Người Tình Của Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình
Chương 33: Tại sao cô không chết đi
Cơ Thủy Linh
28/05/2019
Trong ngữ điệu ngang ngược ấy của anh có vị chua nồng nặc, rõ ràng là anh cực kỳ ghen!
Điều này làm cho trái tim của Quan Tĩnh vừa động lòng lại vừa khổ sở.
Anh quan tâm đến cô, phải chăng là cô cũng nên cảm thấy cao hứng mới đúng!
Nhưng dù anh có thật lòng quan tâm đến cô hay không, sự thực là anh không hề thương cô, cũng không muốn cho cô thứ gì hết, vậy thì có gì đáng để cô cao hứng đây?
Trong sự uy hiếp của anh, cô gật đầu, dùng thân thể đang run rẩy của cô để bảo đảm. Sau này cô chỉ có một mình người đàn ông là anh, tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với người đàn ông khác!
Cuối cùng anh cũng đã buông điện thoại, một tay lột sạch quần áo trên người cô xuống!
"Chẳng phải là tôi không đáng để anh đụng vào sao?" Cô nằm thẳng ở trên mặt đất, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi!
Tưởng Vũ Hàng cũng không thèm rửa tay, thô lỗ chọc thẳng ngón tay vào vùng cấm địa ấm áp của cô...
Nơi đó của cô cực kỳ khô rát, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự xuất hiện đột ngột của anh!
"A ..." cô đau đớn bật khóc thút thít, cầu xin anh tha thứ. Lúc này từng sợi tóc mềm mại của cô cũng phát run lên bởi sự đau đớn sợ hãi đến kinh khủng!
"Cô không đáng để tôi phải đụng vào, nhưng vì cô lại không thể chịu nổi sự cô quạnh. Tôi không đối xử với cô như vậy, quả thực sẽ vô cùng có lỗi với sự khát vọng của cô, cô mong đợi sẽ có người đàn ông đối xử với mình như vậy, đúng chứ!" Tay của anh cực kỳ thô lỗ, như muốn làm sao sẽ làm cho cô bị đau, nhân tiện đó anh cũng muốn chơi đùa với cô!
Mà lúc này cơ thể Quan Tĩnh đang bị anh đè xuống dưới thân, phải chịu sự ngược đãi của anh, lại đã tự phản bội mình. Từ kháng cự chuyển thành mềm mại, trở thành một vũng nước đa tình mềm yếu, vùng đất cấm cũng trở nên ướt át!
"Anh đối xử với tôi ngang ngược như vậy, có bao giờ anh từng suy nghĩ rằng đó là bởi vì yêu tôi..." cô nghẹn ngào lên tiếng hỏi anh!
"Ha ha...” Anh cười phá lên đầy châm chọc, dịch thủy chảy ra ướt dầm dề ngón tay. "Cô thực sự không phải loại đê tiện bình thường. Tôi nói cho cô biết, không bao giờ!"
Trái tim Quan Tĩnh thoáng nhói lên, sự lạnh lẽo một lần nữa xuyên thấu qua, lời nói của anh đã đẩy cô rơi vào hầm băng nơi đáy hang.
Tưởng Vũ Hàng tách hai chân của cô ra, giải thoát dục vọng của mình. Từ trước đến nay những khát vọng anh chưa từng lấy được trên người Vũ Nghê, thì anh lại có thể được thỏa mãn ở trên người Quan Tĩnh! Mà anh, vì muốn bảo vệ cho món ngon của mình, nhất định phải dạy dỗ cô một lần. Bàn tay anh giống như kìm sắt, nhào nặn khắp cơ thể, nhẫn tâm để lại những dấu vết cực kỳ thê thảm trên người cô.
Anh vừa đòi hỏi cô, vừa nói cô, anh cấm cô không được ảo tưởng nữa, chẳng qua anh cảm thấy thân thể của cô đủ kích thích, chứ hoàn hoàn không phải vì anh yêu cô...
Tưởng Vũ Hàng dùng thủ đoạn cực đoan hành hạ Quan Tĩnh từ trong lòng cho đến bên ngoài cơ thể cô!
