cố ý nhằm vào Thư Vãn.
Chỉ là anh ta không nghĩ ra, tại sao Quý Tư Hàn lại nhằm vào Thư Vãn? Chẳng lẽ bọn họ quen biết?
Thư Vãn nghe được ba chữ này, có chút không thể tin, bảo cô quỳ rót rượu?
Cô đã từng là người tình của hắn, nhưng cô không phải là người hầu mặc cho hắn sai khiến.
Thư Vãn lại đứng thẳng người, nói với Quý Tư Hàn: "Quý tổng, tôi không biết mình đắc tội với anh ở đâu, nếu anh cảm thấy tôi chướng mắt, vậy tôi đi trước, không quấy rầy mọi người nữa.”
Nói xong, cô đặt chai rượu lên bàn, nhấc túi lên, xoay người rời đi.
Lâm Trạch Thần kéo cô lại: "Đừng không thức thời như vậy, cho dù Quý tổng không muốn gặp em, cũng không thể đắc tội với anh ta.”
Lâm Trạch Thần còn muốn lấy được hạng mục, đừng bởi vì Thư Vãn mà hại hắn mất đi hạng mục Thành Tây này.
Anh ta dỗ dành Thư Vãn, thấy Thư Vãn cố ý muốn đi, sắc mặt anh ta liền thay đổi.
Anh ta hạ giọng, dùng giọng nói chỉ Thư Vãn mới nghe được, uy hiếp: "Đừng quên chị em tốt của em.”
Thư Vãn lập tức tỉnh táo lại, cô đúng là muốn mượn cớ Quý Tư Hàn làm khó dễ rời khỏi nơi này, lại không nghĩ tới Lâm Trạch Thần sẽ vì hạng mục, nhất quyết không buông tha để cho cô lấy lòng Quý Tư Hàn, còn lấy Sam Sam uy hiếp cô.
Nhưng vì không muốn liên lụy Sam Sam, cô vẫn xoay người lại, một lần nữa cầm lấy ly rượu quỳ gối trước mặt Quý Tư Hàn.
Khoảnh khắc cô quỳ xuống, An Nghiên là người cười vui vẻ nhất, Quý Lương Xuyên nhíu mày, vẻ đau lòng trên mặt Lâm Trạch Thần thoáng qua rồi biến mất, những người khác thì giống như xem kịch vui.
Chỉ có Quý Tư Hàn, dựa lưng vào sô pha, giống như nắm giữ quyền sinh sát của vương giả, cao cao tại thượng nhìn cô.
Thư Vãn nhớ tới mấy trăm ngày đêm da thịt cọ xát giữa hai người, bỗng nhiên cảm thấy rất không đáng.
Cô cho rằng cô rời đi rất thể diện, lại không ngờ cuối cùng vẫn phải buông tôn nghiêm mà đi lấy lòng hắn.
Có lẽ đây chính là chênh lệch thân phận, cô làm tình nhân của hắn năm năm, nhất định phải bị hắn giẫm dưới chân.
Cũng may cô sắp chết, cũng chỉ còn thời gian mấy tháng, nhịn một chút thì tất cả rất nhanh liền trôi qua.
Thư Vãn nghĩ đến sắp rời khỏi thế giới này, cũng trở nên thản nhiên.
Cô quỳ xuống rót rượu xong, sau đó đưa tới trước mặt hắn.
Quý Tư Hàn vươn ngón tay thon dài, nhận lấy ly rượu.
Ngay khi Thư Vãn cho rằng hắn sẽ uống cạn ly rượu mà cô đưa, bỗng nhiên hắn giơ ly rượu lên chậm rãi chốc ngược xuống đầu cô.
Rượu vang đỏ theo đuôi tóc trượt xuống, rơi trên khuôn mặt tái nhợt, trên cổ gầy yếu, trên váy dài mỏng manh...
Cho đến khi nhỏ vào mu bàn tay của cô, cô mới chậm rãi nâng mắt lên, không thể tin nhìn về phía Quý Tư Hàn.
Hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo như sương kia, khinh miệt nhìn cô một cái.
“Thấp hèn.”
Giọng nói của hắn lạnh đến mức khiến người ta phát run, cả người Thư Vãn không ngừng run rẩy.
Cô nắm chặt lòng bàn tay, cắn môi dưới, không chớp mắt, nhìn chằm chằm Quý Tư Hàn, giống như muốn nhìn thủng con người này.
Quý Tư Hàn lại không thèm để ý chút nào, cầm lấy khăn tay, xoa xoa ngón tay vừa mới nhận rượu.
Hành động này rơi vào mắt Thư Vãn, giống như có lại đâm vào tim cô một dao.
Hắn đổ rượu lên người cô, mắng cô thấp hèn là cảm thấy cô bẩn sao, đây là hắn đang trả thù cô sao?
Thư Vãn rất muốn hỏi hắn một câu, bọn họ đã không còn quan hệ, cô có bẩn hay không thì liên quan gì đến hắn?!
Nhưng cô không có dũng khí nói ra miệng, cô còn chưa thoát khỏi Lâm Trạch Thần, nếu lại trêu chọc Quý Tư Hàn, chỉ sợ cô có chín cái mạng cũng không đủ để bọn họ giày vò.
Quý Tư Hàn lau sạch tay, ném khăn tay xuống, đứng dậy lập tức rời đi.
Trong phòng có một nửa là bảo vệ, thấy hắn muốn đi, vội vàng đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.