Chương 17
Claudette Williams
13/04/2016
− Ông tốt quá, ông Hatch- bà Premble nói, cảm thây khuây khoa? được nhìn thấy vóc dáng đồ sộ và cái liếc mắt âu yếm cuả ông- Nhưng quả tình, về phần tôi thì không có gì phải lo lắng. Nếu những ngày này tôi có buồn phiền, là thương cho Kathleen thôi.
Hatch gật đầu và ngồi xuống cạnh bà bên chiếc bàn bếp.
− Ấy, đúng là sinh linh nhỏ xíu đáng thương cuả bà đau khổ lắm. Cô ấy trông thật ủ rũ. Bọn trẻ thường không chịu nổi.
− Ông thật từng trải, ông Hatch ạ- Ellen mỉm cười nhìn ông hớp một ngụm trà.
Khoé môi ông hơi trễ xuống và ông quay đi để giấu bà cái nhăn mặt vì thứ nước nhạt nhẽo.
Nell bật cười khẽ.
− Ông có muốn thêm chút rượu brandi vào trà không?
Hatch toét miệng cười.
− Bà quả là người phụ nữ tinh tế, Ellen ạ. Một chút chất cay sẽ làm cho người ấm lên đấy!
Ông nhìn theo bà đi tới giá để cốc tách, đôi hông to rộng đung đưa làm ông mê mẩn.
− Ellen, nếu tôi nói em là người đàn bà có dáng người tuyệt đẹp thì em có cho là bị xúc phạm không?
Bà quay phắt lại, tròn xoe mắt, sững sờ vì sự táo tợn cuả ông. Ông đẩy tình hình đi quá nhanh. Bà chưa chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận những lời như thế này.
− Sao ...sao lại, không. Tôi không phật lòng đâu. Nhưng tôi phải nhắc để ông nhớ, rằng tôi ...
− Ồ, Ellen, em không cần phải nhướn mày lên với tôi. Bộ em nghĩ tôi định vặn đầu em và chiếm được em ngay dưới gầm bàn sao?
Hatch oang oang.
Ellen há hốc mồm, không thốt ra nổi một tiếng nào. Bà cứ đứng nhìn ông chằm chằm. Ông cười ha hả và bẹo cằm bà.
− Tôi yêu em mà! Sáng mai tôi phải ra khơi, nhưng tôi muốn được tới thăm em khi trở về.
− Ông Hatch, nhưng chúng ta chỉ vừa mới quen nhau- Ellen lúng búng.
− Ầy, đội ơn Chúa! Tôi đã năm mươi cái xuân xanh rồi. Em cứ nghĩ xem, tuổi trẻ cuả tôi đã lang bạt qua biết bao con tàu, biết bao đàn bà. Ấy thế mà chưa có ai làm tim tôi rung động như thế này. Vậy nên tôi xin hỏi thẳng em, chẳng cần màu mè làm gì, em có ngăn cấm tôi không?
Ellen cảm thấy mình đã bị sập bẫy. Bởi vì bà muốn gặp lại ông. Rút cuộc, ý nghĩ không được gặp gỡ ông nữa làm môi bà buột tiếng thở dài.
− Tôi chưa thể hứa điều gì với ông, nhưng tôi cũng không ngăn cấm ông đâu- bà nói khẽ khàng.
Kate ngồi nghiêm nghị trong chiếc ghế bành ở phòng khách. Bộ váy đen càng làm nổi rõ sắc nhợt nhạt trên má nàng mái tóc đen búi chặt sau gáy, chỉ có vài sợi loăn xoăn rủ trước trán làm dịu đi nét mặt khắc khổ cuả nàng.
Peregrine Banyon, mái tóc nâu vàng chải mượt, đúng mốt bên trên vầng trán xanh tái, người vận toàn đồ đen, nghiêm trang ngồi xuống bên Kate.
Ông Hansen, cố vấn pháp luật cuả gia đình đang đứng sau bàn viết, nghiêm khắc nhìn bà Haverly qua đôi mục kính.
− Thưa bà, bà không nằm trong danh sách cuả tôi! Di chúc đã ghi rõ ràng...chỉ những người có tên ở đây mới được có mặt!- Ông ta đưa mắt về phía chàng trai có mái tóc đen lượn sóng và cặp mắt xanh biếc- Cả ông này cũng không có tên trong danh sách!