Cả buổi chiều anh đòi hỏi cô thật tàn bạo, hành hạ Quan Tĩnh đến mức gần như chỉ còn hơi thở thoi thóp, toàn thân cô tràn đầy vết thương!
Quan Tĩnh nằm trên mặt đất nhìn người đàn ông đang giả bộ kia, nói châm chọc khiêu khích: "Ha ha, anh thích thu phục Vũ Nghê thì sao, nói cho anh biết, cho dù anh có theo đuổi cô ấy cả đời này, đời sau, cô ấy cũng sẽ không thèm liếc anh một cái, bởi vì ngay đến một sợi tóc gáy của Lạc Ngạo Kiệt, anh cũng không sánh nổi!"
"Khốn kiếp, cô câm miệng cho tôi!" Tưởng Vũ Hàng mất khống chế thét lớn, cặp mắt anh lại tràn ngập sự tức giận!
"Anh đánh tôi hả, cứ tiếp tục đánh tôi đi, tốt lắm, hôm nay anh cứ đánh chết tôi đi..." trên mặt Quan Tĩnh hiện đầy sự kiêu ngạo lẫn đau thương muốn chết, hét lên. Lúc này cô thật mong muốn anh có thể đánh chết cô, như vậy cô cũng có thể kết thúc hết mọi đau khổ!
Vẻ mặt kích động muốn chết của cô khiến Tưởng Vũ Hàng chợt thấy rất sợ hãi!
"Đánh chết tôi đi, anh đánh chết tôi đi..." cô vẫn la hét không ngừng!
Bị khiêu khích lần nữa, Tưởng Vũ Hàng cầm lọ hoa thủy tinh đang để ở một bên, nặng nề đập vào mặt kính của chiếc bàn trà!
Chát chát...
Nhất thời, trong phòng vang lên âm thanh đổ vỡ, lọ hoa bị đập vỡ thành một đống, mà mặt kính của chiếc bàn trà trong nháy mắt biến thành mạng nhện! Lúc lọ hoa thủy tinh vung lên lại đụng phải bộ đồ pha trà, cả bộ đồ pha trà bị hất đổ rơi đầy trên sàn nhà!
Sau đó, trên mặt đất là một đống những mảnh kính vỡ!
Rất nhiều mảnh thủy tinh bắn lên đầy người Quan Tĩnh!
Toàn thân cô bao phủ đầy dấu vết đỏ bầm, càng nhìn càng thấy thảm thương vô cùng!
Tiếng động quá lớn cũng đã làm cho cô sợ hãi, cô nằm ở trên sàn nhà lặng lẽ khóc thầm. Anh hoàn toàn không hề thương cô, nếu như anh yêu cô, làm sao anh có thể cam lòng mà đánh cô cơ chứ, làm sao anh có thể xuống tay với cô tàn nhẫn như thế... Như vậy, cô cũng đã hiểu anh đối với cô như thế nào rồi!
Rốt cuộc cô cũng đã bình tĩnh lại!
Nhìn vết thương trên mặt cô, trong lòng anh còn sốt ruột hơn cả cô. "Rõ ràng cô còn phải lên một chương trình rất quan trọng, vậy mà chính cô lại là cố ý khơi mào cơn giận của tôi, chính cô không muốn lên chương trình!"
Nước mắt cô vẫn lặng lẽ chảy ra, trái tim cô đã quá mệt mỏi, cũng không còn sức lực để nói bất cứ câu gì nữa rồi !
Tưởng Vũ Hàng cũng không biết mình tức giận cái gì, cũng không hiểu tại sao mình muốn yêu thương cô!
Sau khi liếc mắt nhìn qua lọ thuốc mỡ, anh cầm chiếc chìa khóa xe lên, bỏ đi ...
Nhưng khi đi ra ngoài, anh lại không đóng kỹ cửa phòng ....
Cô thật là ngốc nghếch, cho nên khi đó anh mới ức hiếp cô như thế, sau đó cô lại còn ảo tưởng bởi vì anh yêu cô mới có thể ghen tuông đến điên cuồng như vậy!
