Chương 2: Xuân dược
Quỳnh Trang
05/08/2018
Lục Ngụy Thần rời ngay đi sau đó nhưng cũng nhanh chóng quay trở lại với một ly nước khoáng. Anh tiến lại gần cô, bóp chặt lấy chiếc cằm cô.
" Mở miệng " Anh lạnh giọng ra lệnh, thao tác vô cùng đáng sợ.
Tô Vĩ mở miệng bị Lục Ngụy Thần đổ cả ly nước vào miệng, cô cứ thế nuốt rồi ho sặc sụa..
Sau đó vài phút nhỏ nhoi... Căn phòng tắt hết đèn điện..
" Nóng... Nóng... Nóng... Tôi nóng " Tô Vĩ khó chịu lên tiếng, nhưng căn phòng rất tối cô chẳng thấy ai.
" Cầu xin tôi đi " Lục Ngụy Thần bật một bóng đèn nhỏ, sau đó đi đến chỗ Tô Vĩ bóp chặt lấy chiếc cằm nhỏ của cô.
Cả người Tô Vĩ run lên vì sự kích thích lạ lẫm, rốt cuộc Lục Ngụy Thần đã cho cô uống thứ gì?
Tô Vĩ nhận ra sự ngây thơ của mình, khẽ nở nụ cười nhạt nhẽo nhìn người đàn ông trước mặt. Không đợi được lâu, cơ thể cô nóng ran như có dòng nham thạch chảy qua, nó khiến cô lu mờ cả lí trí.
" Lục... Ngụy... Thần " Tô Vĩ nhếch mép cố lên tiếng sau đó mạnh tay hất tay anh ra.
Bàn tay ấy rất nhanh chóng bị văng ra, nhưng Tô Vĩ biết là anh cố tình bỏ ra diễn theo hành động cô.
Khi này cả người vốn chẳng chịu được, Tô Vĩ lăn xuống khỏi chiếc ghế sofa tiếp xúc với sàn đá. Cả người cô đau buốt, nóng ran lên thành từng cơn.
" Tôi nói chị cầu xin tôi đi " Lục Ngụy Thần hét lên, anh không thể nhìn cảnh tưởng cô đau khổ như vậy quá lâu. Trái tim anh tuy có vết xước, là một người hành động theo xúc cảm nhưng với cô luôn bị đảo ngược lại. Người con gái đó đã khiến anh trở nên đáng sợ nhưng cũng không kém phần dịu dàng, ôn nhu.
" Tô Vĩ mau cầu xin tôi đi " Một lần nữa anh hét lên trong đau khổ, nhưng gương mặt trước sau như một vô cùng lạnh.
Tô Vĩ không một lời, có nghe như không, có thấy như mù tự mình cào cấu bản thân. Cô thực chất không thể chịu được nữa, thân xác như đang thèm thuồng nam nhân trước mặt. Lục Ngụy Thần như một cơn gió mát để hóa giải sự nóng rát điên cuồng của cơ thể cô.
Tô Vĩ nhổm người lên, nắm lấy chân Lục Ngụy Thần ánh mắt thèm thuồng những đường nét cơ thể đó trở nên sắc sảo.
" Ngoan lắm " Anh nói một câu nhẹ nhàng vào tai cô rồi ẩm cô lên đi về phòng.
Căn phòng rộng lớn với tiếng thở gấp của nữ nhân sau những nụ hôn ác liệt. Từng món đồ bao bọc cơ thể Tô Vĩ dần dần được tháo dỡ nhanh gọn chỉ còn lại thân thể trắng nón kiều mỹ.
" Trên giường chị chỉ được phép tôn sùng, nghĩ đến tôi. Đó là quy luật " Anh lạnh nhạt lên tiếng, sau đó bắt đầu giải tỏa cơn nóng cho nữ nhân.
Bàn tay thon dài của Lục Ngụy Thần rong chơi khắp cơ thể Tô Vĩ cuối cùng ngừng nghỉ tại bầu ngực đầy đặn của cô.
Trong cơn mê, Tô Vĩ chỉ cảm nhận những trận do thám đau nhức, cơ thể bị hành hạ một cách đau đớn. Nhưng tình thế này cũng khiến cô không ít khoái cảm, vang lên những tiếng gợi dục vọng nam nhân. Cơ thể đã trở nên cạn kiệt, chẳng còn chút sức lực nào. Nó không còn nóng rát như trước mà hoàn toàn mệt mỏi.
Nhịp điệu của cuộc tình vô cùng hỗn độn, Lục Ngụy Thần không thể không màng tưởng tới cạnh nữ nhân trước mặt mình sẽ như vậy trước mặt bao nam nhân khác. Lý trí anh lu mờ cứ trút giận lên thân xác nàng..
[... ]
Gió vào đầu xuân rất lạnh vào sáng sớm, Tô Vĩ tỉnh dậy trên người không mảnh vải chỉ được chiếc chăn mỏng trải trên người. Cánh cửa cũng đột nhiên mở ra ngay sau đó, Lục Ngụy Thần bước vào với một túi đồ.