Sarah giơ hai tay lên tức tối trong khi anh chàng ngồi ở một tư thế thoải mái, mắt lấp lánh, im lặng quan sát cuộc cãi vã.
− Ông thật là ngu xuẩn! Tôi là dì cuả Kathleen và tôi không cần phải đợi ông mời mới ở lại bên cháu tôi trong hoàn cảnh này. Còn người kia là cháu trai tôi, và vì vậy, nó cũng là một thành viên trong gia đình.
Mặt ông Hansen đỏ tía lên như củ cải đường.
− Thưa bà! Không thể được. Cả bà lẫn anh cháu bà đều không có trong danh sách, thế thôi!
− Đồ nấm lùn!- Sarah lồng lên- Tôi cứ ở đây và tôi sẽ ở lại đây. Bá tước cháu tôi cũng vậy.
Ông luật sư cũng chẳng chịu lép. Ông ta cũng chồm lên, nhưng Kate đã xen ngang, cằm nàng hơi nhếch lên, rắn rỏi.
− Thưa ông, ông có ý định tốt, nhưng ông đã đi quá xa rồi đấy. Danh sách có hay không thì dì tôi cũng đang ở đây, và tôi muốn vậy. Còn ông Bá tước, thì vì dì tôi muốn vậy, và ở trong ngôi nhà này, những ý muốn như thế phải được tôn trọng!
− Thôi được, mặc dù điều này không đúng với di chúc. Thôi được, mời quý vị ngồi cả xuống- Ông ta nói và hằn học nhìn Sarah. Bà dì kéo một chiếc ghế ngồi cạnh Kate phía bên kia, và liếc Banyon với vẻ thiếu thiện cảm.
Ông Hansen ngồi xuống sau bàn viết và bắt đầu đọc bản di chúc, trong đó ông Horace để lại phần lớn tài sản cho con gái, chỉ có đoạn cuối cùng hơi chệch hướng:
− "...và khi trao quyền bà chủ cho con gái tôi, tôi giao cho con tôi trách nhiệm trả tiền trợ cấp cho những người hầu nghỉ việc sau khi tôi qua đời.
Bây giờ, đến lượt Peregrine Banyon. Ông Banyon đã là một thư ký tận tâm. Tôi chịu ơn ông ta nhiều, chỉ có ông ta mới biết được là nhiều đến mức nào. Tôi để lại cho Banyon ngôi nhà Dower mà ông ta thường ca ngợi, kèm theo khoản hoa lợi một trăm bảng mỗi năm. Giờ đây, tôi có thể yên nghỉ khi biết rằng hai con người thân yêu mà tôi để lại trên cõi đời sẽ không phải thiếu thốn".
Kate úp mặt vào hai lòng bàn tay, lặng ngắt. Banyon khẽ chạm vào cánh tay nàng.
− Cô Newburuy, Kathleen...
Nàng không ngẩng lên. Nàng không muốn để lộ sự yếu đuối trước mặt mọi người. Sarah quàng tay qua người nàng nhưng nàng vùng ra, đột ngột đứng dậy và chạy ra khỏi phòng. Sarah đưa mắt sang Bá tước, rồi vội đuổi theo cô cháu.
Banyon ngập ngừng nhìn quanh, chợt bắt gặp đôi mắt Bá tước xoáy vào mình.
− Xin chúc mừng- Branwell nói khẽ.
Banyon cau mày nhìn chàng ngờ vực.
− Tôi vừa phải chứng kiến con người thân quý nhất đối với tôi nằm xuống lòng đất, vậy mà ông lại chúc mừng?
− Bravo!- Bá tước nhạo báng- Tôi cũng không đến nỗi ngu khi có mặt ở đây- Chàng nhìn theo Banyon hằm hằm bước ra khỏi phòng, nghĩ bụng gã trai này quả là tinh mắt!
Một lát sau, Bá tước đứng bên lò sưởi nhấm nháp rượu vang đỏ, đợi bà cô đến.
Sarah bước vào, thở dài buông mình xuống trường kỷ.
− Ôi, Branwell, tội nghiệp con bé quá. Nó hoàn toàn suy sụp vì cái chết cuả cha mình.
− Cháu thật sự thương cho nàng. Nhưng nàng sẽ vượt qua thôi- chàng nói, giọng gay gắt.
Sarah nhìn chàng dò xét.
