Chương 182: Từ vĩnh viễn này quá nặng nề
Linh Linh
05/08/2023
Dường như Cố Cảnh Thâm hiểu được vì sao trước đây cô lại nói những lời tàn nhẫn với anh ta như vậy.
Cô sợ sau khi thấy dáng vẻ mình chết, anh ta sẽ khổ sở, sẽ day dứt nên mới đuổi anh ta đi.
Hóa ra Vãn Vãn của anh ta chưa từng thay đổi, đến chết cô cũng suy nghĩ cho anh ta.
Nhưng anh ta lại cho rằng cô yêu Quý Tư Hàn nên mới đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.
Cảm giác áy náy bao trùm lấy cơ thể anh ta, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng run rẩy.
Thư Vãn cảm nhận được sự bất lực của anh ta, cô lại lần nữa nhéo lòng bàn tay anh ta: ''Tư Việt, quay về đi có được không?''
Cố Cảnh Thâm sờ khuôn mặt tái nhợt của cô, nói nhỏ: ''Vãn Vãn, lần này cho dù em có nói gì thì anh cũng sẽ không đi, anh muốn ở bên cạnh em, vĩnh viễn ở bên cạnh em...''
Từ vĩnh viễn này quá nặng nề, cô không chịu nổi, nhưng cô lại không muốn làm tổn thương anh ta.
Cô hít một hơi thật sâu, sau khi làm dịu cảm giác bị đè nén lại thì nói với anh ta: ''Tư Việt, em thật sự không còn sức để nói chuyện nữa, em ngủ một lát được không?''
Cố Cảnh Thâm đau lòng gật đầu: ''Được, em ngủ đi, anh ở bên cạnh em, được không?''
Anh ta cẩn thận hỏi lại, dường như sợ cô sẽ đuổi anh ta đi.
Thư Vãn gật nhẹ đầu như trả lời rồi nhắm mắt lại.
Cố Cảnh Thâm ngồi bên giường bệnh, cơ thể không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.
Sau khi cô hoàn toàn ngủ say, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Ngôn.
Tô Ngôn đang ở trong phòng viện trưởng quấn lấy A Lan thấy anh ta gọi đến thì có chút ngẩn người.
Lần trước sau khi gửi tin nhắn giải thích cho Cố Cảnh Thâm nhưng anh ta không nhận được chút phản ứng nào, bây giờ Cố Cảnh Thâm lại chủ động gọi điện tìm anh ta khiến Tô Ngôn rất vui mừng.
Anh ta lập tức buông A Lan ra rồi nhanh chóng nhận điện thoại: ''Alo, lão Cố, có chuyện gì sao?''
Cố Cảnh Thâm trầm giọng nói: ''Anh có thể chữa bệnh suy tim không?''
Tô Ngôn nghe anh ta hỏi vậy thì biết anh ta hỏi cho ai: ''Có người hiến tim không?''
Cảm giác bất lực lại lần nữa xuất hiện, bàn tay vừa buông lỏng của Cố Cảnh Thâm lại nắm chặt: ''Không có...''
Tô Ngôn trầm tư một lát, sau đó nghiêm túc trả lời: ''Lão Cố, không có người hiến thì cho dù thần tiên cũng không cứu được, xin lỗi tôi không có cách.''
Cố Cảnh Thâm mệt mỏi trả lời ''không sao'' rồi cúp điện thoại, ánh mắt sâu thẳm nhìn người đang dần mất đi sức sống trên giường...
Sam Sam đã sớm rót xong nước nhưng cô ấy cũng không vội về.
Cô dựa vào tường mà ngẩn người, điện thoại rung nhiều lần cũng không quan tâm.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng WeChat cô ấy mới lấy ra nhìn qua.
Là Giang Vũ nhắn tin, thấy cô không nhận điện thoại nên nhắn tin qua hỏi thăm.
Anh ta hỏi tối nay mấy giờ cô về và vì sao cô lại đến bệnh viện.
Nếu thực sự quan tâm đến cô thì anh ta sẽ hỏi vì sao cô đến bệnh viện trước chứ không phải lúc nào cô về.
Rõ ràng anh ta muốn làm chuyện gì đó với Giang Ly trong phòng cưới nhưng lại sợ cô về nên lúc này mới nhớ để hỏi thăm cô.
Sam Sam vô cùng chán ghét người đàn ông khiến người phụ nữ khác có thai như anh ta.
