Chương 25: Nỗi Lòng Của Thái Hậu
Bích Vân Thiên
20/10/2021
Thái hậu đi một đôi giày bồi đế cao màu hoa tử đinh hương, trên tay mang một chuỗi tràng hạt bằng gỗ lim, im lặng nghe phu nhân Ninh quốc công than vãn.
"Tiểu Lục cũng lớn lên dưới sự quan sát của người? Đứa nhỏ này tình tình tốt bụng, lại hiếu thuận, trong mấy đứa nhỏ rất hiểu chuyện, chuyện hôn sự hết lần đến này khác đều không thuận, trước đó Vương gia kia đã đồng ý, kết quả chỉ chớp mắt nói không được, trưởng nam nhà lão gia gia chúng thần, đến cả một hôn sự hắn cũng không được quyết định."
"Đừng nóng, cái gì cũng có số của nó, nên hôn sự hắn thì chắc chắn sẽ của hắn."
Tuổi phu nhân Ninh quốc công không còn trẻ, nhưng vẫn là người có dung mạo xinh đẹp, làn da trắng mịn tựa ngọc, đôi mắt hay quan sát xung quanh khá lương thiện, thường xuyên sẽ vì những chuyện không tốt mà khóc lóc ỉ ôi, trông vô cùng nhu nhược, nhưng bà ta quản ninh quốc công quản rất gắt gao.
Thái hậu đang ngắm bản thân mình trong chiếc gương đồng đặt trên bàn trang điểm bên cửa sổ, chiếu lần lượt bóng hình của hai người, vốn là bạn cùng trang lứa, bà ta chỉ kém Tô Thi kém ba tuổi, hai người từng là hai viên minh châu của kinh thành, bây giờ vai vế đã chênh lệch.
Bà ta vào cung, làm hoàng hậu, một con đường cẩn thận từng chút một, xảy ra một sai lầm thì mãi mãi không trở lại được, mấy năm nay đều ngủ không ngon, mà tẩu tử này..., lại được gả cho người bà ta thật sự thích, những năm gần đây rất thuận buồm xuôi gió.
Thái hậu nhớ tới ban đầu mẹ không thích người con dâu này, cảm thấy không chống đỡ nổi, ai biết ninh quốc công liền nhận đúng bà ta chết cũng không chịu lui bước, mẹ không có cách nào, chỉ có thể đồng ý.
Sau khi cưới quả nhiên giống như mẹ suy nghĩ, đừng nói la quản phủ quốc ninh công lớn như vậy ngay cả chuyện của mình cũng giải quyết xong, mẹ bất mãn rất nhiều, nhưng ca ca bình thường luôn bướng bỉnh ngỗ ngược, sau khi thành hôn lại trở lên nghe lời, rất cố gắng.
Mẹ cũng thông suốt, biết chuyện này trên đời không thể vẹn cả đôi đường, dù gid quyết định cũng nằm ở ca ca, muốn thúc giục nhanh chóng sinh con trai, đưa cháu trai ra cưới một cháu dâu, có thể giúp trong việc chi tiêu.
Tẩu tử này cũng chịu thiệt, lần đầu mang thai con trai, cách hai năm lại sinh một đứa con trai, dương như mẹ rất vui vẻ vì điều này.
Trước con trai thứ ba, nữ thứ đều giống như người Vân gia bọn họ, luôn khác lão Lục nhưng giống hu nhân Ninh quốc công, đôi mắt tinh tế là một cô bé xinh đẹp từ nhỏ, tính tình cũng ôn nhu, lại ngoan ngoãn nghe lời, Thái hậu mỗi lần gặp hoàng đế hành lễ không nói nhiều khiến không khí ngột ngạt, đến ăn nho cũng phải lột vỏ đưa cho Vân Phó ăn, tất nhiên rất thương đứa cháu này.
Vốn dĩ muốn gả Vân Phó, phu nhân Ninh quốc công lại không chịu, nói là vội vàng không thành việc, cuộc sống của bản thân bà ta đã suôn sẻ, liền cho rằng hôn sự của mọi người đều giống nhau
Phu nhân Ninh quốc công gạt người mà nói: "Khiến người chê cười rồ." Sau đó quỳ gối xuống nói: "Lần trước lúc đến nhìn thấy người quỳ lạy Phật tổ, nền đất vừa lạnh vừa cứng sợ rằng đầu gối không chịu nổi, sau đó ta đã vì làm một đôi đầu gối, bên trong là lông dê, da mềm..., ta sẽ không có ý khác đâu, có thể gặp được thợ may ấy."