− Nếu ở hoàn cảnh nó thì anh cũng vậy thôi, mà anh đâu phải chứng kiến cái chết cuả cha mẹ anh như nó đâu.
− Cháu mà không ư? Đã tám năm trôi qua rồi. Tuổi hai mươi cuả cháu thật là nghiệt ngã. Nhưng cháu là thằng đàn ông, lẽ nào lại khóc than!
− Branwell, làm gì mà anh cay nghiệt thế?
− Ông ấy đã gây nên cái chết cuả mẹ cháu. Vậy mà cháu đã yêu thương cả hai người- giọng Branwell nghẹn lại.
− Không! Không đơn giản thế đâu, Branwell. Anh đã không bao giờ chịu nghe cô giải thích. Có lẽ bây giờ anh hãy nghe chăng. Cha mẹ anh yêu nhau, họ đã có với nhau những năm tháng tốt đẹp. Anh và em trai anh được sinh ra trong tình yêu. Nhưng mẹ anh không được nuôi dạy để có thể chấp nhận sự không chung thủy. Có một thời cha anh lầm lạc. Ông phản bội mẹ anh và bà không chịu nổi điều đó! Chính ông đã thú nhận với bà. Cô đã khuyên ông không nên kể. Nhưng ông không nghe cô. Ông đã kể hết với mẹ anh, mừng vì cuối cùng chuyện đã kết thúc. Nhưng mẹ anh là một người yêu cuồng nhiệt, cũng như anh vậy. Bà phát điên lên vì ghen. Bà chạy ra khỏi nhà, lao qua đường, và bị tai nạn. Cha anh vùi đầu vào rượu cho tới hết đời vì đã thấy tận mắt cái chết cuả vợ.
Sarah buồn rầu khi kể, nước mắt lăn trên má bà.
Quai hàm Branwell bạnh ra, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sầm tối.
− Không phải ông ấy uống rượu cho tới chết, mà là ông ấy tự đầu độc mình cô Sarah ạ.
− Nhưng anh vẫn không hiểu hết tại sao, Branwell. Anh và cha anh luôn trái ngược nhau. Ông ấy tính bông lơn, chẳng bao giờ nghiêm chỉnh, còn anh, ngay cả lúc bỡn cợt, cũng ẩn giấu sự nghiêm túc...và thành thật, những đức tính mà ông ấy không bao giờ có. Lăng nhăng mãi rồi cũng đến lúc ông hiểu ra rằng chỉ có tình yêu với người vợ cuả ông là bền vững nhất, và ông cực kỳ hoan hỉ với phát hiện mới này ...Ông có ngờ đâu sự thú tội lại khiến mẹ anh đâm đầu chạy trốn. Bây giờ anh đã hiểu chưa, Branwell?
− Cô kể những điều đó cho cháu để làm gì vậy? Chàng hỏi, bỗng nhiên bước lại ngồi cạnh bà cô.
Bà nhìn vào mắt chàng.
− Bởi vì, Bran ạ, cô thấy anh đã thay đổi. Mềm dịu hơn. Và bởi vì, Bran, chúng tra đang bị sự dối trá đè bẹp.
− Hừm, cô muốn nói đến Banyon- Chàng hỏi với vẻ đăm chiêu.
− Phải. Thiên hạ sẽ nói gì khi hay tin ông Horace để lại ngôi nhà Dower cho anh ta?
− Đủ điều. Thiên hạ thường là thế mà.
− Ừ, nhưng Kate thì sao?- Bà lo lắng hỏi- Cô không muốn nó phải đau khổ.
− Thì nàng sẽ bị sốc, nếu nàng tin. Nhưng ông Horace cũng thận trọng chán. Cháu nghĩ chuyện này sẽ chẳng lộ ra đâu. Dù thế nào đi nữa thì ngôi nhà Dower cũng đã thuộc về Banyon. Anh ta chọn cho mình cái tên kỳ quặc thật- chàng trầm ngâm giây lâu, rồi đứng dậy, trìu mến hôn tay bà cô.
− Nhờ cô chuyển lời tạm biệt cuả cháu đến cô cháu gái cuả cô nhé. Cháu đi Southampton đây, để còn kịp khởi hành vào sớm mai.
− Không, Branwell, ở lại đây ăn tối đã!- Sarah kêu lên.