Nghĩ đến những chuyện có thể gặp phải, cô ấy cố nén cảm giác buồn nôn, trả lời tin nhắn: ''Tối nay ở kí túc, không về.''
Cô ấy gửi tin nhắn xong lại bỏ vào túi, ánh mắt hiện lên sự độc ác.
Ngày mai về cô ấy sẽ lắp camera để đôi nam nữ chó chết kia thân bại danh liệt!
Cô ấy mang nước đã rót xong vào phòng bệnh, thấy Cố Cảnh Thâm ngồi trước giường bệnh không nhúc nhích thì trầm mặt.
"Cố tổng, anh về đi, ở đây giao cho tôi là được.''
Ánh mắt Cố Cảnh Thâm vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt Thư Vãn, anh ta không quay đầu lại cũng không trả lời, giống như sống chết cũng phải ở lại đây.
Sam Sam thấy anh ta vậy thì thở dài, cô ấy bỏ khăn vào trong chậu nước ấm giặt mấy lần rồi đưa cho anh ta.
''Không muốn đi thì giúp cô ấy lau mồ hôi đi.''
Lúc này Cố Cảnh Thâm mới đưa tay ra nhận khăn mặt, anh ta cẩn thận tránh vết thương trên trán cô, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
''Tại sao trên trán cô ấy lại có vết thương?''
Sam Sam nhìn anh ta một cái, không cảm xúc trả lời: ''Không cẩn thận đụng trúng.''
Cô vẫn có chút oán hận với Cố Cảnh Thâm, mặc dù anh ta không biết rõ chuyện nhưng bệnh tim của Thư Vãn ít nhiều gì cũng có liên quan đến anh ta.
Còn nữa, cô ấy cảm thấy cho dù có nói sự thật cho Cố Cảnh Thâm biết thì chỉ sợ anh ta cũng không đấu lại được Quý gia, đến lúc đấy anh ta cũng bị liên lụy.
Thù của Vãn Vãn cô sẽ tự tay báo, giống như những gì A Lan nói, từ từ tính toán, từ từ trả thù...
Một ngày nào đó, cô ấy sẽ khiến Liên Tinh Nhược, Ninh Uyển và Quý Tư Hàn biết bắt nạt chị em của cô ấy sẽ có kết cục như thế nào!
Cô sợ sau khi thấy dáng vẻ mình chết, anh ta sẽ khổ sở, sẽ day dứt nên mới đuổi anh ta đi.
Hóa ra Vãn Vãn của anh ta chưa từng thay đổi, đến chết cô cũng suy nghĩ cho anh ta.
Nhưng anh ta lại cho rằng cô yêu Quý Tư Hàn nên mới đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.
Cảm giác áy náy bao trùm lấy cơ thể anh ta, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng run rẩy.
Thư Vãn cảm nhận được sự bất lực của anh ta, cô lại lần nữa nhéo lòng bàn tay anh ta: ''Tư Việt, quay về đi có được không?''
Cố Cảnh Thâm sờ khuôn mặt tái nhợt của cô, nói nhỏ: ''Vãn Vãn, lần này cho dù em có nói gì thì anh cũng sẽ không đi, anh muốn ở bên cạnh em, vĩnh viễn ở bên cạnh em...''
Từ vĩnh viễn này quá nặng nề, cô không chịu nổi, nhưng cô lại không muốn làm tổn thương anh ta.
Cô hít một hơi thật sâu, sau khi làm dịu cảm giác bị đè nén lại thì nói với anh ta: ''Tư Việt, em thật sự không còn sức để nói chuyện nữa, em ngủ một lát được không?''
Cố Cảnh Thâm đau lòng gật đầu: ''Được, em ngủ đi, anh ở bên cạnh em, được không?''
Anh ta cẩn thận hỏi lại, dường như sợ cô sẽ đuổi anh ta đi.
Thư Vãn gật nhẹ đầu như trả lời rồi nhắm mắt lại.
Cố Cảnh Thâm ngồi bên giường bệnh, cơ thể không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.
Sau khi cô hoàn toàn ngủ say, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Ngôn.
Tô Ngôn đang ở trong phòng viện trưởng quấn lấy A Lan thấy anh ta gọi đến thì có chút ngẩn người.