Chỉ một chiếc đầu gối ấy có thể gặp được, thợ may của phu nhân Ninh quốc công là người nổi tiếng, đường kim tỉ mỉ, còn thuệ hoa vân tường rất đẹp, biết Thái hậu thích màu đỏ, nhưng vì lễ phật không thể mặc đồ đỏ, làm một thứ hợp với màu đỏ hơn, vì không quá nổi mặt, thêm màu màu đỏ nổi bật nền đen, phối vô cùng đẹp, vừa ổn định rộng rãi, lại vô cùng bắt mặt.
Thái hậu vừa thấy đã không nhịn được vào đi vào thử, lúc này vô cùng vui vẻ, phu nhân Ninh quốc công là vậy, luôn có thể tự nhiên chu đáo quan tâm ngươi, sau khi mẹ mất, chỉ có người tẩu tử này quan tâm đến bà.
"Ta rất thích." Thái hậu hải lòng tán thưởng.
Phu nhân Ninh quốc công hết sức vui sướng, cười giống như đứa bé, khiến Thái hậu lại nhớ đến Vân Phó..., cũng không nhịn được nở nụ cười, phu nhân Ninh quốc công nói: "Người thích thì tốt rồi, vậy rảnh rỗi ta sẽ làm cho người vái chiếc dữ bị nữa."
Hai người nói chuyện một lúc, đề tài lại đi vòng về hôn sự của hoàng đế :"Người không nghĩ đến việc chọn hoàng hậu có ngài ấy sao? Tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện hay."
"Tân hoàng hậu mới qua đời một năm, với lại bệ hạ không muốn, ta cũng không còn cách nào."
Vấn đề con cháu của hoàng đến và hôn sự của Vân Phó cùng là hai việc cá nhân, nói đến chuyện mắc cùng một tâm bệnh, phu nhân Ninh quốc công nói đến chuyện của Văn Phó: "Đứa nhỏ này còn nói không đụng vào cô nương thanh lâu đó, từ trước đến giờ hắn đều không nói dối, cũng học tính xấu rồi!"
Thái hậu không phụ họa, nhớ đến tính tình của Vân Phó lại đoán rằng rất có thể như vậy.
***
"Tiểu Lục cũng lớn lên dưới sự quan sát của người? Đứa nhỏ này tình tình tốt bụng, lại hiếu thuận, trong mấy đứa nhỏ rất hiểu chuyện, chuyện hôn sự hết lần đến này khác đều không thuận, trước đó Vương gia kia đã đồng ý, kết quả chỉ chớp mắt nói không được, trưởng nam nhà lão gia gia chúng thần, đến cả một hôn sự hắn cũng không được quyết định."
"Đừng nóng, cái gì cũng có số của nó, nên hôn sự hắn thì chắc chắn sẽ của hắn."
Tuổi phu nhân Ninh quốc công không còn trẻ, nhưng vẫn là người có dung mạo xinh đẹp, làn da trắng mịn tựa ngọc, đôi mắt hay quan sát xung quanh khá lương thiện, thường xuyên sẽ vì những chuyện không tốt mà khóc lóc ỉ ôi, trông vô cùng nhu nhược, nhưng bà ta quản ninh quốc công quản rất gắt gao.
Thái hậu đang ngắm bản thân mình trong chiếc gương đồng đặt trên bàn trang điểm bên cửa sổ, chiếu lần lượt bóng hình của hai người, vốn là bạn cùng trang lứa, bà ta chỉ kém Tô Thi kém ba tuổi, hai người từng là hai viên minh châu của kinh thành, bây giờ vai vế đã chênh lệch.
Bà ta vào cung, làm hoàng hậu, một con đường cẩn thận từng chút một, xảy ra một sai lầm thì mãi mãi không trở lại được, mấy năm nay đều ngủ không ngon, mà tẩu tử này..., lại được gả cho người bà ta thật sự thích, những năm gần đây rất thuận buồm xuôi gió.
Thái hậu nhớ tới ban đầu mẹ không thích người con dâu này, cảm thấy không chống đỡ nổi, ai biết ninh quốc công liền nhận đúng bà ta chết cũng không chịu lui bước, mẹ không có cách nào, chỉ có thể đồng ý.
