Chương 83: Ba năm, em vì anh thủ tiết!
Sơ Thần
19/01/2015
“Ân Tịch, đứng dậy ăn chút gì đó đi, bằng không như vậy cậu sẽ suy sụp mất.” Hạ Vũ cầm chút điểm tâm mà cô mới mua đưa cho Ân Tịch, nhiều ít gì cô ấy cũng phải ăn một chút, một ngày một đêm quỳ ở đây, với thời tiết như thế này, cô ấy làm sao có thể tiếp tục bám trụ nữa chứ?
“Những gì mình đã hứa, nhất định mình sẽ làm được.”
“Cậu có thể quỳ, nhưng mà cậu phải ăn một chút đi.” Hạ Vũ nhìn thấy cô gái so với cô còn cố chấp hơn, muốn trực tiếp bóp miệng của cô, đem đồ ăn mà đổ vào.
“Mình không đói!” Ân Tịch quyết liệt nói lại, những chuyện cô hứa nhất định cô phải làm được, phải làm thật tốt nữa, nếu như cô ăn xong mấy thứ này rồi mới quỳ tiếp, như vậy có ý nghĩa gì chứ, như vậy hôm sau người Trữ gia tới làm sao có thể để cho cô bái tế chứ?
Ăn xong rồi quỳ căn bản không tính là trừng phạt.
Tất cả điểm tâm đều bày ra trước mặt Ân Tịch, chậm rãi mất đi độ ấm, trời càng lúc càng tối đen, cả mộ viên tĩnh lặng đến mức có thể dọa chết người, một trận gió lạnh thổi qua, tựa như khủng bố, Hạ Vũ nhịn không được dựng cả tóc gáy.
“Ân Tịch . . . .” Hạ Vũ nhỏ giọng kêu.
Ân Tịch đau lòng nhìn Hạ Vũ, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Cậu về nghỉ ngơi trước đi, mình không sao đâu.”
“Không, mình sẽ không bỏ mặc cậu ở đây.” Hạ Vũ theo bản năng từ chối Ân Tịch, bảo cô hiện tại bỏ mặc một mình Ân Tịch ở đây ư? Tuyệt đối cô sẽ không làm như vậy
“Mình nói rồi, mình thực sự không sao đâu, cậu về nhà nghỉ ngơi đi, là vì mình muốn chuộc tội, mà cậu không phải như vậy.” Ân Tịch không hy vọng Hạ Vũ bởi vì chịu không khí âm lãnh cùng với gió lạnh mà ở đây ngốc một đêm, thân thể cô ấy khẳng định sẽ bị thương mất.
“Đừng nói nữa, mình nói không đi, mình sẽ không đi.” Hạ Vũ cũng quật cường mà từ chối cô, ngồi ở bên cạnh cô ấy, cô nhìn thấy thân thể Ân Tịch ngay cả động cũng không động một chút, vẫn quỳ đến bây giờ, bảo lòng cô làm sao không đau chứ?
Cũng không biết Ân Tịch có thể trụ qua đêm nay hay không? Cô không đi là cũng có nguyên nhân của nó, nếu Ân Tịch ngã xuống, cô có thể ngay lập tức mà cứu cô ấy, ít nhất sẽ không nguy hiểm đến tính mệnh, nếu không có ai ở bên không nhìn thấy, Ân Tịch xảy ra chuyện cũng không có ai đến cứu.
Ân Tịch nhắm hai mắt lại, không có ý thuyết phục cô ấy nữa, cô biết một khi Hạ Vũ đã quật cường thì không ai có thể khuyên bảo cả, đầu gối đau nhức ê ẩm truyền đến thần kinh của cô.
Gió lạnh nổi lên, quần áo trên người cô từ từ khô lại, nhưng ngẫu nhiên mưa rơi xuống lại lần nữa làm nó ẩm ướt . . . . Cứ như vậy lặp qua lặp lại, cô cố nén chống đỡ thân thể của mình.