Ha ha, vậy mà cô lại vẫn hết lần này tới lần khác nuôi ảo tưởng, không một lần chịu tỉnh mộng!
Nhưng... liệu có lúc nào đó anh thích cô chăng? Nếu như thích cô, tại sao anh lại có thể ra tay ác độc như vậy đây?
Cô biết mình không nên ảo tưởng, nhưng mà cô thật sự rất thích anh! Chỉ có điều, tại sao anh lại vẫn hết lần này tới lần khác không thể nhìn cô lâu hơn một chút... Bởi vì người anh thích là Vũ Nghê sao?
Dường như nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Cô vừa nghĩ đến Vũ Nghê, ngoài cửa liền vang lên tiếng của Vũ Nghê!
"Tĩnh Tĩnh, cậu có ở nhà không ... "
Kèm theo là tiếng bước chân đi đến gần. Vũ Nghê vào cửa, sau đó phát ra tiếng thét lên đầy sửng sốt: "Tĩnh Tĩnh, cậu làm sao vậy? Ai đánh cậu?"
Quan Tĩnh ngước cặp mắt vô thần trống rỗng lên, thấy bạn tốt, cô lại càng chảy nước mắt nhiều hơn: "Tại sao, tại sao anh ấy lại không thích tớ, tại sao người anh ấy thích lại là cậu... "
"Cậu nói cái gì đó?" Tiếng của Vũ Nghê đầy run rẩy, cô cẩn thận đỡ Quan Tĩnh dậy. "Ai đã đánh cậu thành ra thế này? Là kim chủ của cậu sao?"
Đúng vậy, chính là kim chủ của mình mà cũng là bạn trai của cậu đấy, Vũ Nghê! Trong lòng cô khổ sở đáp lại!
"Tĩnh Tĩnh, cậu nói cho tớ biết, kim chủ của cậu là ai, có phải là anh ta hay không ..." Vũ Nghê nghẹn ngào, là Lạc Ngạo Kiệt sao...
Trong lòng Quan Tĩnh đầy áy náy, cô không biết trả lời thế nào, cô nói cho bạn tốt của mình sao đây, nói cô đã đoạt bạn trai của Vũ Nghê ư?
Đúng lúc này, Tưởng Vũ Hàng tay cầm lọ thuốc mới mua về, đi vào đến cửa!
Vũ Nghê kinh ngạc trợn to hai mắt: "Tưởng Vũ Hàng? Là anh sao?"
Nhất thời Tưởng Vũ Hàng giống như con chuột bị mèo bắt được, lúc này giọng nói đã run rẩy: "Vũ Nghê, em hãy nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nghĩ đâu. Anh hoàn toàn không hề yêu cô ấy, là cô ấy đã quyến rũ anh...” Tưởng Vũ Hàng chỉ vào Quan Tĩnh đang nằm ở trên mặt đất, vội vàng nói thoái thác.
Mà những lời nói này, không còn nghi ngờ gì nữa, đã mang đến cho Quan Tĩnh một cú sốc cực lớn ...
******************* phân chia tuyến ******************
Vũ Nghê hoàn toàn đoạn giao với Tưởng Vũ Hàng. Đừng nói đến chuyện bạn bè trai gái, đến là bạn tốt cũng không còn nữa! Mà sau khi xảy ra chuyện này, quan hệ của Vũ Nghê và Lạc Ngạo Kiệt ngược lại chuyển biến tốt hơn rất nhiều!
Mà điều này cũng làm cho Tưởng Vũ Hàng tức giận tới cực điểm!
Vài ngày sau, khi Tưởng Vũ Hàng thấy Lạc Ngạo Kiệt và Vũ Nghê ra vào sóng đôi, anh tức giận đến độ đá văng cửa phòng Quan Tĩnh!
Vết thương trên người Quan Tĩnh vẫn còn chưa được hồi phục hoàn toàn, sau khi nhìn thấy anh vào cửa, nước mắt khổ sở của cô lại tràn mi: "Chuyện đã tới thế này, anh vẫn còn không thể bỏ qua cho tôi sao?" Anh không thương cô cũng có thể, không muốn cô cũng có thể, cô đã xác định rồi, cô có thể từ từ thích ứng với việc không có anh, sau đó sẽ cố gắng sống thật tốt, rồi có thể thử lui tới với bạn trai của cô!