Sau khi cưới quả nhiên giống như mẹ suy nghĩ, đừng nói la quản phủ quốc ninh công lớn như vậy ngay cả chuyện của mình cũng giải quyết xong, mẹ bất mãn rất nhiều, nhưng ca ca bình thường luôn bướng bỉnh ngỗ ngược, sau khi thành hôn lại trở lên nghe lời, rất cố gắng.
Mẹ cũng thông suốt, biết chuyện này trên đời không thể vẹn cả đôi đường, dù gid quyết định cũng nằm ở ca ca, muốn thúc giục nhanh chóng sinh con trai, đưa cháu trai ra cưới một cháu dâu, có thể giúp trong việc chi tiêu.
Tẩu tử này cũng chịu thiệt, lần đầu mang thai con trai, cách hai năm lại sinh một đứa con trai, dương như mẹ rất vui vẻ vì điều này.
Trước con trai thứ ba, nữ thứ đều giống như người Vân gia bọn họ, luôn khác lão Lục nhưng giống hu nhân Ninh quốc công, đôi mắt tinh tế là một cô bé xinh đẹp từ nhỏ, tính tình cũng ôn nhu, lại ngoan ngoãn nghe lời, Thái hậu mỗi lần gặp hoàng đế hành lễ không nói nhiều khiến không khí ngột ngạt, đến ăn nho cũng phải lột vỏ đưa cho Vân Phó ăn, tất nhiên rất thương đứa cháu này.
Vốn dĩ muốn gả Vân Phó, phu nhân Ninh quốc công lại không chịu, nói là vội vàng không thành việc, cuộc sống của bản thân bà ta đã suôn sẻ, liền cho rằng hôn sự của mọi người đều giống nhau
Phu nhân Ninh quốc công gạt người mà nói: "Khiến người chê cười rồ." Sau đó quỳ gối xuống nói: "Lần trước lúc đến nhìn thấy người quỳ lạy Phật tổ, nền đất vừa lạnh vừa cứng sợ rằng đầu gối không chịu nổi, sau đó ta đã vì làm một đôi đầu gối, bên trong là lông dê, da mềm..., ta sẽ không có ý khác đâu, có thể gặp được thợ may ấy."
Chỉ một chiếc đầu gối ấy có thể gặp được, thợ may của phu nhân Ninh quốc công là người nổi tiếng, đường kim tỉ mỉ, còn thuệ hoa vân tường rất đẹp, biết Thái hậu thích màu đỏ, nhưng vì lễ phật không thể mặc đồ đỏ, làm một thứ hợp với màu đỏ hơn, vì không quá nổi mặt, thêm màu màu đỏ nổi bật nền đen, phối vô cùng đẹp, vừa ổn định rộng rãi, lại vô cùng bắt mặt.
Thái hậu vừa thấy đã không nhịn được vào đi vào thử, lúc này vô cùng vui vẻ, phu nhân Ninh quốc công là vậy, luôn có thể tự nhiên chu đáo quan tâm ngươi, sau khi mẹ mất, chỉ có người tẩu tử này quan tâm đến bà.
"Ta rất thích." Thái hậu hải lòng tán thưởng.
Phu nhân Ninh quốc công hết sức vui sướng, cười giống như đứa bé, khiến Thái hậu lại nhớ đến Vân Phó..., cũng không nhịn được nở nụ cười, phu nhân Ninh quốc công nói: "Người thích thì tốt rồi, vậy rảnh rỗi ta sẽ làm cho người vái chiếc dữ bị nữa."
Hai người nói chuyện một lúc, đề tài lại đi vòng về hôn sự của hoàng đế :"Người không nghĩ đến việc chọn hoàng hậu có ngài ấy sao? Tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện hay."
"Tân hoàng hậu mới qua đời một năm, với lại bệ hạ không muốn, ta cũng không còn cách nào."
Vấn đề con cháu của hoàng đến và hôn sự của Vân Phó cùng là hai việc cá nhân, nói đến chuyện mắc cùng một tâm bệnh, phu nhân Ninh quốc công nói đến chuyện của Văn Phó: "Đứa nhỏ này còn nói không đụng vào cô nương thanh lâu đó, từ trước đến giờ hắn đều không nói dối, cũng học tính xấu rồi!"
Thái hậu không phụ họa, nhớ đến tính tình của Vân Phó lại đoán rằng rất có thể như vậy.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.