Trữ Dịch, người đàn ông như vậy, đáng giá để cô vì anh mà làm hết thảy, không có người đàn ông nào giống anh, dùng sinh mệnh để che chở cho cô, nếu có thể, nếu Trữ Dịch có thể sống lại, cô nguyện ý cả đời này nắm tay anh, cùng nhau đến sông cạn đá mòn.
Suy nghĩ của Ân Tịch thực đã có chút hỗn loạn, trên người, nhiệt độ từ từ mất đi, đầu đau nhức, mơ hồ bắt đầu hôn mê, cô gắt gao cắn môi nói với chính mình, không thể, không thể gục ngã, nhất định không được gục ngã xuống . . .
Tựa hồ có thanh âm từ xa truyền lại, càng ngày càng gần, rất chậm, rất chậm . . . .
Là tiếng đàn Vi–ô–lông truyền đến, giai điệu rất quen thuộc, là khúc nhạc mà Trữ Dịch thường đàn, hơn nữa cũng là khúc nhà mà cô thích nhất khi anh dạy cô, tiếng đàn này đột nhiên làm cho Ân Tịch trở lên mạnh mẽ, có sinh khí tiếp tục kiên cường
Bước chân của người đàn ông rất nhẹ, tay kéo vi-ô-lông, chân từng bước từng bước một hướng về phía Ân Tịch, động tác trên tay hắn thế nhưng không có dừng lạị, hắn biết giờ phút này cô nghe được thanh âm này hẳn là có ích hơn tất cả, cô có thể kiên cường hơn.
Hạ Vũ bị tiếng đàn du dương mà ưu thương chậm rãi hấp dẫn, cô theo tiếng đàn quay người nhìn lại, cô nhìn thấy người đàn ông cao lớn mà lạnh lùng kia đang từng bước từng bước đi về phía bên này.
Khuôn mặt hắn rất tuấn tú, cả người lộ ra sự băng lãnh nhưng ánh mắt bá đạo mọi khi lại lộ rõ vẻ ưu thương, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này ưu thương, Thân Tử Duệ vĩnh viễn là một người đàn ông lạnh lùng, trong mắt hắn vĩnh viễn không có nhu tình.
Không trung đen tối lại lất phất mưa, những hạt mưa bụi dừng lại trên người Ân Tịch cùng Thân Tử Duệ, ẩm ướt một mảng.
Hạ Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn thấy bóng dáng Ân Tịch không chút động đậy, động tác kéo đàn vi-ô-lông của Thân Tử Duệ cũng không có ngừng lại, trong mắt cô đột nhiên dâng lên đau xót, kỳ thật, cứ việc Ân Tịch ủy khuất nhận tất cả tra tấn này, nhưng là cô ấy may mắn có được Trữ Dịch cùng Trần Thuật yêu cô sủng cô, còn có tình yêu kiên trì của người đàn ông tên Thân Tử Duệ này.
Đối với một người không am hiểu vi-ô-lông như Thân Tử Duệ mà nói, thời gian dài đứng kéo đàn, cho dù là thân thể hay là cánh tay, đều trở lên cứng ngắc và đau đớn.
Hắn chỉ biết đàn một khúc này, đây là khúc nhạc mà Trữ Dịch hay đàn nhất, hắn cũng chỉ là ngẫu nhiên kéo một đoạn, nhưng đêm nay, hắn lại may mắn, may mắn khi hắn có thể kéo hết khúc nhạc này, hắn hy vọng Ân Tịch sau khi nghe được có thể có lòng tin và dũng khí để tiếp tục.
Cho dù phía trước là cái gì, hắn sẽ luôn ở sau lưng dõi theo cô. . .
Trong đêm tối vô tận, nơi mộ viên âm lãnh, trời mưa phùn lất phất, bóng dáng Ân Tịch quạnh hiu lạ thường, cô cố chấp không muốn quay đầu lại. Trái tim mơ hồ đau thương lại được tiếng đàn bi thương không ngừng cổ vũ, giống như đang nói với cô, không phải sợ, sau lưng em luôn có người cùng em.