"Cô đúng là một yêu tinh hại người, đồ hèn hạ!" Anh đi tới bên cạnh cô, tức giận ném ra những lời này!
"Anh nói gì?" Trước cái nhìn của anh, cô lảo đảo muốn ngã, sao cho đến tận lúc này anh vẫn còn chỉ trích cô chứ.
Chỉ một tay, Tưởng Vũ Hàng đã túm lấy tóc của cô, buộc cô nhất định phải ngửa mặt lên nhìn anh: "Cô đúng là đồ yêu tinh hại người, cũng bởi vì cô, tôi mới mất Vũ Nghê hoàn toàn, cô còn sống làm gì nữa? Chi bằng cô hãy tự tử chết đi!"
Dòng nước mắt tủi thân cuồn cuộn lăn xuống, Quan Tĩnh cảm thấy uất ức đến mức dựng tóc gáy, cơ thể rét run lên từng đợt. "Anh muốn tôi đi tìm cái chết sao?"
"Đúng vậy...” Anh nói rất lớn, thật sự hận không thể giết chết được cô!
Quan Tĩnh nghe mà nước mắt không chảy nổi nữa. Cô đã làm sai chuyện gì sao? Tại sao tất cả mọi người đều muốn cô phải đi tìm cái chết! Từ lúc còn nhỏ, chỉ cần mẹ đưa cô trở về nhà họ Lạc, nếu như không lấy được tiền, mẹ sẽ gõ đầu cô, nói cô hãy mau chóng đi chết đi, như vậy sẽ không ngăn cản việc bà gả cho người có tiền!
Sau khi mẹ chết, cô đã đi tìm cái người gọi là “ba ba”. Người mà cô gọi là “ba ba” đó cũng ném cho cô mấy chữ này, nói tại sao cô lại không chết cùng với mẹ đi cho rồi!
Tất cả bọn họ đều là những người thân thiết của cô.
Sau khi lớn lên, cô đã mang toàn bộ tình yêu cho người đàn ông trước mắt này, nhưng đến hôm nay anh ta cũng đưa cho cô mấy chữ ấy!
Những người “chí thân chí ái” (cực kỳ thân thiết, cực kỳ yêu thương), sao không có một ai, không có một người nào nhớ cô vậy!
Cô nhìn anh qua làn nước mắt, hơi thở mong manh hỏi: "Tôi thật sự đáng ghét như vậy sao?"
"Đúng vậy, rất đáng ghét!" Cô càng như vậy, anh càng tức giận, càng trả lời thật thoải mái, thật sự không chút để tâm!
"Nếu như tôi chết, anh thật sẽ rất cao hứng sao?"
"Đúng vậy... "
"Tuyệt đối sẽ không nhớ gì đến tôi nữa sao?" Xin anh đấy, anh đừng quá tuyệt tình, đừng nói sẽ không nhớ nhung gì tôi, cầu xin anh đấy! Xin anh, anh có thể thỉnh thoảng nhớ đến tôi một chút được không!
"Tôi nhớ đến cô để làm gì? Nhớ đến chuyện đã xui xẻo đụng phải cô sao, nhớ cô đã quỷ kế đa đoan hại tôi sao? Cô hãy chết nhanh một chút đi, cô chết đi..." anh lại nói một lần nữa!
Quan Tĩnh mệt mỏi khép mắt lại, thản nhiên nói: "Anh đi đi, sau này tôi cũng sẽ không làm phiền anh nữa!"
"Cô thật đúng là người thích giả thần giả quỷ hù dọa người khác, tôi nghĩ có khi cô đi làm diễn viên được đấy, giả vờ bị uất ức rất giống!" Anh nặng nề vung tay thả tóc của cô ra. Sau đó, anh cũng chẳng thèm để ý nữa, đi ra khỏi phòng của cô!