" Dậy rồi? Tôi giúp chị thay đồ "
" Mở miệng " Anh lạnh giọng ra lệnh, thao tác vô cùng đáng sợ.
Tô Vĩ mở miệng bị Lục Ngụy Thần đổ cả ly nước vào miệng, cô cứ thế nuốt rồi ho sặc sụa..
Sau đó vài phút nhỏ nhoi... Căn phòng tắt hết đèn điện..
" Nóng... Nóng... Nóng... Tôi nóng " Tô Vĩ khó chịu lên tiếng, nhưng căn phòng rất tối cô chẳng thấy ai.
" Cầu xin tôi đi " Lục Ngụy Thần bật một bóng đèn nhỏ, sau đó đi đến chỗ Tô Vĩ bóp chặt lấy chiếc cằm nhỏ của cô.
Cả người Tô Vĩ run lên vì sự kích thích lạ lẫm, rốt cuộc Lục Ngụy Thần đã cho cô uống thứ gì?
Tô Vĩ nhận ra sự ngây thơ của mình, khẽ nở nụ cười nhạt nhẽo nhìn người đàn ông trước mặt. Không đợi được lâu, cơ thể cô nóng ran như có dòng nham thạch chảy qua, nó khiến cô lu mờ cả lí trí.
" Lục... Ngụy... Thần " Tô Vĩ nhếch mép cố lên tiếng sau đó mạnh tay hất tay anh ra.
Bàn tay ấy rất nhanh chóng bị văng ra, nhưng Tô Vĩ biết là anh cố tình bỏ ra diễn theo hành động cô.
Khi này cả người vốn chẳng chịu được, Tô Vĩ lăn xuống khỏi chiếc ghế sofa tiếp xúc với sàn đá. Cả người cô đau buốt, nóng ran lên thành từng cơn.
" Tôi nói chị cầu xin tôi đi " Lục Ngụy Thần hét lên, anh không thể nhìn cảnh tưởng cô đau khổ như vậy quá lâu. Trái tim anh tuy có vết xước, là một người hành động theo xúc cảm nhưng với cô luôn bị đảo ngược lại. Người con gái đó đã khiến anh trở nên đáng sợ nhưng cũng không kém phần dịu dàng, ôn nhu.
" Tô Vĩ mau cầu xin tôi đi " Một lần nữa anh hét lên trong đau khổ, nhưng gương mặt trước sau như một vô cùng lạnh.
Tô Vĩ không một lời, có nghe như không, có thấy như mù tự mình cào cấu bản thân. Cô thực chất không thể chịu được nữa, thân xác như đang thèm thuồng nam nhân trước mặt. Lục Ngụy Thần như một cơn gió mát để hóa giải sự nóng rát điên cuồng của cơ thể cô.
Tô Vĩ nhổm người lên, nắm lấy chân Lục Ngụy Thần ánh mắt thèm thuồng những đường nét cơ thể đó trở nên sắc sảo.
" Ngoan lắm " Anh nói một câu nhẹ nhàng vào tai cô rồi ẩm cô lên đi về phòng.
Căn phòng rộng lớn với tiếng thở gấp của nữ nhân sau những nụ hôn ác liệt. Từng món đồ bao bọc cơ thể Tô Vĩ dần dần được tháo dỡ nhanh gọn chỉ còn lại thân thể trắng nón kiều mỹ.
" Trên giường chị chỉ được phép tôn sùng, nghĩ đến tôi. Đó là quy luật " Anh lạnh nhạt lên tiếng, sau đó bắt đầu giải tỏa cơn nóng cho nữ nhân.
Bàn tay thon dài của Lục Ngụy Thần rong chơi khắp cơ thể Tô Vĩ cuối cùng ngừng nghỉ tại bầu ngực đầy đặn của cô.
Trong cơn mê, Tô Vĩ chỉ cảm nhận những trận do thám đau nhức, cơ thể bị hành hạ một cách đau đớn. Nhưng tình thế này cũng khiến cô không ít khoái cảm, vang lên những tiếng gợi dục vọng nam nhân. Cơ thể đã trở nên cạn kiệt, chẳng còn chút sức lực nào. Nó không còn nóng rát như trước mà hoàn toàn mệt mỏi.
Nhịp điệu của cuộc tình vô cùng hỗn độn, Lục Ngụy Thần không thể không màng tưởng tới cạnh nữ nhân trước mặt mình sẽ như vậy trước mặt bao nam nhân khác. Lý trí anh lu mờ cứ trút giận lên thân xác nàng..
[... ]
Gió vào đầu xuân rất lạnh vào sáng sớm, Tô Vĩ tỉnh dậy trên người không mảnh vải chỉ được chiếc chăn mỏng trải trên người. Cánh cửa cũng đột nhiên mở ra ngay sau đó, Lục Ngụy Thần bước vào với một túi đồ.
" Dậy rồi? Tôi giúp chị thay đồ "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.