Người đàn ông kia, đó là ba của Tiểu Ức con gái của cô, để biết được sự thật này, Trữ Dịch cũng phải liều mạng mới đổi lấy được. Hết thảy thế này bây giờ phải làm gì đây?
Giữa cô và Thân Tử Duệ có một người đàn ông tên là Trữ Dịch, bọn họ có thể vượt qua cục diện này hay không, ông trời đều có an bài cả.
Hạ Vũ đứng ở một bên, ôm thân thể lạnh lẽo của mình, nhìn hết thảy những điều này, thương tâm trong lòng dâng lên nhưng không biết làm thế nào cho tốt, Thân Tử Duệ rõ ràng là yêu Ân Tịch cái chính là tình yêu lúc đó của bọn họ nảy sinh không đúng lúc lại bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất cho mầm mống tình yêu đó sinh sôi.
Lòng của cô cũng thay bọn họ thở dài ai oán.
Cả đêm dưới làm mưa đứt quãng, tiếng đàn uyển chuyển mà bi thương cũng vẫn vang lên vượt qua màn đêm, phương Đông mặt trời chậm rãi lộ ra.
Gần một đêm thần sắc ba người đều mệt mỏi đến không thể chịu nổi nữa, lại không có một ai rời khỏi mộ viên, từng phút từng giây đều cùng nhau vượt qua.
Chậm rãi, rất chậm . . . .
Hạ Vũ đi về phía Ân Tịch, “Ân Tịch cậu có thể đi bái tế Trữ Dịch rồi.”
Khi nói chuyện thanh âm của Hạ Vũ vô cùng nghẹn ngào, cô cảm động trước sự kiên trì cùng ương ngạnh của Ân Tịch, cô ấy đã làm được, một ngày một đêm, hơi nước trên người chưa tan đi. Những hình ảnh mà trên TV xây dựng không phải là không có thật.
“Đến giờ rồi sao?” Ân Tịch khẽ mấp máy cánh môi khô nứt.
“Tới rồi, tới rồi.” Hạ Vũ muốn đi đến nâng Ân Tịch dậy, nhưng Ân Tịch lại xua tay ý bảo không cần.
Cô nhìn di ảnh trên bia mộ của Trữ Dịch, từng bước một quỳ lê tới bên đó, cô quỳ đi qua đó, Hạ Vũ bưng kín miệng không để cho tiếng khóc của mình phát ra.
Thân Tử Duệ đứng ở phía sau nhìn thấy, hắn nhìn hết một màn này, nội tâm đau xót, hắn không nói gì. Nhưng hắn biết, sự tình đến ngày hôm nay, giữa hắn và Ân Tịch không chỉ cách có Trữ Dịch mà tựa như đã xa nhau trăm sông ngàn núi.
Ân Tịch không có khóc nữa, dưới ánh mặt trời, sắc mặt của cô trắng bệch như một tờ giấy, nhưng vẫng trong veo thanh thuần, lại gầy yếu làm đau lòng người.
Cô từng bước quỳ lạy đi đến bên mộ Trữ Dịch, tay cô vuốt ve khuôn mặt tươi cười nhu hòa của anh.
“Trữ Dịch, từ giờ trở đi, trong ba năm, Ân Tịch vì anh thủ tiết!” Cô nhìn bia mộ lạnh lùng kia, một chữ lại một chữ nói với anh, cô nói được nhất định sẽ làm được, Hứa Ân Tịch cô sẽ vì anh mà thủ tiết.
Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng hai người bên cạnh nghe được đều không khỏi giật mình, khiếp sợ, trong lòng mỗi người đều tuột mất gì đó không còn chút dấu vết, chỉ biết là sâu cạn không giống nhau.
Ân Tịch nói xong khóe mắt đã chậm rãi hoen lệ, theo hai má chậm rãi chảy xuống.