Tưởng Vũ Hàng vạn lần không nghĩ tới chuyện sau khi anh rời đi, tiếp theo đó Quan Tĩnh đã thật sự vung dao lên đi về phía tuyệt lộ...
Điều này làm cho trái tim của Quan Tĩnh vừa động lòng lại vừa khổ sở.
Anh quan tâm đến cô, phải chăng là cô cũng nên cảm thấy cao hứng mới đúng!
Nhưng dù anh có thật lòng quan tâm đến cô hay không, sự thực là anh không hề thương cô, cũng không muốn cho cô thứ gì hết, vậy thì có gì đáng để cô cao hứng đây?
Trong sự uy hiếp của anh, cô gật đầu, dùng thân thể đang run rẩy của cô để bảo đảm. Sau này cô chỉ có một mình người đàn ông là anh, tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với người đàn ông khác!
Cuối cùng anh cũng đã buông điện thoại, một tay lột sạch quần áo trên người cô xuống!
"Chẳng phải là tôi không đáng để anh đụng vào sao?" Cô nằm thẳng ở trên mặt đất, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi!
Tưởng Vũ Hàng cũng không thèm rửa tay, thô lỗ chọc thẳng ngón tay vào vùng cấm địa ấm áp của cô...
Nơi đó của cô cực kỳ khô rát, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự xuất hiện đột ngột của anh!
"A ..." cô đau đớn bật khóc thút thít, cầu xin anh tha thứ. Lúc này từng sợi tóc mềm mại của cô cũng phát run lên bởi sự đau đớn sợ hãi đến kinh khủng!
"Cô không đáng để tôi phải đụng vào, nhưng vì cô lại không thể chịu nổi sự cô quạnh. Tôi không đối xử với cô như vậy, quả thực sẽ vô cùng có lỗi với sự khát vọng của cô, cô mong đợi sẽ có người đàn ông đối xử với mình như vậy, đúng chứ!" Tay của anh cực kỳ thô lỗ, như muốn làm sao sẽ làm cho cô bị đau, nhân tiện đó anh cũng muốn chơi đùa với cô!
Mà lúc này cơ thể Quan Tĩnh đang bị anh đè xuống dưới thân, phải chịu sự ngược đãi của anh, lại đã tự phản bội mình. Từ kháng cự chuyển thành mềm mại, trở thành một vũng nước đa tình mềm yếu, vùng đất cấm cũng trở nên ướt át!
"Anh đối xử với tôi ngang ngược như vậy, có bao giờ anh từng suy nghĩ rằng đó là bởi vì yêu tôi..." cô nghẹn ngào lên tiếng hỏi anh!
"Ha ha...” Anh cười phá lên đầy châm chọc, dịch thủy chảy ra ướt dầm dề ngón tay. "Cô thực sự không phải loại đê tiện bình thường. Tôi nói cho cô biết, không bao giờ!"
Trái tim Quan Tĩnh thoáng nhói lên, sự lạnh lẽo một lần nữa xuyên thấu qua, lời nói của anh đã đẩy cô rơi vào hầm băng nơi đáy hang.
Tưởng Vũ Hàng tách hai chân của cô ra, giải thoát dục vọng của mình. Từ trước đến nay những khát vọng anh chưa từng lấy được trên người Vũ Nghê, thì anh lại có thể được thỏa mãn ở trên người Quan Tĩnh! Mà anh, vì muốn bảo vệ cho món ngon của mình, nhất định phải dạy dỗ cô một lần. Bàn tay anh giống như kìm sắt, nhào nặn khắp cơ thể, nhẫn tâm để lại những dấu vết cực kỳ thê thảm trên người cô.
Anh vừa đòi hỏi cô, vừa nói cô, anh cấm cô không được ảo tưởng nữa, chẳng qua anh cảm thấy thân thể của cô đủ kích thích, chứ hoàn hoàn không phải vì anh yêu cô...
Tưởng Vũ Hàng dùng thủ đoạn cực đoan hành hạ Quan Tĩnh từ trong lòng cho đến bên ngoài cơ thể cô!
Cả buổi chiều anh đòi hỏi cô thật tàn bạo, hành hạ Quan Tĩnh đến mức gần như chỉ còn hơi thở thoi thóp, toàn thân cô tràn đầy vết thương!