− Không. Cháu sẽ ăn tối trên tàu Gypsy. Ngôi nhà này và sự u ám cuả nó làm cháu phát rầu cả người- chàng nói rồi quay gót bỏ đi.
− Thằng hư đốn!- Bà cô mắng với theo.
Hatch gật đầu và ngồi xuống cạnh bà bên chiếc bàn bếp.
− Ấy, đúng là sinh linh nhỏ xíu đáng thương cuả bà đau khổ lắm. Cô ấy trông thật ủ rũ. Bọn trẻ thường không chịu nổi.
− Ông thật từng trải, ông Hatch ạ- Ellen mỉm cười nhìn ông hớp một ngụm trà.
Khoé môi ông hơi trễ xuống và ông quay đi để giấu bà cái nhăn mặt vì thứ nước nhạt nhẽo.
Nell bật cười khẽ.
− Ông có muốn thêm chút rượu brandi vào trà không?
Hatch toét miệng cười.
− Bà quả là người phụ nữ tinh tế, Ellen ạ. Một chút chất cay sẽ làm cho người ấm lên đấy!
Ông nhìn theo bà đi tới giá để cốc tách, đôi hông to rộng đung đưa làm ông mê mẩn.
− Ellen, nếu tôi nói em là người đàn bà có dáng người tuyệt đẹp thì em có cho là bị xúc phạm không?
Bà quay phắt lại, tròn xoe mắt, sững sờ vì sự táo tợn cuả ông. Ông đẩy tình hình đi quá nhanh. Bà chưa chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận những lời như thế này.
− Sao ...sao lại, không. Tôi không phật lòng đâu. Nhưng tôi phải nhắc để ông nhớ, rằng tôi ...
− Ồ, Ellen, em không cần phải nhướn mày lên với tôi. Bộ em nghĩ tôi định vặn đầu em và chiếm được em ngay dưới gầm bàn sao?
Hatch oang oang.
Ellen há hốc mồm, không thốt ra nổi một tiếng nào. Bà cứ đứng nhìn ông chằm chằm. Ông cười ha hả và bẹo cằm bà.
− Tôi yêu em mà! Sáng mai tôi phải ra khơi, nhưng tôi muốn được tới thăm em khi trở về.
− Ông Hatch, nhưng chúng ta chỉ vừa mới quen nhau- Ellen lúng búng.
− Ầy, đội ơn Chúa! Tôi đã năm mươi cái xuân xanh rồi. Em cứ nghĩ xem, tuổi trẻ cuả tôi đã lang bạt qua biết bao con tàu, biết bao đàn bà. Ấy thế mà chưa có ai làm tim tôi rung động như thế này. Vậy nên tôi xin hỏi thẳng em, chẳng cần màu mè làm gì, em có ngăn cấm tôi không?
Ellen cảm thấy mình đã bị sập bẫy. Bởi vì bà muốn gặp lại ông. Rút cuộc, ý nghĩ không được gặp gỡ ông nữa làm môi bà buột tiếng thở dài.
− Tôi chưa thể hứa điều gì với ông, nhưng tôi cũng không ngăn cấm ông đâu- bà nói khẽ khàng.
Kate ngồi nghiêm nghị trong chiếc ghế bành ở phòng khách. Bộ váy đen càng làm nổi rõ sắc nhợt nhạt trên má nàng mái tóc đen búi chặt sau gáy, chỉ có vài sợi loăn xoăn rủ trước trán làm dịu đi nét mặt khắc khổ cuả nàng.
Peregrine Banyon, mái tóc nâu vàng chải mượt, đúng mốt bên trên vầng trán xanh tái, người vận toàn đồ đen, nghiêm trang ngồi xuống bên Kate.
Ông Hansen, cố vấn pháp luật cuả gia đình đang đứng sau bàn viết, nghiêm khắc nhìn bà Haverly qua đôi mục kính.
− Thưa bà, bà không nằm trong danh sách cuả tôi! Di chúc đã ghi rõ ràng...chỉ những người có tên ở đây mới được có mặt!- Ông ta đưa mắt về phía chàng trai có mái tóc đen lượn sóng và cặp mắt xanh biếc- Cả ông này cũng không có tên trong danh sách!
Sarah giơ hai tay lên tức tối trong khi anh chàng ngồi ở một tư thế thoải mái, mắt lấp lánh, im lặng quan sát cuộc cãi vã.