Ánh mặt trời thực chói mắt, đây là cảm giác duy nhất mà Ân Tịch cảm nhận được từ lúc quỳ ở đây, bàn tay vuốt ve di ảnh trên bia mộ Trữ Dịch của cô từ từ rũ xuống
Sau đó là thân thể của cô từ từ ngã, chỉ nghe thấy Hạ Vũ lớn tiếng kêu tên của cô, sau đó cái gì cô cũng không biết nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Thân lão đại, chuyện cậu bảo tôi đi tra tôi đã tra ra.”
“Nói!”
“Đêm đó Tề Tư Di hẹn Hứa Ân Tịch ra gặp mặt chính là muốn giết cô ta, không nghĩ đến Trữ Dịch cản một súng này, nhưng Tề Tư Di cũng bị Trữ Dịch bắn bị thương.” A Khôn chi tiết báo cáo, cẩn thận quan sát mọi biến hóa trên sắc mặt Thân Tử Kiều.
“Tề Tư Di hiện tại thế nào?” Thân Tử Kiều xoay người một cái nhìn về phía A Khôn.
“Một phát súng kia của Trữ Dịch bắn gần vào ngực trái của cô ta, viên đạn tuy đã được lấy ra, nhưng còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm, bác sĩ nói có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không còn xem Tề Tư Di có thể trụ qua đêm nay hay không?”
“Buổi tối hôm nay?” Thân Tử Kiều lần nữa xác điịnh hỏi lại.
“Đúng vậy!” A Khôn cẩn thận trả lời.”
“Buổi tối hôm nay tôi muốn đi gặp cô ta, tôi hy vọng cậu có thể an bài tất cả, tôi muốn chuyện của cô ta không ai có thể biết nữa, bao gồm cả bác sĩ.” Thân Tử Kiều lại ra lệnh: “Lần này tôi không muốn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nữa.”
“Đã rõ!” A Không ở phía sau nói, sau đó quay người rời đi.
“Tề Tư Di, vì sao bảo cô nghe lời cô lại không nghe, tôi nói rồi cô không nên đối nghịch với tôi, đừng ép tôi ra tay với cô, cô đừng ép tôi, giờ đây trong mắt tôi cô ngay cả một chút giá trị lợi dụng cũng không có, còn lưu lại để làm gì, sử dụng để làm gì chứ?”
Ánh mắt Thân Tử Kiều có tia sương mù khó đoán, hắn phải làm sao để xử lý tất thảy những điều hắn muốn đây?
“Những gì mình đã hứa, nhất định mình sẽ làm được.”
“Cậu có thể quỳ, nhưng mà cậu phải ăn một chút đi.” Hạ Vũ nhìn thấy cô gái so với cô còn cố chấp hơn, muốn trực tiếp bóp miệng của cô, đem đồ ăn mà đổ vào.
“Mình không đói!” Ân Tịch quyết liệt nói lại, những chuyện cô hứa nhất định cô phải làm được, phải làm thật tốt nữa, nếu như cô ăn xong mấy thứ này rồi mới quỳ tiếp, như vậy có ý nghĩa gì chứ, như vậy hôm sau người Trữ gia tới làm sao có thể để cho cô bái tế chứ?
Ăn xong rồi quỳ căn bản không tính là trừng phạt.
Tất cả điểm tâm đều bày ra trước mặt Ân Tịch, chậm rãi mất đi độ ấm, trời càng lúc càng tối đen, cả mộ viên tĩnh lặng đến mức có thể dọa chết người, một trận gió lạnh thổi qua, tựa như khủng bố, Hạ Vũ nhịn không được dựng cả tóc gáy.
“Ân Tịch . . . .” Hạ Vũ nhỏ giọng kêu.
Ân Tịch đau lòng nhìn Hạ Vũ, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Cậu về nghỉ ngơi trước đi, mình không sao đâu.”
“Không, mình sẽ không bỏ mặc cậu ở đây.” Hạ Vũ theo bản năng từ chối Ân Tịch, bảo cô hiện tại bỏ mặc một mình Ân Tịch ở đây ư? Tuyệt đối cô sẽ không làm như vậy
“Mình nói rồi, mình thực sự không sao đâu, cậu về nhà nghỉ ngơi đi, là vì mình muốn chuộc tội, mà cậu không phải như vậy.” Ân Tịch không hy vọng Hạ Vũ bởi vì chịu không khí âm lãnh cùng với gió lạnh mà ở đây ngốc một đêm, thân thể cô ấy khẳng định sẽ bị thương mất.