Quan Tĩnh nằm trên mặt đất nhìn người đàn ông đang giả bộ kia, nói châm chọc khiêu khích: "Ha ha, anh thích thu phục Vũ Nghê thì sao, nói cho anh biết, cho dù anh có theo đuổi cô ấy cả đời này, đời sau, cô ấy cũng sẽ không thèm liếc anh một cái, bởi vì ngay đến một sợi tóc gáy của Lạc Ngạo Kiệt, anh cũng không sánh nổi!"
"Khốn kiếp, cô câm miệng cho tôi!" Tưởng Vũ Hàng mất khống chế thét lớn, cặp mắt anh lại tràn ngập sự tức giận!
"Anh đánh tôi hả, cứ tiếp tục đánh tôi đi, tốt lắm, hôm nay anh cứ đánh chết tôi đi..." trên mặt Quan Tĩnh hiện đầy sự kiêu ngạo lẫn đau thương muốn chết, hét lên. Lúc này cô thật mong muốn anh có thể đánh chết cô, như vậy cô cũng có thể kết thúc hết mọi đau khổ!
Vẻ mặt kích động muốn chết của cô khiến Tưởng Vũ Hàng chợt thấy rất sợ hãi!
"Đánh chết tôi đi, anh đánh chết tôi đi..." cô vẫn la hét không ngừng!
Bị khiêu khích lần nữa, Tưởng Vũ Hàng cầm lọ hoa thủy tinh đang để ở một bên, nặng nề đập vào mặt kính của chiếc bàn trà!
Chát chát...
Nhất thời, trong phòng vang lên âm thanh đổ vỡ, lọ hoa bị đập vỡ thành một đống, mà mặt kính của chiếc bàn trà trong nháy mắt biến thành mạng nhện! Lúc lọ hoa thủy tinh vung lên lại đụng phải bộ đồ pha trà, cả bộ đồ pha trà bị hất đổ rơi đầy trên sàn nhà!
Sau đó, trên mặt đất là một đống những mảnh kính vỡ!
Rất nhiều mảnh thủy tinh bắn lên đầy người Quan Tĩnh!
Toàn thân cô bao phủ đầy dấu vết đỏ bầm, càng nhìn càng thấy thảm thương vô cùng!
Tiếng động quá lớn cũng đã làm cho cô sợ hãi, cô nằm ở trên sàn nhà lặng lẽ khóc thầm. Anh hoàn toàn không hề thương cô, nếu như anh yêu cô, làm sao anh có thể cam lòng mà đánh cô cơ chứ, làm sao anh có thể xuống tay với cô tàn nhẫn như thế... Như vậy, cô cũng đã hiểu anh đối với cô như thế nào rồi!
Rốt cuộc cô cũng đã bình tĩnh lại!
Nhìn vết thương trên mặt cô, trong lòng anh còn sốt ruột hơn cả cô. "Rõ ràng cô còn phải lên một chương trình rất quan trọng, vậy mà chính cô lại là cố ý khơi mào cơn giận của tôi, chính cô không muốn lên chương trình!"
Nước mắt cô vẫn lặng lẽ chảy ra, trái tim cô đã quá mệt mỏi, cũng không còn sức lực để nói bất cứ câu gì nữa rồi !
Tưởng Vũ Hàng cũng không biết mình tức giận cái gì, cũng không hiểu tại sao mình muốn yêu thương cô!
Sau khi liếc mắt nhìn qua lọ thuốc mỡ, anh cầm chiếc chìa khóa xe lên, bỏ đi ...
Nhưng khi đi ra ngoài, anh lại không đóng kỹ cửa phòng ....
Cô thật là ngốc nghếch, cho nên khi đó anh mới ức hiếp cô như thế, sau đó cô lại còn ảo tưởng bởi vì anh yêu cô mới có thể ghen tuông đến điên cuồng như vậy!
Ha ha, vậy mà cô lại vẫn hết lần này tới lần khác nuôi ảo tưởng, không một lần chịu tỉnh mộng!