− Ông thật là ngu xuẩn! Tôi là dì cuả Kathleen và tôi không cần phải đợi ông mời mới ở lại bên cháu tôi trong hoàn cảnh này. Còn người kia là cháu trai tôi, và vì vậy, nó cũng là một thành viên trong gia đình.
Mặt ông Hansen đỏ tía lên như củ cải đường.
− Thưa bà! Không thể được. Cả bà lẫn anh cháu bà đều không có trong danh sách, thế thôi!
− Đồ nấm lùn!- Sarah lồng lên- Tôi cứ ở đây và tôi sẽ ở lại đây. Bá tước cháu tôi cũng vậy.
Ông luật sư cũng chẳng chịu lép. Ông ta cũng chồm lên, nhưng Kate đã xen ngang, cằm nàng hơi nhếch lên, rắn rỏi.
− Thưa ông, ông có ý định tốt, nhưng ông đã đi quá xa rồi đấy. Danh sách có hay không thì dì tôi cũng đang ở đây, và tôi muốn vậy. Còn ông Bá tước, thì vì dì tôi muốn vậy, và ở trong ngôi nhà này, những ý muốn như thế phải được tôn trọng!
− Thôi được, mặc dù điều này không đúng với di chúc. Thôi được, mời quý vị ngồi cả xuống- Ông ta nói và hằn học nhìn Sarah. Bà dì kéo một chiếc ghế ngồi cạnh Kate phía bên kia, và liếc Banyon với vẻ thiếu thiện cảm.
Ông Hansen ngồi xuống sau bàn viết và bắt đầu đọc bản di chúc, trong đó ông Horace để lại phần lớn tài sản cho con gái, chỉ có đoạn cuối cùng hơi chệch hướng:
− "...và khi trao quyền bà chủ cho con gái tôi, tôi giao cho con tôi trách nhiệm trả tiền trợ cấp cho những người hầu nghỉ việc sau khi tôi qua đời.
Bây giờ, đến lượt Peregrine Banyon. Ông Banyon đã là một thư ký tận tâm. Tôi chịu ơn ông ta nhiều, chỉ có ông ta mới biết được là nhiều đến mức nào. Tôi để lại cho Banyon ngôi nhà Dower mà ông ta thường ca ngợi, kèm theo khoản hoa lợi một trăm bảng mỗi năm. Giờ đây, tôi có thể yên nghỉ khi biết rằng hai con người thân yêu mà tôi để lại trên cõi đời sẽ không phải thiếu thốn".
Kate úp mặt vào hai lòng bàn tay, lặng ngắt. Banyon khẽ chạm vào cánh tay nàng.
− Cô Newburuy, Kathleen...
Nàng không ngẩng lên. Nàng không muốn để lộ sự yếu đuối trước mặt mọi người. Sarah quàng tay qua người nàng nhưng nàng vùng ra, đột ngột đứng dậy và chạy ra khỏi phòng. Sarah đưa mắt sang Bá tước, rồi vội đuổi theo cô cháu.
Banyon ngập ngừng nhìn quanh, chợt bắt gặp đôi mắt Bá tước xoáy vào mình.
− Xin chúc mừng- Branwell nói khẽ.
Banyon cau mày nhìn chàng ngờ vực.
− Tôi vừa phải chứng kiến con người thân quý nhất đối với tôi nằm xuống lòng đất, vậy mà ông lại chúc mừng?
− Bravo!- Bá tước nhạo báng- Tôi cũng không đến nỗi ngu khi có mặt ở đây- Chàng nhìn theo Banyon hằm hằm bước ra khỏi phòng, nghĩ bụng gã trai này quả là tinh mắt!
Một lát sau, Bá tước đứng bên lò sưởi nhấm nháp rượu vang đỏ, đợi bà cô đến.
Sarah bước vào, thở dài buông mình xuống trường kỷ.
− Ôi, Branwell, tội nghiệp con bé quá. Nó hoàn toàn suy sụp vì cái chết cuả cha mình.
− Cháu thật sự thương cho nàng. Nhưng nàng sẽ vượt qua thôi- chàng nói, giọng gay gắt.
Sarah nhìn chàng dò xét.
− Nếu ở hoàn cảnh nó thì anh cũng vậy thôi, mà anh đâu phải chứng kiến cái chết cuả cha mẹ anh như nó đâu.