“Đừng nói nữa, mình nói không đi, mình sẽ không đi.” Hạ Vũ cũng quật cường mà từ chối cô, ngồi ở bên cạnh cô ấy, cô nhìn thấy thân thể Ân Tịch ngay cả động cũng không động một chút, vẫn quỳ đến bây giờ, bảo lòng cô làm sao không đau chứ?
Cũng không biết Ân Tịch có thể trụ qua đêm nay hay không? Cô không đi là cũng có nguyên nhân của nó, nếu Ân Tịch ngã xuống, cô có thể ngay lập tức mà cứu cô ấy, ít nhất sẽ không nguy hiểm đến tính mệnh, nếu không có ai ở bên không nhìn thấy, Ân Tịch xảy ra chuyện cũng không có ai đến cứu.
Ân Tịch nhắm hai mắt lại, không có ý thuyết phục cô ấy nữa, cô biết một khi Hạ Vũ đã quật cường thì không ai có thể khuyên bảo cả, đầu gối đau nhức ê ẩm truyền đến thần kinh của cô.
Gió lạnh nổi lên, quần áo trên người cô từ từ khô lại, nhưng ngẫu nhiên mưa rơi xuống lại lần nữa làm nó ẩm ướt . . . . Cứ như vậy lặp qua lặp lại, cô cố nén chống đỡ thân thể của mình.
Trữ Dịch, người đàn ông như vậy, đáng giá để cô vì anh mà làm hết thảy, không có người đàn ông nào giống anh, dùng sinh mệnh để che chở cho cô, nếu có thể, nếu Trữ Dịch có thể sống lại, cô nguyện ý cả đời này nắm tay anh, cùng nhau đến sông cạn đá mòn.
Suy nghĩ của Ân Tịch thực đã có chút hỗn loạn, trên người, nhiệt độ từ từ mất đi, đầu đau nhức, mơ hồ bắt đầu hôn mê, cô gắt gao cắn môi nói với chính mình, không thể, không thể gục ngã, nhất định không được gục ngã xuống . . .
Tựa hồ có thanh âm từ xa truyền lại, càng ngày càng gần, rất chậm, rất chậm . . . .
Là tiếng đàn Vi–ô–lông truyền đến, giai điệu rất quen thuộc, là khúc nhạc mà Trữ Dịch thường đàn, hơn nữa cũng là khúc nhà mà cô thích nhất khi anh dạy cô, tiếng đàn này đột nhiên làm cho Ân Tịch trở lên mạnh mẽ, có sinh khí tiếp tục kiên cường
Bước chân của người đàn ông rất nhẹ, tay kéo vi-ô-lông, chân từng bước từng bước một hướng về phía Ân Tịch, động tác trên tay hắn thế nhưng không có dừng lạị, hắn biết giờ phút này cô nghe được thanh âm này hẳn là có ích hơn tất cả, cô có thể kiên cường hơn.
Hạ Vũ bị tiếng đàn du dương mà ưu thương chậm rãi hấp dẫn, cô theo tiếng đàn quay người nhìn lại, cô nhìn thấy người đàn ông cao lớn mà lạnh lùng kia đang từng bước từng bước đi về phía bên này.
Khuôn mặt hắn rất tuấn tú, cả người lộ ra sự băng lãnh nhưng ánh mắt bá đạo mọi khi lại lộ rõ vẻ ưu thương, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này ưu thương, Thân Tử Duệ vĩnh viễn là một người đàn ông lạnh lùng, trong mắt hắn vĩnh viễn không có nhu tình.
Không trung đen tối lại lất phất mưa, những hạt mưa bụi dừng lại trên người Ân Tịch cùng Thân Tử Duệ, ẩm ướt một mảng.