Nhưng... liệu có lúc nào đó anh thích cô chăng? Nếu như thích cô, tại sao anh lại có thể ra tay ác độc như vậy đây?
Cô biết mình không nên ảo tưởng, nhưng mà cô thật sự rất thích anh! Chỉ có điều, tại sao anh lại vẫn hết lần này tới lần khác không thể nhìn cô lâu hơn một chút... Bởi vì người anh thích là Vũ Nghê sao?
Dường như nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Cô vừa nghĩ đến Vũ Nghê, ngoài cửa liền vang lên tiếng của Vũ Nghê!
"Tĩnh Tĩnh, cậu có ở nhà không ... "
Kèm theo là tiếng bước chân đi đến gần. Vũ Nghê vào cửa, sau đó phát ra tiếng thét lên đầy sửng sốt: "Tĩnh Tĩnh, cậu làm sao vậy? Ai đánh cậu?"
Quan Tĩnh ngước cặp mắt vô thần trống rỗng lên, thấy bạn tốt, cô lại càng chảy nước mắt nhiều hơn: "Tại sao, tại sao anh ấy lại không thích tớ, tại sao người anh ấy thích lại là cậu... "
"Cậu nói cái gì đó?" Tiếng của Vũ Nghê đầy run rẩy, cô cẩn thận đỡ Quan Tĩnh dậy. "Ai đã đánh cậu thành ra thế này? Là kim chủ của cậu sao?"
Đúng vậy, chính là kim chủ của mình mà cũng là bạn trai của cậu đấy, Vũ Nghê! Trong lòng cô khổ sở đáp lại!
"Tĩnh Tĩnh, cậu nói cho tớ biết, kim chủ của cậu là ai, có phải là anh ta hay không ..." Vũ Nghê nghẹn ngào, là Lạc Ngạo Kiệt sao...
Trong lòng Quan Tĩnh đầy áy náy, cô không biết trả lời thế nào, cô nói cho bạn tốt của mình sao đây, nói cô đã đoạt bạn trai của Vũ Nghê ư?
Đúng lúc này, Tưởng Vũ Hàng tay cầm lọ thuốc mới mua về, đi vào đến cửa!
Vũ Nghê kinh ngạc trợn to hai mắt: "Tưởng Vũ Hàng? Là anh sao?"
Nhất thời Tưởng Vũ Hàng giống như con chuột bị mèo bắt được, lúc này giọng nói đã run rẩy: "Vũ Nghê, em hãy nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nghĩ đâu. Anh hoàn toàn không hề yêu cô ấy, là cô ấy đã quyến rũ anh...” Tưởng Vũ Hàng chỉ vào Quan Tĩnh đang nằm ở trên mặt đất, vội vàng nói thoái thác.
Mà những lời nói này, không còn nghi ngờ gì nữa, đã mang đến cho Quan Tĩnh một cú sốc cực lớn ...
******************* phân chia tuyến ******************
Vũ Nghê hoàn toàn đoạn giao với Tưởng Vũ Hàng. Đừng nói đến chuyện bạn bè trai gái, đến là bạn tốt cũng không còn nữa! Mà sau khi xảy ra chuyện này, quan hệ của Vũ Nghê và Lạc Ngạo Kiệt ngược lại chuyển biến tốt hơn rất nhiều!
Mà điều này cũng làm cho Tưởng Vũ Hàng tức giận tới cực điểm!
Vài ngày sau, khi Tưởng Vũ Hàng thấy Lạc Ngạo Kiệt và Vũ Nghê ra vào sóng đôi, anh tức giận đến độ đá văng cửa phòng Quan Tĩnh!
Vết thương trên người Quan Tĩnh vẫn còn chưa được hồi phục hoàn toàn, sau khi nhìn thấy anh vào cửa, nước mắt khổ sở của cô lại tràn mi: "Chuyện đã tới thế này, anh vẫn còn không thể bỏ qua cho tôi sao?" Anh không thương cô cũng có thể, không muốn cô cũng có thể, cô đã xác định rồi, cô có thể từ từ thích ứng với việc không có anh, sau đó sẽ cố gắng sống thật tốt, rồi có thể thử lui tới với bạn trai của cô!