− Cháu mà không ư? Đã tám năm trôi qua rồi. Tuổi hai mươi cuả cháu thật là nghiệt ngã. Nhưng cháu là thằng đàn ông, lẽ nào lại khóc than!
− Branwell, làm gì mà anh cay nghiệt thế?
− Ông ấy đã gây nên cái chết cuả mẹ cháu. Vậy mà cháu đã yêu thương cả hai người- giọng Branwell nghẹn lại.
− Không! Không đơn giản thế đâu, Branwell. Anh đã không bao giờ chịu nghe cô giải thích. Có lẽ bây giờ anh hãy nghe chăng. Cha mẹ anh yêu nhau, họ đã có với nhau những năm tháng tốt đẹp. Anh và em trai anh được sinh ra trong tình yêu. Nhưng mẹ anh không được nuôi dạy để có thể chấp nhận sự không chung thủy. Có một thời cha anh lầm lạc. Ông phản bội mẹ anh và bà không chịu nổi điều đó! Chính ông đã thú nhận với bà. Cô đã khuyên ông không nên kể. Nhưng ông không nghe cô. Ông đã kể hết với mẹ anh, mừng vì cuối cùng chuyện đã kết thúc. Nhưng mẹ anh là một người yêu cuồng nhiệt, cũng như anh vậy. Bà phát điên lên vì ghen. Bà chạy ra khỏi nhà, lao qua đường, và bị tai nạn. Cha anh vùi đầu vào rượu cho tới hết đời vì đã thấy tận mắt cái chết cuả vợ.
Sarah buồn rầu khi kể, nước mắt lăn trên má bà.
Quai hàm Branwell bạnh ra, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sầm tối.
− Không phải ông ấy uống rượu cho tới chết, mà là ông ấy tự đầu độc mình cô Sarah ạ.
− Nhưng anh vẫn không hiểu hết tại sao, Branwell. Anh và cha anh luôn trái ngược nhau. Ông ấy tính bông lơn, chẳng bao giờ nghiêm chỉnh, còn anh, ngay cả lúc bỡn cợt, cũng ẩn giấu sự nghiêm túc...và thành thật, những đức tính mà ông ấy không bao giờ có. Lăng nhăng mãi rồi cũng đến lúc ông hiểu ra rằng chỉ có tình yêu với người vợ cuả ông là bền vững nhất, và ông cực kỳ hoan hỉ với phát hiện mới này ...Ông có ngờ đâu sự thú tội lại khiến mẹ anh đâm đầu chạy trốn. Bây giờ anh đã hiểu chưa, Branwell?
− Cô kể những điều đó cho cháu để làm gì vậy? Chàng hỏi, bỗng nhiên bước lại ngồi cạnh bà cô.
Bà nhìn vào mắt chàng.
− Bởi vì, Bran ạ, cô thấy anh đã thay đổi. Mềm dịu hơn. Và bởi vì, Bran, chúng tra đang bị sự dối trá đè bẹp.
− Hừm, cô muốn nói đến Banyon- Chàng hỏi với vẻ đăm chiêu.
− Phải. Thiên hạ sẽ nói gì khi hay tin ông Horace để lại ngôi nhà Dower cho anh ta?
− Đủ điều. Thiên hạ thường là thế mà.
− Ừ, nhưng Kate thì sao?- Bà lo lắng hỏi- Cô không muốn nó phải đau khổ.
− Thì nàng sẽ bị sốc, nếu nàng tin. Nhưng ông Horace cũng thận trọng chán. Cháu nghĩ chuyện này sẽ chẳng lộ ra đâu. Dù thế nào đi nữa thì ngôi nhà Dower cũng đã thuộc về Banyon. Anh ta chọn cho mình cái tên kỳ quặc thật- chàng trầm ngâm giây lâu, rồi đứng dậy, trìu mến hôn tay bà cô.
− Nhờ cô chuyển lời tạm biệt cuả cháu đến cô cháu gái cuả cô nhé. Cháu đi Southampton đây, để còn kịp khởi hành vào sớm mai.
− Không, Branwell, ở lại đây ăn tối đã!- Sarah kêu lên.
− Không. Cháu sẽ ăn tối trên tàu Gypsy. Ngôi nhà này và sự u ám cuả nó làm cháu phát rầu cả người- chàng nói rồi quay gót bỏ đi.
− Thằng hư đốn!- Bà cô mắng với theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.