Hạ Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn thấy bóng dáng Ân Tịch không chút động đậy, động tác kéo đàn vi-ô-lông của Thân Tử Duệ cũng không có ngừng lại, trong mắt cô đột nhiên dâng lên đau xót, kỳ thật, cứ việc Ân Tịch ủy khuất nhận tất cả tra tấn này, nhưng là cô ấy may mắn có được Trữ Dịch cùng Trần Thuật yêu cô sủng cô, còn có tình yêu kiên trì của người đàn ông tên Thân Tử Duệ này.
Đối với một người không am hiểu vi-ô-lông như Thân Tử Duệ mà nói, thời gian dài đứng kéo đàn, cho dù là thân thể hay là cánh tay, đều trở lên cứng ngắc và đau đớn.
Hắn chỉ biết đàn một khúc này, đây là khúc nhạc mà Trữ Dịch hay đàn nhất, hắn cũng chỉ là ngẫu nhiên kéo một đoạn, nhưng đêm nay, hắn lại may mắn, may mắn khi hắn có thể kéo hết khúc nhạc này, hắn hy vọng Ân Tịch sau khi nghe được có thể có lòng tin và dũng khí để tiếp tục.
Cho dù phía trước là cái gì, hắn sẽ luôn ở sau lưng dõi theo cô. . .
Trong đêm tối vô tận, nơi mộ viên âm lãnh, trời mưa phùn lất phất, bóng dáng Ân Tịch quạnh hiu lạ thường, cô cố chấp không muốn quay đầu lại. Trái tim mơ hồ đau thương lại được tiếng đàn bi thương không ngừng cổ vũ, giống như đang nói với cô, không phải sợ, sau lưng em luôn có người cùng em.
Người đàn ông kia, đó là ba của Tiểu Ức con gái của cô, để biết được sự thật này, Trữ Dịch cũng phải liều mạng mới đổi lấy được. Hết thảy thế này bây giờ phải làm gì đây?
Giữa cô và Thân Tử Duệ có một người đàn ông tên là Trữ Dịch, bọn họ có thể vượt qua cục diện này hay không, ông trời đều có an bài cả.
Hạ Vũ đứng ở một bên, ôm thân thể lạnh lẽo của mình, nhìn hết thảy những điều này, thương tâm trong lòng dâng lên nhưng không biết làm thế nào cho tốt, Thân Tử Duệ rõ ràng là yêu Ân Tịch cái chính là tình yêu lúc đó của bọn họ nảy sinh không đúng lúc lại bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất cho mầm mống tình yêu đó sinh sôi.
Lòng của cô cũng thay bọn họ thở dài ai oán.
Cả đêm dưới làm mưa đứt quãng, tiếng đàn uyển chuyển mà bi thương cũng vẫn vang lên vượt qua màn đêm, phương Đông mặt trời chậm rãi lộ ra.
Gần một đêm thần sắc ba người đều mệt mỏi đến không thể chịu nổi nữa, lại không có một ai rời khỏi mộ viên, từng phút từng giây đều cùng nhau vượt qua.
Chậm rãi, rất chậm . . . .
Hạ Vũ đi về phía Ân Tịch, “Ân Tịch cậu có thể đi bái tế Trữ Dịch rồi.”
Khi nói chuyện thanh âm của Hạ Vũ vô cùng nghẹn ngào, cô cảm động trước sự kiên trì cùng ương ngạnh của Ân Tịch, cô ấy đã làm được, một ngày một đêm, hơi nước trên người chưa tan đi. Những hình ảnh mà trên TV xây dựng không phải là không có thật.
“Đến giờ rồi sao?” Ân Tịch khẽ mấp máy cánh môi khô nứt.
“Tới rồi, tới rồi.” Hạ Vũ muốn đi đến nâng Ân Tịch dậy, nhưng Ân Tịch lại xua tay ý bảo không cần.
Cô nhìn di ảnh trên bia mộ của Trữ Dịch, từng bước một quỳ lê tới bên đó, cô quỳ đi qua đó, Hạ Vũ bưng kín miệng không để cho tiếng khóc của mình phát ra.