"Cô đúng là một yêu tinh hại người, đồ hèn hạ!" Anh đi tới bên cạnh cô, tức giận ném ra những lời này!
"Anh nói gì?" Trước cái nhìn của anh, cô lảo đảo muốn ngã, sao cho đến tận lúc này anh vẫn còn chỉ trích cô chứ.
Chỉ một tay, Tưởng Vũ Hàng đã túm lấy tóc của cô, buộc cô nhất định phải ngửa mặt lên nhìn anh: "Cô đúng là đồ yêu tinh hại người, cũng bởi vì cô, tôi mới mất Vũ Nghê hoàn toàn, cô còn sống làm gì nữa? Chi bằng cô hãy tự tử chết đi!"
Dòng nước mắt tủi thân cuồn cuộn lăn xuống, Quan Tĩnh cảm thấy uất ức đến mức dựng tóc gáy, cơ thể rét run lên từng đợt. "Anh muốn tôi đi tìm cái chết sao?"
"Đúng vậy...” Anh nói rất lớn, thật sự hận không thể giết chết được cô!
Quan Tĩnh nghe mà nước mắt không chảy nổi nữa. Cô đã làm sai chuyện gì sao? Tại sao tất cả mọi người đều muốn cô phải đi tìm cái chết! Từ lúc còn nhỏ, chỉ cần mẹ đưa cô trở về nhà họ Lạc, nếu như không lấy được tiền, mẹ sẽ gõ đầu cô, nói cô hãy mau chóng đi chết đi, như vậy sẽ không ngăn cản việc bà gả cho người có tiền!
Sau khi mẹ chết, cô đã đi tìm cái người gọi là “ba ba”. Người mà cô gọi là “ba ba” đó cũng ném cho cô mấy chữ này, nói tại sao cô lại không chết cùng với mẹ đi cho rồi!
Tất cả bọn họ đều là những người thân thiết của cô.
Sau khi lớn lên, cô đã mang toàn bộ tình yêu cho người đàn ông trước mắt này, nhưng đến hôm nay anh ta cũng đưa cho cô mấy chữ ấy!
Những người “chí thân chí ái” (cực kỳ thân thiết, cực kỳ yêu thương), sao không có một ai, không có một người nào nhớ cô vậy!
Cô nhìn anh qua làn nước mắt, hơi thở mong manh hỏi: "Tôi thật sự đáng ghét như vậy sao?"
"Đúng vậy, rất đáng ghét!" Cô càng như vậy, anh càng tức giận, càng trả lời thật thoải mái, thật sự không chút để tâm!
"Nếu như tôi chết, anh thật sẽ rất cao hứng sao?"
"Đúng vậy... "
"Tuyệt đối sẽ không nhớ gì đến tôi nữa sao?" Xin anh đấy, anh đừng quá tuyệt tình, đừng nói sẽ không nhớ nhung gì tôi, cầu xin anh đấy! Xin anh, anh có thể thỉnh thoảng nhớ đến tôi một chút được không!
"Tôi nhớ đến cô để làm gì? Nhớ đến chuyện đã xui xẻo đụng phải cô sao, nhớ cô đã quỷ kế đa đoan hại tôi sao? Cô hãy chết nhanh một chút đi, cô chết đi..." anh lại nói một lần nữa!
Quan Tĩnh mệt mỏi khép mắt lại, thản nhiên nói: "Anh đi đi, sau này tôi cũng sẽ không làm phiền anh nữa!"
"Cô thật đúng là người thích giả thần giả quỷ hù dọa người khác, tôi nghĩ có khi cô đi làm diễn viên được đấy, giả vờ bị uất ức rất giống!" Anh nặng nề vung tay thả tóc của cô ra. Sau đó, anh cũng chẳng thèm để ý nữa, đi ra khỏi phòng của cô!
Tưởng Vũ Hàng vạn lần không nghĩ tới chuyện sau khi anh rời đi, tiếp theo đó Quan Tĩnh đã thật sự vung dao lên đi về phía tuyệt lộ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.