Lần trước sau khi gửi tin nhắn giải thích cho Cố Cảnh Thâm nhưng anh ta không nhận được chút phản ứng nào, bây giờ Cố Cảnh Thâm lại chủ động gọi điện tìm anh ta khiến Tô Ngôn rất vui mừng.
Anh ta lập tức buông A Lan ra rồi nhanh chóng nhận điện thoại: ''Alo, lão Cố, có chuyện gì sao?''
Cố Cảnh Thâm trầm giọng nói: ''Anh có thể chữa bệnh suy tim không?''
Tô Ngôn nghe anh ta hỏi vậy thì biết anh ta hỏi cho ai: ''Có người hiến tim không?''
Cảm giác bất lực lại lần nữa xuất hiện, bàn tay vừa buông lỏng của Cố Cảnh Thâm lại nắm chặt: ''Không có...''
Tô Ngôn trầm tư một lát, sau đó nghiêm túc trả lời: ''Lão Cố, không có người hiến thì cho dù thần tiên cũng không cứu được, xin lỗi tôi không có cách.''
Cố Cảnh Thâm mệt mỏi trả lời ''không sao'' rồi cúp điện thoại, ánh mắt sâu thẳm nhìn người đang dần mất đi sức sống trên giường...
Sam Sam đã sớm rót xong nước nhưng cô ấy cũng không vội về.
Cô dựa vào tường mà ngẩn người, điện thoại rung nhiều lần cũng không quan tâm.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng WeChat cô ấy mới lấy ra nhìn qua.
Là Giang Vũ nhắn tin, thấy cô không nhận điện thoại nên nhắn tin qua hỏi thăm.
Anh ta hỏi tối nay mấy giờ cô về và vì sao cô lại đến bệnh viện.
Nếu thực sự quan tâm đến cô thì anh ta sẽ hỏi vì sao cô đến bệnh viện trước chứ không phải lúc nào cô về.
Rõ ràng anh ta muốn làm chuyện gì đó với Giang Ly trong phòng cưới nhưng lại sợ cô về nên lúc này mới nhớ để hỏi thăm cô.
Sam Sam vô cùng chán ghét người đàn ông khiến người phụ nữ khác có thai như anh ta.
Nghĩ đến những chuyện có thể gặp phải, cô ấy cố nén cảm giác buồn nôn, trả lời tin nhắn: ''Tối nay ở kí túc, không về.''
Cô ấy gửi tin nhắn xong lại bỏ vào túi, ánh mắt hiện lên sự độc ác.
Ngày mai về cô ấy sẽ lắp camera để đôi nam nữ chó chết kia thân bại danh liệt!
Cô ấy mang nước đã rót xong vào phòng bệnh, thấy Cố Cảnh Thâm ngồi trước giường bệnh không nhúc nhích thì trầm mặt.
"Cố tổng, anh về đi, ở đây giao cho tôi là được.''
Ánh mắt Cố Cảnh Thâm vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt Thư Vãn, anh ta không quay đầu lại cũng không trả lời, giống như sống chết cũng phải ở lại đây.
Sam Sam thấy anh ta vậy thì thở dài, cô ấy bỏ khăn vào trong chậu nước ấm giặt mấy lần rồi đưa cho anh ta.
''Không muốn đi thì giúp cô ấy lau mồ hôi đi.''
Lúc này Cố Cảnh Thâm mới đưa tay ra nhận khăn mặt, anh ta cẩn thận tránh vết thương trên trán cô, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
''Tại sao trên trán cô ấy lại có vết thương?''
Sam Sam nhìn anh ta một cái, không cảm xúc trả lời: ''Không cẩn thận đụng trúng.''
Cô vẫn có chút oán hận với Cố Cảnh Thâm, mặc dù anh ta không biết rõ chuyện nhưng bệnh tim của Thư Vãn ít nhiều gì cũng có liên quan đến anh ta.
Còn nữa, cô ấy cảm thấy cho dù có nói sự thật cho Cố Cảnh Thâm biết thì chỉ sợ anh ta cũng không đấu lại được Quý gia, đến lúc đấy anh ta cũng bị liên lụy.
Thù của Vãn Vãn cô sẽ tự tay báo, giống như những gì A Lan nói, từ từ tính toán, từ từ trả thù...
Một ngày nào đó, cô ấy sẽ khiến Liên Tinh Nhược, Ninh Uyển và Quý Tư Hàn biết bắt nạt chị em của cô ấy sẽ có kết cục như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.