Thân Tử Duệ đứng ở phía sau nhìn thấy, hắn nhìn hết một màn này, nội tâm đau xót, hắn không nói gì. Nhưng hắn biết, sự tình đến ngày hôm nay, giữa hắn và Ân Tịch không chỉ cách có Trữ Dịch mà tựa như đã xa nhau trăm sông ngàn núi.
Ân Tịch không có khóc nữa, dưới ánh mặt trời, sắc mặt của cô trắng bệch như một tờ giấy, nhưng vẫng trong veo thanh thuần, lại gầy yếu làm đau lòng người.
Cô từng bước quỳ lạy đi đến bên mộ Trữ Dịch, tay cô vuốt ve khuôn mặt tươi cười nhu hòa của anh.
“Trữ Dịch, từ giờ trở đi, trong ba năm, Ân Tịch vì anh thủ tiết!” Cô nhìn bia mộ lạnh lùng kia, một chữ lại một chữ nói với anh, cô nói được nhất định sẽ làm được, Hứa Ân Tịch cô sẽ vì anh mà thủ tiết.
Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng hai người bên cạnh nghe được đều không khỏi giật mình, khiếp sợ, trong lòng mỗi người đều tuột mất gì đó không còn chút dấu vết, chỉ biết là sâu cạn không giống nhau.
Ân Tịch nói xong khóe mắt đã chậm rãi hoen lệ, theo hai má chậm rãi chảy xuống.
Ánh mặt trời thực chói mắt, đây là cảm giác duy nhất mà Ân Tịch cảm nhận được từ lúc quỳ ở đây, bàn tay vuốt ve di ảnh trên bia mộ Trữ Dịch của cô từ từ rũ xuống
Sau đó là thân thể của cô từ từ ngã, chỉ nghe thấy Hạ Vũ lớn tiếng kêu tên của cô, sau đó cái gì cô cũng không biết nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Thân lão đại, chuyện cậu bảo tôi đi tra tôi đã tra ra.”
“Nói!”
“Đêm đó Tề Tư Di hẹn Hứa Ân Tịch ra gặp mặt chính là muốn giết cô ta, không nghĩ đến Trữ Dịch cản một súng này, nhưng Tề Tư Di cũng bị Trữ Dịch bắn bị thương.” A Khôn chi tiết báo cáo, cẩn thận quan sát mọi biến hóa trên sắc mặt Thân Tử Kiều.
“Tề Tư Di hiện tại thế nào?” Thân Tử Kiều xoay người một cái nhìn về phía A Khôn.
“Một phát súng kia của Trữ Dịch bắn gần vào ngực trái của cô ta, viên đạn tuy đã được lấy ra, nhưng còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm, bác sĩ nói có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không còn xem Tề Tư Di có thể trụ qua đêm nay hay không?”
“Buổi tối hôm nay?” Thân Tử Kiều lần nữa xác điịnh hỏi lại.
“Đúng vậy!” A Khôn cẩn thận trả lời.”
“Buổi tối hôm nay tôi muốn đi gặp cô ta, tôi hy vọng cậu có thể an bài tất cả, tôi muốn chuyện của cô ta không ai có thể biết nữa, bao gồm cả bác sĩ.” Thân Tử Kiều lại ra lệnh: “Lần này tôi không muốn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nữa.”
“Đã rõ!” A Không ở phía sau nói, sau đó quay người rời đi.
“Tề Tư Di, vì sao bảo cô nghe lời cô lại không nghe, tôi nói rồi cô không nên đối nghịch với tôi, đừng ép tôi ra tay với cô, cô đừng ép tôi, giờ đây trong mắt tôi cô ngay cả một chút giá trị lợi dụng cũng không có, còn lưu lại để làm gì, sử dụng để làm gì chứ?”
Ánh mắt Thân Tử Kiều có tia sương mù khó đoán, hắn phải làm sao để xử lý tất thảy những điều hắn muốn đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.